“Chuyện này e là không được, số hải sâm và bào ngư khô đó là để biếu thầy giáo
của An Trạch. Quà Tết của nhà họ Ngô mẹ đã chuẩn bị xong rồi, Hiểu Lâm con
không cần bận tâm đâu”
Khâu Thục Thận dứt khoát từ chối thẳng thừng Ngô Hiểu Lâm, sau đó lảng sang
chuyện khác: “Họa Họa, trong nhà hết nước tương đen rồi, con bảo anh trai ra
cửa hàng bách hóa mua một ít về đây”
“Mẹ, để con đi nói với anh An Trạch” Ngô Hiểu Lâm ngượng nghịu không thôi,
kiếm cớ đi ra ngoài.
Chờ cô ta đi rồi, An Họa mới hỏi Khâu Thục Thận: “Chị dâu lần này về khác hẳn
lúc trước, có phải chị ấy biết mẹ và bố cho con hai hòm đồ kia không?”
Khâu Thục Thận ngẫm nghĩ một lát: “Cũng có khả năng”
An Họa hỏi: “Mẹ, những thứ đó chỉ mình con có thôi sao? Còn anh trai thì sao ạ?”
Khâu Thục Thận ôn tồn giải thích cho cô:
“Bố con năm xưa phá gia chi tử lắm, bao nhiêu vàng bạc mấy đời tích cóp đều bị
ông ấy đem đi mua đồ cổ hết sạch. Mẹ vất vả lắm mới lén giấu lại được một phần
của hồi môn, vốn dĩ đã định để lại cho con. Đừng nhìn bây giờ là xã hội mới, phụ
nữ cũng có thể ra ngoài làm việc, nhưng cái thế đạo này đối với đàn bà chúng ta
suy cho cùng vẫn gian truân hơn, mẹ phải tích lũy thêm chút vốn liếng cho con.
Còn anh trai con, nó là đàn ông, cứ để nó tự xông pha, tự nỗ lực mà gây dựng sự
nghiệp riêng cho mình”
Cha mẹ nào cũng có lúc thiên vị, không có ai có thể làm được công bằng tuyệt
đối. Có điều người thì thiên vị con lớn, người thiên vị con út, người lại thiên vị con
trai.
Khâu Thục Thận thuộc kiểu thiên vị người yếu hơn. Trong mắt bà, khả năng sinh
tồn của con gái ngoài xã hội kém hơn, nên bà phải cho con gái nhiều hơn một
chút.
An Họa lại hỏi: “Nếu chị dâu đã có ý kiến như vậy, còn anh trai thì sao?”
Khâu Thục Thận khẳng định chắc nịch: “Anh trai con không phải hạng người ham
mê tiền tài”
An Họa gật đầu, đúng thật, An Trạch mang đậm khí chất của một văn nhân thanh
cao.
Khâu Thục Thận nhìn cô nói:
“Của hồi môn cho con có một phần là của bà nội, một phần là của mẹ. Bà nội con
không sinh được con gái, lúc lâm chung đặc biệt dặn dò để lại đồ cho con. Ở xã
hội cũ ấy mà, của hồi môn là tài sản riêng của phụ nữ, mình muốn xử lý thế nào
thì xử lý, chồng còn chẳng có quyền can thiệp, huống hồ là con dâu. Cho nên con
không cần quan tâm chị dâu nghĩ gì”
Đồ đã cho mình, An Họa đương nhiên sẽ không vì sự mất cân bằng tâm lý của
Ngô Hiểu Lâm mà nhường ra, nếu không sẽ có lần một rồi có lần hai, cô cũng
chẳng phải thánh mẫu mà cứ mãi nhường nhịn Ngô Hiểu Lâm.
Tuy nhiên, An Họa còn quan tâm đến một điểm khác.
Cô thì thầm hỏi: “Mẹ, đồ cổ ngày trước bố tiêu hết tiền của để mua giờ đang ở
đâu ạ?”
Khâu Thục Thận liếc nhìn cô: “Đã hiến tặng một phần rồi”
Chỉ hiến một phần, vậy phần còn lại thì sao? Khâu Thục Thận không nói tiếp nữa.
Ánh mắt An Họa đảo quanh một vòng trong nhà, cuối cùng dừng lại ở một cánh
cửa thường xuyên khóa chặt. Sau khi nhà họ An bàn giao lại bất động sản, họ
được chia cho căn hộ đang ở hiện tại, bốn phòng ngủ một phòng khách còn có
thêm một thư phòng riêng, diện tích không nhỏ, đã ở được hơn mười năm.
be-con-di-tim-chong/chuong-73-an-trach-khong-muon-sinh-them-conhtml]
Trong hơn mười năm này, thư phòng của An Bá Hòe thường không cho người
ngoài vào, bên trong có bày biện một ít đồ cổ, đồ trân bảo và tranh chữ. Ngoài ra,
còn có một căn phòng quanh năm luôn khóa trái.
