Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 46: "Nếu anh không đưa mẹ về quê, tôi sẽ ly hôn với anh"



Xuân Nha rõ ràng bị dọa sợ, cô bé thu mình lại, sợ hãi nhìn bà cụ Vương.

Đông Đông cũng ôm chặt lấy đùi An Họa, mách tội: “Mẹ ơi, bà nội Xuân Nha nhéo

tay con đau lắm”

Hôm nay Đông Đông mặc áo dài tay bằng vải thô để chống côn trùng cắn. An Họa

vén tay áo thằng bé lên xem, trên cánh tay quả nhiên có mấy dấu ngón tay tím đỏ.

Sắc mặt An Họa lập tức lạnh xuống.

Bà cụ Vương thấy vậy liền cười xòa: “Đứa nhỏ nhà cô quý giá quá nhỉ, tôi cũng có

dùng sức mấy đâu. Nhưng mà mẹ Đông Đông này, cô cũng đừng tính toán quá,

hai nhà chúng ta sau này là người một nhà cả rồi, Đông Đông cũng phải gọi tôi

một tiếng bà nội đấy”

An Họa cười khẩy một tiếng: “Sao lại thành người một nhà rồi?”

“Chậc, chẳng phải tôi vừa nói sao, tôi muốn định hôn ước từ nhỏ cho Đông Đông

nhà cô và Xuân Nha. Tôi cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, ngày mai bày hai mâm

cơm, đưa tiền sính lễ đây là tôi giao con nhỏ Xuân Nha sang nhà cô luôn, từ nay

về sau nó là người nhà cô!”

An Họa nửa cười nửa không hỏi: “Ý bà là, gả Xuân Nha cho nhà tôi làm dâu nuôi

từ bé?”

“Đúng thế!” Bà cụ Vương vỗ đùi cái đét, chỉ vào Xuân Nha nói: “Đừng nhìn nó còn

nhỏ, cô xem nét mặt này xem, mắt to mũi cao, đúng là một mầm non mỹ nhân

đấy!”

“Dâu nuôi từ bé gì cơ?” Tiêu Chính từ sau vườn đi tới, quát lớn.

Anh chỉ mặc một chiếc áo may ô, cánh tay lộ ra còn to hơn cả đùi bà cụ Vương,

cộng thêm giọng nói sang sảng như chuông đồng, một tiếng quát khiến mặt đất

như rung chuyển, làm bà cụ Vương theo bản năng lùi lại hai bước.

Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, bà ta lại ép bản thân phải trấn tĩnh: “Con trai

anh đã nắm tay cháu gái tôi rồi, chẳng lẽ lại không nên định thân?”

“Hồ đồ!” Tiêu Chính trợn ngược mắt bò, chỉ tay ra ngoài: “Cút ra ngoài!”

Anh vốn chẳng coi bà cụ Vương ra gì, lười lãng phí lời lẽ với bà ta, chỉ muốn trực

tiếp đuổi người đi là xong.

An Họa lại đảo mắt một vòng: “Bà cụ, khoan hãy đi, chúng ta ngồi xuống bàn bạc

kỹ chuyện này đã”

Bà cụ Vương mắt sáng rực lên, tưởng An Họa đã đồng ý, mừng rỡ bảo: “Được,

bàn bạc!”

Tiêu Chính kinh ngạc, nhưng khi thấy vẻ mặt gian xảo của An Họa, anh lại nuốt lời

định nói xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, bộ dạng như thể “cứ để cô ấy quậy, anh

sẽ dọn bãi chiến trường cho cô”.

“Đã muốn bàn bạc thì đương nhiên phải bàn bạc trước mặt mọi người, không có

người làm chứng thì sao được?” An Họa nói đoạn liền đi ra ngoài.

Bà cụ Vương thấy thế, mặt mày rạng rỡ đi theo. Bà ta ngày đêm sầu não, con trai

cả nuôi lớn ba đứa con gái tốn bao nhiêu lương thực, cuối cùng cũng phải gả

sang nhà người ta! Đã đằng nào cũng là người nhà người ta, thà gả đi sớm một

chút cho đỡ tốn cơm tốn gạo.

Thế nên, dù biết rõ hai đứa trẻ bốn tuổi nắm tay nhau chẳng là cái đinh gì, bà ta

vẫn cố tình kiếm chuyện vòi vĩnh nhà An Họa. Nếu làm loạn mà thành công thì

đẩy được cái nợ Xuân Nha đi, còn không thành thì bà ta cũng chẳng mất mát gì.

Bà cụ Vương hý hửng nghĩ thầm, không ngờ việc lại thành thật! Bà ta đã tính kỹ

rồi, sau khi tống được Xuân Nha đi làm dâu nuôi từ bé, Xuân Hoa và Xuân Liễu

cũng sẽ bị tống về quê, sau đó bà ta sẽ chọn một đứa con trai của nhà thằng hai

mang lên đây, cho làm con nuôi của con trai cả. Liêu Tam Muội bụng dạ không ra

gì, bà làm mẹ không thể trơ mắt nhìn con trai cả tuyệt tự được!

