Tiêu Chính còn phải theo về đồn Công an để làm biên bản, An Họa và An Trạch
cũng đi theo luôn.
Vụ nổ súng ngay giữa đường này cách trường đại học chỉ có hai con phố, tin
tức nhanh chóng truyền đến trường. Có người đến gõ cửa nhà họ An, hỏi An Bá
Hòe: “Giáo sư An, An Trạch nhà ông về chưa?”
An Bá Hòe lắc đầu: “Chưa, có chuyện gì thế?”
Người kia ngập ngừng một hồi rồi mới nói: “Phía phố Trường Ninh chẳng phải
vừa xảy ra vụ nổ súng sao, sáng nay tôi cũng ở đó, còn thấy cả An Trạch và em
gái nó nữa”
Tim An Bá Hòe đập thót một cái: “Ý ông là sao?”
“Ông cứ bình tĩnh đã nhé, vụ nổ súng không có ai thiệt mạng, chỉ có một đồng
chí nam bị thương nặng, đã được cáng đưa đi bệnh viện rồi. Người đó ấy mà. tôi
nhìn từ xa thấy cái người trên cáng trông khá giống An Trạch nhà ông, cũng đeo
kính, cộng thêm việc tôi tìm mãi không thấy An Trạch đâu”
An Bá Hòe mắt tối sầm lại, thân hình lảo đảo chực ngã. Người kia vội vàng nói:
“Cũng không chắc đâu, không chắc đâu! Biết đâu là tôi nhìn nhầm! Tôi báo tin này
cho ông cũng là để phòng hờ, hay là ông cứ đến bệnh viện xem một chuyến?”
An Bá Hòe gọi với vợ: “Thục Thận ơi”
Hai ông bà nhà họ An vội vã chạy đến bệnh viện, còn hàng xóm láng giềng thì bắt
đầu bàn tán xôn xao. Lúc đầu tin tức truyền đi còn giữ được một chút chuẩn xác
— “Con trai nhà họ An là An Trạch hình như bị phần tử bất hợp pháp đánh
trọng thương” Sau đó biến thành — “An Trạch bị trúng một phát đạn, đưa đi cấp
cứu rồi”
Đến khi truyền tới tai Ngô Hiểu Lâm thì đã thành — “An Trạch bị trúng đạn, không
qua khỏi, chết rồi!”
Nhà họ Ngô vốn cũng không xa nhà họ An là bao, cộng thêm việc đúng lúc có
người ở cùng tòa nhà với nhà họ An sang đây thăm họ hàng. Gần như ngay khi
bố mẹ An vừa đến bệnh viện thì Ngô Hiểu Lâm đã nghe được tin “chồng chết”.
Ngô Hiểu Lâm đờ đẫn cả người.
Chết, chết rồi? Người sáng nay còn hoạt bát cãi nhau với cô ta đã chết rồi
sao?
Người phản ứng lại đầu tiên là mẹ Ngô, bà túm lấy người kia hỏi: “Thật hay giả
đấy? Mùng Một Tết thế này cấm có được đồn nhảm, không là bị thiên lôi đánh
đấy!”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Người kia ngượng nghịu: “Tôi đâu có đồn nhảm, tôi cũng nghe người ta nói thôi,
không đảm bảo đâu” Nói xong thì vội vàng chuồn lẹ.
Bố Ngô nói: “Hiểu Lâm mau về nhà xem sao, làm cho rõ chuyện rốt cuộc là thế
nào”
“Từ từ đã!” Mẹ Ngô cản Ngô Hiểu Lâm lại, “Có nghe nói bên phố Trường Ninh có
người xả súng loạn xạ giữa đường, bắn chết mấy người liền!”
Mặt Ngô Hiểu Lâm trắng bệch: “Chẳng lẽ lại trùng hợp vậy, chính là An Trạch
sao?”