Từ lúc nguyên chủ có ký ức về căn nhà này, căn phòng đó chưa từng được mở
ra. Hồi đầu hai anh em cũng tò mò, An Trạch còn thử cạy khóa, kết quả bị An Bá
Hòe đánh cho một trận vào lòng bàn tay, từ đó mới từ bỏ sự hiếu kỳ đối với căn
phòng ấy.
Bây giờ nghĩ lại, bên trong chắc chắn đựng đồ cổ mà An Bá Hòe mua thời trẻ.
An Họa không hiểu, hỏi mẹ: “Tại sao lại để ở nhà ạ? Không sợ bị trộm sao? Sao
không tìm chỗ nào không có người, đào cái hố chôn xuống đất?”
Khâu Thục Thận còn ngạc nhiên hơn: “Chỗ nào mà không có người? Chỗ nào có
thể đào hố? Đào hố rồi làm sao khiêng được chừng ấy cái hòm qua đó?”
An Họa: “” Được rồi, là do cô đọc tiểu thuyết nhiều quá.
Khâu Thục Thận nói tiếp: “Mấy cái hòm đó di chuyển rất bất tiện, tên trộm nào có
thể thần không biết quỷ không hay khiêng ra khỏi trường học được? Cho nên ở
nhà là an toàn nhất”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Trộm thì không khiêng đi được thật, nhưng “lục soát nhà” thì có thể quét sạch
sành sanh. Nhà họ An không có chuyện gì thì thôi, một khi xảy ra chuyện, mọi thứ
đều không giữ được. An Họa rất muốn mang đồ cất vào không gian, nhưng biết
lấy cái cớ gì bây giờ.
________________________________________
Thời đại này không có chương trình đêm Giao thừa để xem, nhưng radio trong
nhà đã mở, đang phát vở Kinh kịch Long Phượng Trình Tường, hòa cùng tiếng
pháo nổ râm ran bên ngoài, không khí ngày Tết vô cùng náo nhiệt.
Ngô Hiểu Lâm coi như chuyện vừa rồi trong bếp chưa từng xảy ra, cô ta tươi cười
rạng rỡ như mọi năm, nói đủ lời chúc tốt đẹp bùi tai.
“Bà ngoại, bà ngoại ơi! Con ăn trúng đồng tiền trong sủi cảo rồi này!” An Điềm
Điềm phấn khích reo lên.
Ngô Hiểu Lâm cười nói: “Điềm Điềm nhà ta tuy là con gái, nhưng cũng là người
có phúc khí đấy”
Không khí tại chỗ bỗng khựng lại một chút. Lời này nói ra, có phúc thì nói có
phúc, sao còn phải chêm thêm một câu ở phía trước làm gì?
Khâu Thục Thận bảo: “Điềm Điềm trông tròn trịa đáng yêu, tai to trán đầy đặn,
đúng là một đứa trẻ có phúc”
Ngô Hiểu Lâm thở dài một tiếng: “Tiếc quá, lại là con gái, không thể nối dõi tông
đường cho nhà họ An được”
An Trạch nhìn vợ với ánh mắt kinh hãi: “Em dạo này làm sao thế. sao lại nói ra
những lời như vậy!” Đầu óc hỏng rồi à?
An Bá Hòe nhíu mày: “Tiểu Ngô, nhà chúng ta không có quan niệm trọng nam
khinh nữ, Điềm Điềm là cháu nội của bố mẹ, bố và mẹ đều rất thương con bé”
An Điềm Điềm vốn dĩ bị lời nói của mẹ làm cho có chút lúng túng không biết làm
sao, nghe ông nội nói thương mình, con bé lại vui vẻ cười rạng rỡ, trên đôi má
phúng phính hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Ngô Hiểu Lâm thì chẳng mấy để tâm. Cô ta đã phân tích rồi, tại sao nhà người ta
đều thiên vị con trai, mà bố mẹ chồng nhà này lại đặc biệt như vậy, đem đồ tốt để
lại cho con gái hết? Đáp án chỉ có một, đó là vì cô ta không sinh được cháu đích
tôn cho nhà họ An! Đừng nghe An Bá Hòe nói lời hay ý đẹp gì mà không trọng
nam khinh nữ, thực chất trong lòng chắc đang chê bai cháu gái lắm đây.
Nghĩ như vậy, Ngô Hiểu Lâm thấy có chút tủi thân. Là cô ta không muốn sinh con
trai sao? Là An Trạch không muốn sinh thêm con đấy chứ!