Tiêu Chính mời Lý Hàn Tùng về nhà ăn cơm, An Họa chuyển lời của Dương Thiên
Kiêu về việc không muốn tiếp tục tìm hiểu.
Lý Hàn Tùng thất vọng thì có thất vọng, nhưng cũng rất phóng khoáng.
“Điều này chứng tỏ tôi và đồng chí Dương Thiên Kiêu không có duyên phận, vậy
thì thôi”
An Họa an ủi anh ta: “Kiên nhẫn chờ đợi, anh nhất định sẽ tìm được tình yêu đích
thực”
Lý Hàn Tùng cười nói: “Mượn lời chúc tốt lành của chị dâu”
Chờ Lý Hàn Tùng đi rồi, An Họa phát hiện Tiêu Chính cứ nhìn chằm chằm vào
mình.
Cô sờ sờ mặt: “Trên mặt em dính gì à?”
Tiêu Chính lắc đầu, muốn nói lại thôi.
An Họa: “Ấp a ấp úng không phải tác phong của anh đâu nhé”
Tiêu Chính im lặng một lát, nói: “Thế nào mới gọi là tình yêu đích thực?”
An Họa nghĩ nghĩ: “Tình yêu đích thực là gặp đúng người, anh ấy yêu em, em
cũng yêu anh ấy, hai người hợp nhau về mọi mặt, có thể chung sống bên nhau”
Tiêu Chính nhớ lại bức thư ly hôn An Họa viết cho anh trước đây, trong đó có nói
nguyên nhân cô muốn ly hôn là để theo đuổi tình yêu đích thực.
Tuy rằng hiện tại cô đang sống yên ổn với anh, còn tố cáo cả tình yêu đích thực
của cô, nhưng Tiêu Chính vẫn có cảm giác không thỏa mãn.
Rốt cuộc không thỏa mãn cái gì, anh cũng không nói rõ được.
An Họa vào nhà dọn dẹp bát đũa, Tiêu Chính cũng đi theo dọn cùng.
Cuối cùng, anh vẫn hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Em thấy anh thế nào?”
“Cái gì thế nào?” An Họa không hiểu.
“Thì là, con người anh, thế nào?” Tiêu Chính nói xong, nuốt nước miếng một cái,
có chút căng thẳng.
An Họa không cần suy nghĩ đáp: “Anh rất tốt mà, có trách nhiệm, dám làm dám
chịu, biết kiếm tiền lại hào phóng với người nhà, còn rất chăm chỉ, ở nhà không
làm ông chủ chỉ tay năm ngón, em dám nói anh tốt hơn 99% đàn ông trên cả
nước này”
An Họa càng nói, ngực Tiêu Chính càng ưỡn cao, nhưng miệng lại nói khiêm
tốn: “Làm gì khoa trương thế, em ra ngoài đừng có nói vậy, kẻo người ta cười
cho”
An Họa nhân cơ hội nói: “Có điều, nếu anh sửa được một tật xấu nhỏ thì càng tốt
hơn”
“Tật xấu gì?” Tiêu Chính hỏi.
“Nếu lúc ăn cơm anh không chép miệng thì càng hoàn hảo!”
An Họa đã sớm hạ quyết tâm muốn sửa cái thói quen ăn cơm chép miệng của
anh, nhưng cô mới đến chưa lâu, trong tình huống hai người chưa quá thân mật,
cô cũng ngại quản nhiều, quản cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Giờ họ ngủ cũng ngủ rồi, là vợ chồng thực sự, cô mới dám mở miệng nói vấn đề
này.
Biểu cảm của Tiêu Chính ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cụp mắt xuống, rầu rĩ “Ừ”
một tiếng.
Đáp ứng thì đáp ứng rồi, nhưng nhìn là biết không vui.
An Họa nghiêng đầu nhìn biểu cảm của anh: “Sao thế?”
Tiêu Chính đeo tạp dề, rửa bát, nhàn nhạt nói: “Không có gì”
Hóa ra cô vẫn chê bai anh.
Năm đầu tiên sau khi cưới sống chung, An Họa không ít lần chê anh ăn uống thô
lỗ, vì chuyện này mà không biết bao nhiêu lần cô mặt nặng mày nhẹ với anh. Sau
đó có một lần ở nhà bố vợ, vừa khéo gặp bạn bố vợ đến ăn cơm, An Họa sợ anh
làm mất mặt, chưa đến giờ cơm đã nằng nặc kéo anh về.
Giờ nghĩ lại, cũng may anh mặt dày, chịu đựng được, chứ đổi là người khác, e là
chưa đợi An Họa đòi ly hôn đã sớm không chịu nổi cái tính tiểu thư của cô rồi.
truong/chuong-42-co-ay-dang-pua-anh-dayhtml]
Về vấn đề lễ nghi ăn uống, không phải Tiêu Chính không muốn sửa, nhưng thói
quen hình thành từ nhỏ đâu dễ sửa ngay được? Huống hồ, Tiêu Chính thực lòng
cho rằng anh ăn uống chẳng có vấn đề gì, một là không tranh giành đồ ăn, hai là
không kén cá chọn canh, chỉ chép miệng một tí thôi, có gì mà mất lịch sự.