Mẹ Ngô cau mày: “Khó nói lắm, con rể hôm nay lại không cùng con về nhà ngoại,
biết đâu lại chạy đi xem náo nhiệt rồi, hôm nay đoàn múa ương ca biểu diễn đúng
ở khu đó mà”
Ngô Hiểu Lâm lắc đầu: “An Trạch không phải người thích xem náo nhiệt”
Bố Ngô có chút sốt ruột: “Nói nhiều thế thì có ích gì? Về tận nơi xem là biết ngay
thôi mà?”
Mẹ Ngô lần thứ hai cản Ngô Hiểu Lâm lại: “Con gái ngoan, con phải nghĩ cho kỹ
rồi hãy về”
Ngô Hiểu Lâm ngơ ngác hỏi: “Nghĩ gì ạ?”
“Đương nhiên là nghĩ đối sách rồi!” Mẹ Ngô nói: “Nói mẹ nghe, vạn nhất người
chết đúng là con rể, con định tính sao?”
be-con-di-tim-chong/chuong-77-anh-khong-phai-chet-roi-saohtml]
“Tính sao là tính sao? Con không biết!” Ngô Hiểu Lâm rất hoảng loạn và sợ hãi.
Dù vừa cãi nhau với An Trạch nhưng họ đã là vợ chồng nhiều năm, tình cảm đâu
phải chỉ một hai lần cãi vã mà tan biến ngay được?
Mẹ Ngô rầu rĩ vì con không hiểu chuyện: “Cái con bé ngốc này! Không phải con
bảo bố mẹ chồng đem hết đồ tốt cho cô em chồng rồi sao? Khi An Trạch còn
sống, họ đã thiên vị con gái như vậy, nhỡ An Trạch chết thật, con lấy cái gì mà
đi tranh với nó?”
Ngô Hiểu Lâm mất kiên nhẫn: “Mẹ, giờ là lúc nào rồi mà con còn tâm trí nghĩ đến
những chuyện đó?”
Mẹ Ngô: “Con có thể không nghĩ, vậy thì cứ đợi bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay
trắng đi! Đến lúc con bị tống ra ngoài không có một xu dính túi, lại còn đèo bòng
thêm con Điềm Điềm, mẹ xem con có muốn tái giá cũng khó!”
Em trai Ngô Hiểu Lâm cũng phụ họa: “Chị, em thấy mẹ nói đúng đấy, chị phải sớm
tự tính toán cho mình thôi”
Mẹ Ngô nhân cơ hội nói: “Con gái, hay là thế này, nhân lúc bố mẹ chồng con còn
đang ở bệnh viện, con về nhà lấy sổ tiết kiệm trước đi, rồi gom góp thêm ít đồ giá
trị nữa! Nhà mình cũng chẳng tham lam gì của nhà họ An, mình chỉ lấy tiền của An
Trạch thôi. Nó là chồng con, con lại sinh con gái cho nó, nó chết rồi thì tiền bạc
vốn dĩ phải thuộc về con!”
Em trai Ngô Hiểu Lâm có vẻ phấn khích: “Chị chẳng phải bảo nhà họ An có căn
phòng khóa kín, bên trong chắc chắn để nhiều đồ giá trị sao? Để em về giúp chị
phá khóa, xem rốt cuộc có bao nhiêu vàng bạc châu báu!”
Trong lòng Ngô Hiểu Lâm loạn như cào cào, cô ta nhìn về phía bố Ngô. Bố Ngô
trầm ngâm hồi lâu, thở dài một tiếng rồi nói: “Cứ nghe lời mẹ con đi. Những năm
nay nhờ bà ấy bày mưu tính kế mà con mới gả được vào chỗ tốt, giúp đỡ được
gia đình, nếu không cái bệnh này của bố đã sớm kéo sập cả nhà rồi, em trai con
lấy đâu ra điều kiện mà hỏi vợ nữa”
Mẹ Ngô lộ vẻ đắc ý, cái nhà này may mà có bà ta.