Bà cụ Vương tự thấy cảm động vì chính mình, thằng cả mà không có người mẹ

như bà lo liệu, sau này chết đi đến người bưng bát hương cũng chẳng có!

Bà cụ Vương gọi An Họa lại, đang định bàn xem tìm ai làm chứng thì thấy An Họa

cất giọng hét lớn: “Mọi người mau ra mà xem này, có kẻ buôn người!”

Tiếng hét này làm bà cụ Vương giật bắn mình: “Kẻ buôn người nào? Ở đâu cơ?”

Mấy hộ dân sống xung quanh đều chạy ra, đi đầu là Chu Mai Hoa với vẻ mặt kích

động: “Đây là khu quân đội cơ mà, kẻ buôn người nào gan lớn thế dám xông vào

đây? Hắn mù à?”

An Họa mỉm cười nhìn bà cụ Vương, nói: “Bà cụ Vương, bà đem những lời vừa

nói với tôi nhắc lại một lần nữa đi xem nào”

Bà cụ Vương chằm chằm nhìn An Họa, cảm thấy có gì đó sai sai.

An Họa thấy bà ta không nói, liền tiếp lời: “Chẳng phải bà nói muốn gả cháu gái

bà là Xuân Nha cho nhà tôi làm dâu nuôi từ bé, đòi tôi đưa tám trăm đồng tiền

sính lễ sao?”

Lời này vừa thốt ra, đám đông vây xem lập tức xôn xao.

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

be-con-di-tim-chong/chuong-46-neu-anh-khong-dua-me-ve-que-toi-se-ly-hon-voi-

anhhtml]

“Dâu nuôi từ bé? Bà cụ Vương lú lẫn rồi à, giờ có phải xã hội cũ đâu” “Đây là

muốn bán cháu lấy tiền chứ gì! Chậc chậc, lương Phó Chính ủy Vương đâu có ít,

sao bà già này lại làm cái trò đó nhỉ”

Bà cụ Vương thấy mọi người chỉ trỏ mình liền muốn biện hộ: “Tôi là mẹ của

Vương Hòa Bình, là bà nội của Xuân Nha, hôn sự của cháu gái tất nhiên do tôi

quyết định! Ai bảo là bán lấy tiền? Đó là sính lễ! Nhà các người gả con gái không

lấy sính lễ à!”

An Họa vỗ tay hai cái ra hiệu mọi người im lặng: “Mọi người nghe thấy cả rồi đấy,

bà cụ Vương muốn bán cháu gái, kẻ buôn người tôi nói chính là bà ta”

Chu Mai Hoa khinh bỉ nhìn bà cụ Vương: “Hành hạ con dâu không nói, giờ đến cả

cháu gái cũng tính kế! Có phải bà muốn tống hết con của cái Tam Muội đi để lấy

chỗ cho mấy thằng cháu ở quê của Vương Hòa Bình không? Đứa trẻ bốn tuổi mà

bà cũng xuống tay được, nhổ vào!”

Lời này nói trúng tim đen, nhưng bà cụ Vương chẳng chút sợ hãi, chống nạnh gào

lên: “Thì sao nào? Chuyện nhà tôi liên quan quái gì đến các người! Lũ rỗi hơi lo

chuyện bao đồng!”

Đúng lúc này, Liêu Tam Muội xông tới, ôm chặt lấy Xuân Nha vào lòng, đôi mắt đỏ

ngầu trừng trừng nhìn bà cụ Vương: “Xuân Nha là con gái con, bà đừng hòng bán

nó!”

Bà cụ Vương nhìn Liêu Tam Muội như nhìn kẻ ngốc: “Ai bảo là bán? Đó là tìm nhà

tử tế cho nó! Đàn bà chúng ta chẳng phải sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện

này sao!”

“Nó mới có bốn tuổi thôi!” Liêu Tam Muội gào lên đau đớn.

“Cô dám gào vào mặt tôi à!” Bà cụ Vương vừa nói vừa định lao tới nhéo Liêu Tam

Muội.

Lần này, Liêu Tam Muội không nhẫn nhịn như mọi khi nữa, chị ấy thế mà lại né

được!

Bà cụ Vương lập tức thấy uy quyền của mình bị thách thức, xắn tay áo, giơ bàn

tay định tát Liêu Tam Muội.