An Họa hơi suy nghĩ một chút cũng biết trong lòng Tiêu Chính đang nghĩ gì.
Cô cố ý thở dài một hơi: “Nếu thật sự không sửa được thì thôi vậy, dù sao anh từ
nhỏ đã thế rồi, ăn cơm chép miệng thậm chí đã thành bản năng, chống lại bản
năng đâu có dễ dàng gì? Cái đó phải là người đàn ông có khả năng tự chủ siêu
cường, ý chí siêu kiên định mới làm được!”
Câu cuối cùng cô nhấn mạnh ngữ khí, sự chú ý của Tiêu Chính quả nhiên dồn vào
câu cuối cùng.
“Anh là quân nhân, về phương diện ý chí kiên định, anh vẫn có đủ tự tin” Tiêu
Chính cảm thấy không thể để An Họa coi thường mình, liền nói ngay: “Em cứ chờ
đấy, anh nhất định sẽ sửa được tật ăn cơm chép miệng”
Lúc này thì nghiêm túc hơn hẳn.
An Họa cười thầm trong bụng, trên mặt lại làm ra vẻ sùng bái: “Em tin tưởng anh!”
Ngực Tiêu Chính lại ưỡn lên.
“Thực ra em bảo anh sửa thói quen ăn uống không phải là chê bai anh đâu, mà là
vì anh tốt quá, gần như không có khuyết điểm gì, em vô thức muốn sửa nốt chút
xíu không hoàn hảo này của anh thôi. Có phải em yêu cầu anh cao quá không?”
An Họa ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính, mắt chớp chớp, vô tội vô cùng.
“Không cao! Cao chỗ nào chứ? Em ăn cơm động tác đẹp như tranh vẽ, anh cũng
không thể quá thô lỗ, nếu không sao xứng đôi với em!”
Rất tốt, đã học được cách tự PUA bản thân rồi.
An Họa kiễng chân, hôn lên má anh một cái: “Nếu anh sửa được thói quen này,
đến lúc đó em sẽ thưởng cho anh”
Tiêu Chính bị ánh mắt ám muội của cô làm cho người tê dại, khàn giọng hỏi:
“Thưởng cái gì?”
An Họa ghé vào tai anh nói nhỏ câu gì đó.
Hơi thở Tiêu Chính lập tức trở nên nặng nề, một tay kéo An Họa vào lòng, mắt
nhìn chằm chằm cô: “Thật không?”
An Họa gật đầu.
Tiêu Chính tâm trí bay bổng, cúi đầu gặm cắn lên môi cô, giọng mơ hồ nói: “Bị
em câu dẫn đến không chịu nổi, phần thưởng để sau hẵng nói, giờ cho anh hôn
mấy cái đã”
An Họa chỉ thấy môi nóng rát đau, đẩy anh ra: “Hôm nọ em đã dạy anh hôn môi
thế nào rồi, nhanh thế đã quên à?”
Tiêu Chính nhớ lại một chút, động tác cuối cùng cũng có bài bản hơn.
Đang lúc lửa nóng, một tiếng “Mẹ ơi” làm Tiêu Chính bừng tỉnh trong nháy mắt,
nhảy lùi lại một bước dài.
An Họa nhìn cái rãnh sâu hoắm trước mặt hai người: “”
Lúc này, bóng dáng Đông Đông mới xuất hiện ở cửa bếp, cậu nhóc buồn rầu nói:
“Mẹ ơi, con không ngủ được, con muốn đi chơi với Xuân Nha”
An Họa hỏi: “Xuân Nha là ai thế?”
Đông Đông nói: “Xuân Nha là bạn thân của con ở nhà trẻ, nhà bạn ấy ở cạnh nhà
bác Chu”
Cạnh nhà Chu Mai Hoa chính là nhà Liêu Tam Muội, Liêu Tam Muội sinh ba cô
con gái, đứa nhỏ nhất hình như mới đi nhà trẻ.
An Họa nghĩ nghĩ, nói: “Được, vậy đừng ngủ trưa nữa, đi chơi đi” Dù sao mới đi
nhà trẻ, không có áp lực học hành, buổi chiều có mệt rã rời cũng chẳng sao.
“Thế con đi đây” Đông Đông nhảy chân sáo chạy đi.
An Họa lẩm bẩm: “Lần đầu tiên thấy thằng bé kết bạn thân đấy”
Đông Đông và Thạch Tiểu Quân cũng hay chơi cùng nhau, nhưng Thạch Tiểu
Quân dù sao cũng hơn bé mấy tuổi, là kiểu anh lớn dắt em nhỏ, tình bạn giữa
những đứa trẻ đồng trang lứa vẫn có sự khác biệt.
“Nó đi rồi, chúng ta tiếp tục!”
An Họa giãy giụa: “Em còn muốn ngủ trưa một lát”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Cùng ngủ”