Theo tiếng nhạc quân hành hùng tráng vang lên, đêm văn nghệ với chủ đề “Mừng
Trung thu, Đón Quốc khánh” đã chính thức khai mạc trong buổi hoàng hôn ấm áp.
Ban nhạc của Khương Hương Đồng là tiết mục lên sân khấu đầu tiên.
Trang phục quân đội chỉnh tề, giai điệu hùng hồn, bản nhạc cất lên như kể về
niềm vinh quang thuộc về đơn vị.
Trần Xuân Lan kích động dùng tay chỉ về phía Khương Hương Đồng đang kéo
đàn accordion giữa rất nhiều người biểu diễn trên sân khấu, hào hứng nói với
Dung My, “Muội muội, em nhìn kìa, muội muội Khương ở giữa kia, ngón tay linh
hoạt thật đấy, kéo hay quá, thần thái cũng ưng nữa chứ”
Khóe miệng Dung My giật giật, nhìn về phía Khương Hương Đồng đang đứng ở
hàng cuối cùng, “Chị Xuân Lan, mắt chị tinh thật đấy, rõ ràng Hương Đồng đứng ở
hàng sau mà”
Lời còn chưa dứt, đã bị Trần Xuân Lan ngắt lời, giọng đanh thép đầy kiêu hãnh,
“Ở chỗ chị, cô ấy chính là đứng ở giữa!”
Đương nhiên cô ấy biết Khương Hương Đồng đứng ở hàng cuối, nhưng trong
lòng cô ấy, đó chính là vị trí trung tâm. Xét cho cùng, trong toàn bộ Đoàn Văn
công, người cô ấy có thể nói chuyện qua lại cũng chỉ có mỗi Khương Hương
Đồng.
Dung My: ..
Rồi cô ấy lại quay sang nói với Dung My, “Muội muội, em yên tâm, một lúc nữa khi
em lên sân khấu, chị đảm bảo sẽ nhìn thấy em ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
Dung My: .. Cô chỉ có một mình, nếu mà còn không thể nhìn thấy ngay thì đúng
là mắt thật sự có vấn đề rồi.
Sau khi ban nhạc của Khương Hương Đồng biểu diễn xong, tiết mục thứ hai là
màn kéo co hát.
Tuy nhiên, đây không còn là tiết mục của Đoàn Văn công nữa, mà thuộc về tất cả
các chiến sĩ đang ngồi phía dưới.
Chỉ huy lãnh đạo bước lên sân khấu, tất cả chiến sĩ dưới sân khán đài đồng loạt
đứng dậy xếp hàng.
Chỉ riêng tiếng bước chân chỉnh tề tựa nghìn quân vạn mã kia, cũng đủ khiến
người ta cảm nhận được sự chấn động từ tận sâu bên trong.
Giọng chỉ huy trên sân khấu vang vọng, “Tiểu đoàn 1, gọi các anh đến!”
Các chiến sĩ của Tiểu đoàn 1 dưới sân khán đài lập tức đáp lại, “Chúng tôi sẵn
sàng!”
Lấy tiểu đoàn làm đơn vị, âm thanh lớp sau cao hơn lớp trước.
Các chiến sĩ mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên ở cổ, gào thét bằng âm lượng lớn
nhất của mình, không ai chịu thua, không ai cam tâm lép vế!!!
Tiếng hát vang vọng xuyên tầng mây, khí thế hùng hổ chấn động cả mặt đất.
Tiếng hát cất lên, khí thế dâng cao.
Tiếng hát vừa dứt, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Cảnh tượng như thế này Dung My vẫn là lần đầu tiên được thấy, khiến cô nhìn mà
máu trong người sôi sục, khó mà quên được.
Mãi cho đến khi tiết mục thứ tư bắt đầu, cô mới trở lại thực tại vì cái chạm nhắc
nhở của Trần Xuân Lan.
Tiết mục thứ tư là của đội hợp xướng Thời Tĩnh, một bài hát do cô và hai nữ binh
khác biểu diễn.
Phải thừa nhận Thời Tĩnh vẫn có chút trình độ, dù sao thì cách hát dân tộc như
thế này Dung My cũng không làm được.
Tiếp theo, trọng tâm sắp tới rồi.
Sau lời giới thiệu của MC, đội múa của Đoàn Văn công đã lộng lẫy xuất hiện trong
sự mong đợi của mọi người!
Thôi Manh Manh đương nhiên ở vị trí vũ công chính trung tâm, vừa lên sân khấu
là có thể nhìn thấy ngay.
Trên sân khấu, cô như một con bướm thướt tha, nhẹ nhàng và linh hoạt.
Chuyên tâm dùng điệu múa để diễn tả cảm xúc trong lòng, khi vui vẻ, khi sầu não,
dường như có rất nhiều điều muốn nói với người khác, mỗi biểu cảm đều hòa
quyện hoàn hảo với động tác, khiến người ta say mê.
Tần Thành chạm vào cánh tay Chu Nam Tự đang ngồi bên cạnh, nhìn Thôi Manh
Manh trên sân khấu, “Này, cậu xác định là giữa cậu và Thôi Manh Manh không có
gì chứ? Sao cô ấy cứ nhìn cậu chằm chằm vậy? Và còn”
Nuốt nước bọt, bị ánh mắt lạnh giá có thể đông cứng người của Chu Nam Tự ép
phải nuốt lại mấy chữ “ánh mắt còn rất đằm thắm” phía sau.
Hắn lại nhìn thêm lần nữa.