Nhưng bố Ngô lại bổ sung thêm một câu: “Tuy nhiên, trước khi mọi việc chưa
chắc chắn, con tuyệt đối đừng để người ta phát hiện mình đang dọn đường lui.
Thế này đi, con cứ về nhà tìm sổ tiết kiệm, để em trai con đến bệnh viện dò la
xem người chết có phải An Trạch không, rồi về báo tin cho con. Nếu đúng là An
Trạch, con cầm sổ tiết kiệm về thẳng nhà ngoại luôn, còn nếu không phải, hãy âm
thầm để sổ tiết kiệm lại chỗ cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”
Ngô Hiểu Lâm bị gia đình thuyết phục rồi. Đúng vậy, cô ta không thể chỉ nghĩ cho
An Trạch, mà phải tính trước cho tương lai của mình. Nếu cô ta không tự mưu
tính cho bản thân thì sau này trông cậy vào ai? Bố mẹ chồng sao? Hừ, trong lòng
họ chỉ có con gái mình thôi, bao giờ mới tốt với con dâu chứ?
Ngô Hiểu Lâm càng nghĩ càng kiên định, quả nhiên làm theo lời bố mẹ, về nhà tìm
sổ tiết kiệm. Lương hằng tháng của An Trạch hầu như chẳng còn dư lại bao
nhiêu, nhưng anh còn một khoản thu nhập khác, đó là tiền nhuận bút viết bài và
dịch tài liệu nước ngoài. Anh đã làm việc này từ hồi đại học, tích cóp nhiều năm
cũng được gần hai ngàn đồng.
Số tiền này An Trạch luôn không cho cô ta động vào, bảo là để lại cho An Điềm
Điềm làm của hồi môn. Đã là của hồi môn của con gái thì cô ta làm mẹ, dĩ nhiên
phải giữ hộ con! Nếu không An Trạch mà chết thật, số tiền này chẳng phải sẽ bị
bố mẹ An dời sang cho cô em chồng sao?
Ngô Hiểu Lâm dễ dàng lấy được sổ tiết kiệm, nhưng em trai cô ta mãi vẫn chưa
thấy về báo tin. An Trạch rốt cuộc là sống hay chết? Ngô Hiểu Lâm bồn chồn
chờ đợi.
Cuối cùng, em trai cô ta cũng đến. “Em thấy bố mẹ chồng chị đang khóc ở bệnh
viện kìa, chết chắc chắn là anh rể rồi!”
Ngô Hiểu Lâm bị đả kích đến mức lảo đảo, nước mắt lã chã rơi ngay lập tức. Dù
đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe tin chồng qua đời, cô ta vẫn không cách nào
bình tĩnh được.
Em trai Ngô Hiểu Lâm sốt ruột: “Đừng khóc nữa chị ơi, chúng ta cứ theo kế hoạch
mà làm, tìm kho báu trước đã!”
Nói rồi hắn lôi ra một cái búa, vừa mới gõ vào ổ khóa một cái, tiếng động lớn
khiến chính hắn cũng giật nảy mình. “Không được, thế này sẽ làm hàng xóm chú
ý mất, lúc đó thì chẳng xơ múi được gì đâu”
Em trai Ngô Hiểu Lâm đảo mắt một vòng, nhắm vào thư phòng không khóa, trong
đó cũng có không ít đồ. Hắn chẳng có nhãn quan gì, chỉ biết chị mình từng bảo
mấy bức tranh chữ treo trên tường nhà họ An rất đáng tiền, liền cuộn vài bức lại.
“Chị, lấy được sổ tiết kiệm chưa? Trong nhà chắc còn tiền mặt nữa chứ, chị mau
tìm đi rồi mình rút lui”
Lời vừa dứt, cửa đã mở ra.
An Trạch, An Họa, Tiêu Chính, ba người cùng bước vào.
Ngô Hiểu Lâm ngơ ngác nhìn An Trạch, thốt ra một câu: “Anh không phải chết
rồi sao?”