An Họa đứng gần đó liền giữ chặt tay bà ta lại: “Bà cụ, bà vừa nói đây là việc

riêng của nhà bà, tôi thấy không hẳn vậy đâu. Điều thứ nhất của Luật Hôn nhân là

xóa bỏ chế độ hôn nhân phong kiến cưỡng ép, trọng nam khinh nữ, coi thường lợi

ích con cái. Điều thứ hai là nghiêm cấm dâu nuôi từ bé. Hành vi của bà đã là

phạm pháp rồi bà có biết không? Tôi có thể báo công an bắt bà đi cải tạo đấy!”

An Họa vốn có gương mặt kiều diễm, lúc này lại lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc

lẹm, trong thoáng chốc toát ra luồng sát khí đáng sợ giống hệt chồng mình. Bà cụ

Vương bị dọa cho run rẩy, đôi chân bó không đứng vững mà ngã bệt xuống đất.

“Cô. cô” Bà ta run rẩy chỉ tay vào An Họa, không nói nên lời.

Bà cụ Vương không phải ngày đầu gây chuyện, nhưng người khác cùng lắm cũng

chỉ tìm đến Vương Hòa Bình mách vài câu, Vương Hòa Bình về nhà nói bà ta vài

câu, lâu dần khiến bà ta nảy sinh ảo tưởng mình là ông trời con, chẳng sợ ai trong

khu tập thể này. Nhưng hôm nay đụng phải An Họa, sao lại không giống những

người khác thế này?

Lại còn nói bà ta phạm pháp, bắt đi cải tạo. Có thật không nhỉ?

Trong lúc bà cụ Vương còn đang nghi hoặc thì thấy con trai mình vội vã chạy về

phía này. Bà ta lập tức mếu máo, kêu gào thảm thiết: “Con ơi, bọn họ đều bắt

nạt mẹ con đây này”

“Phó Chính ủy Vương về đúng lúc lắm,” An Họa tóm tắt ngắn gọn sự việc, “Bà cụ

đến nhà tôi ăn vạ đòi tiền, anh xem chuyện này xử lý thế nào đi”

Vương Hòa Bình xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ. Anh đỡ bà cụ

Vương dậy, rồi cúi người chào An Họa và Tiêu Chính: “Thật xin lỗi, mẹ tôi ở quê

lên không hiểu biết nhiều, hai người đừng chấp nhặt với bà cụ”

An Họa cười nhẹ: “Chúng tôi thì không có gì để chấp nhặt, chỉ là lo lắng cho Phó

Chính ủy Vương thôi, chuyện gia đình nhỏ còn quản không xong thì sao quản

được việc lớn?”

Vương Hòa Bình sao lại không hiểu đạo lý này, trước đây bà cụ Vương chỉ có

tiếng xấu hành hạ con dâu, giờ lại thêm tiếng ác bán cháu gái, khác nào đặt một

hòn đá cản đường trên con đường thăng tiến của anh ta. Anh ta cầu xin nhìn bà

cụ: “Mẹ. mẹ coi như vì con mà nghĩ một chút đi, đừng có quậy phá nữa!”

“Cái gì? Anh bảo tôi quậy phá?!” Con trai từ bao giờ lại nói lời nặng nề như thế

với bà ta!

Bà cụ Vương lập tức khóc lóc kể lể: “Khổ thân tôi quá! Cái thằng Hòa Bình bất

hiếu này! Cha anh đoản mệnh chết sớm, một mình tôi đi ăn xin nuôi hai anh em

anh khôn lớn, lúc đó khổ thế nào chứ, tôi một người đàn bà chân bó, lưng cõng

một đứa, tay dắt một đứa, nuốt nước mắt lẫn máu mới nuôi được các anh thành

người. Giờ ngày sướng đến rồi, anh lại chê tôi làm phiền anh sao? Được, tôi đi,

tôi về quê! May mà em trai anh không vô lương tâm như anh, nó sẽ lo cho tôi!”

Những lời này bà cụ Vương đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng

nắm thóp được Vương Hòa Bình. Quả thực, để nuôi lớn hai con trai, những ngày

tháng bà cụ trải qua không khác gì dưới địa ngục. Vương Hòa Bình đến giờ vẫn

nhớ, có một lần hồi nhỏ, họ ba ngày không xin được miếng ăn nào, cuối cùng thấy

một con chó hoang tha nửa cái bánh bao, bà cụ đói đến lả người không biết lấy

sức mạnh ở đâu ra, lạch bạch chạy đến cướp lấy nửa cái bánh bao từ miệng chó,

nấu được nửa nồi cháo loãng cứu mạng cả ba người.

Mỗi khi nhớ lại chuyện đó, Vương Hòa Bình lại không thể cứng rắn với mẹ mình

được.

“Mẹ”

Thấy đầu Vương Hòa Bình lại gục xuống, tiếng của Liêu Tam Muội bỗng vang lên:

“Vương Hòa Bình, nếu anh không đưa mẹ về quê, tôi sẽ ly hôn với anh”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.