Thị lực của hắn rất tốt, một lần nữa xác nhận Thôi Manh Manh chính là đang nhìn
Chu Nam Tự không chớp mắt, và trong ánh mắt kia dường như mang theo một
tâm tư khác.
Không thuần khiết, luôn có cảm giác mang theo mục đích gì đó.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-060-nguoi-can-cang-thang-nen-la-ho-moi-dunghtml]
“Cậu không nên đặt ánh mắt vào vị đồng chí Quan kia sao?”
Chuyện Tần Thành không ưa Quan Thuyên Quyên, Chu Nam Tự đương nhiên
biết, nhưng Tần Thành có thể dùng Thôi Manh Manh để làm hắn khó chịu, tại sao
hắn không phản kích?
Quả nhiên, nghe vậy, Tần Thành lập tức thu hồi trái tim tò mò của mình.
Càu nhàu, “Cậu không thích người múa, tôi cũng chẳng thích”
Đồng thời trong lòng thầm bổ sung một câu – còn chẳng đẹp bằng cô nhỏ nhà họ
Khương kéo đàn accordion kia nữa.
Nghĩ đến đó, vội vàng chuyển chủ đề.
“Tiểu tẩu không phải có tiết mục sao, khi nào mới lên vậy?”
Vừa nói xong.
Dung My ngồi hàng ghế trước mặt họ đã đứng dậy, khom người, tay xách hộp
đàn, bước ra khỏi khu vực khán giả.
Đây là để chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn sắp tới.
“Sắp rồi, cô ấy đã đi vào hậu trường rồi” Ánh mắt Chu Nam Tự luôn dõi theo
bóng hình người trong tim biến mất, rồi mới thu hồi tầm mắt.
Ánh nhìn của Tần Thành theo ánh mắt Chu Nam Tự đuổi theo bóng lưng Dung
My, vội đẩy một cái người bạn, thúc giục, “Vậy cậu còn ngồi đây làm gì nữa, tiểu
tẩu lần đầu tiên đăng đài biểu diễn, cậu không theo vào hậu trường để cổ vũ động
viên người ta sao”
Khóe miệng Chu Nam Tự hơi nhếch lên, “Cô ấy không cần”
Cô ấy có đủ tự tin, chỉ cần lúc cô ấy bước xuống sân khấu, hãy chúc mừng cho cô
ấy.
Đây là nguyên văn lời cô ấy đêm qua.
Dung My xách hộp đàn đi đến hậu trường.
Nói là hậu trường, kỳ thực chỉ là một cái lán tạm thời, dùng để cho các diễn viên
nghỉ ngơi, trang điểm và thay trang phục.
Vu Phương Phương mấy người đã đến từ sớm, họ đông người, cần đến sớm để
trang điểm, còn Dung My chỉ một mình, hơn nữa việc trang điểm của cô đã tự giải
quyết, hoàn toàn không cần nhờ tay người khác.
Vì vậy cô đã ngồi xem tiết mục biểu diễn ở phía trước một lúc.
“Dung My, cậu tới rồi” Thấy Dung My tới, Vu Phương Phương vô cớ thở phào
nhẹ nhõm.
Như thể Dung My chính là viên thuốc an thần của họ, chỉ cần cô đứng ở đây,
họ liền có thể không còn căng thẳng.
Dung My mỉm cười, đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài Vu Phương Phương và
Đặng Hạ, không thấy bóng dáng của bốn vị tẩu tử khác, “Sao rồi, các chị khác đã
trang điểm xong hết chưa?”
Đặng Hạ gật đầu, “Xong rồi, xong hết rồi, bốn người họ cùng nhau đi vệ sinh rồi”
Sợ đến lúc sắp lên sân khấu lại muốn đi vệ sinh, nên giải quyết sớm những vấn
đề này.
Dung My vỗ vỗ bờ vai đang căng cứng của Đặng Hạ, cười nói an ủi, “Đừng căng
thẳng, cứ như lúc các chị luyện tập bình thường là được”
Đặng Hạ vỗ vỗ ngực, ánh mắt liếc về phía những người Đoàn Văn công đang bận
trang điểm và thay đồ ở phía bên kia, lẩm bẩm, “Nói không căng thẳng là giả, cô
nhìn những người Đoàn Văn công kia xem, người ta dù sao cũng là chuyên
nghiệp, còn bọn mình, phải cùng sân khấu thi tài với họ trước mặt người chuyên
nghiệp, đúng là múa rìu qua mắt thợ, thể hiện trình độ non kém”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đối với điều này, Dung My không cho là như vậy.
Hai tay dang ra.
“Chị đã nói họ là chuyên nghiệp rồi, vậy chẳng phải những chuyện này đáng lẽ
những người chuyên nghiệp nên cảm thấy căng thẳng và áp lực hơn sao? Nhỡ
đâu những người nghiệp dư như bọn mình lỡ may lại tốt hơn cả người chuyên
nghiệp, vậy chẳng phải họ mất mặt lắm sao. Dĩ nhiên, nếu bọn mình không bằng
được họ, đó cũng là đương nhiên, xét cho cùng bọn mình đâu có chuyên nghiệp”
Đặng Hạ: ..
Vu Phương Phương: ..
Hình như. nói cũng có lý.
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên chen ngang vào,
“Các người mà giỏi hơn được Đoàn Văn công chúng tôi, vậy Thời Tĩnh này từ nay
về sau cũng không cần ở lại Đoàn Văn công này nữa!”