Nói chuyện với Hứa Quốc Đống cả một buổi chiều, thời gian trôi qua nhanh như
chớp mắt, thoáng cái trời đã sắp tối, Dung My lúc này mới thong thả trở về khu
nhà tập thể.
Vừa bước lên cầu thang, cô đã đâm đầu vào Chu Nam Tự đang vội vã bước
xuống.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Dung My, hòn đá lớn trong lòng Chu Nam Tự rốt cuộc
cũng hạ xuống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh bước xuống bậc thang nhanh chóng, đi đến trước mặt Dung My, đưa tay đỡ
lấy chiếc túi và đồ đạc trong tay cô, quan tâm hỏi: “Sao về muộn thế? Không phải
sáng đã ra ngoài rồi sao?”
Biết hôm nay vợ mình phải gặp Thôi Manh Manh, lại không đoán được Thôi Manh
Manh muốn nói gì với vợ, cả ngày hôm nay ở trong doanh trại, lòng anh cứ bồn
chồn không yên, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần xử lý công việc.
Khó khăn lắm mới chờ đến giờ tan làm, anh vội vã trở về nhà, chỉ mong sớm
được gặp vợ, sắp thành “hòn vọng phu” rồi.
Chỉ có anh ở nhà đợi hết lượt này đến lượt khác, nhìn thấy trời đã tối mà vẫn
chưa thấy vợ về, không thể ngồi yên được nữa nên định vào thành tìm người.
Dung My chủ động khoác tay Chu Nam Tự, mỉm cười với người đàn ông, giải
thích: “Em đã đến chỗ anh Hứa một lúc”
Cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay, tất cả mệt mỏi và u ám trong ngày hôm nay
của Chu Nam Tự dường như tan biến hết trong giây phút này.
Hai người cùng nhau lên lầu vào nhà. Cơm nước Chu Nam Tự đã làm sẵn từ
trước, lúc này chỉ cần lấy ra hâm nóng là được.
Đợi khi món ăn đã dọn lên bàn, Dung My xới cơm, đưa một bát cho Chu Nam Tự
rồi ngồi xuống, cười nói: “Hôm nay em đã đến cửa hàng của mẹ, chị lớn ở đó
thích nghi khá tốt”
Chu Nam Tự nghe tin này, gật đầu, đáp lại: “Ừ, tốt rồi” Giọng nói bình tĩnh và ôn
hòa, dường như không có nhiều biến động về cảm xúc.
Vào những ngày thường, khi hai người ăn cơm cũng sẽ nói chuyện phiếm một
lúc, phần lớn là Dung My nói, Chu Nam Tự thỉnh thoảng đáp lại, tuy lời cũng
không nhiều lắm, nhưng bây giờ có thể cảm nhận rõ ràng hứng thú của người đàn
ông không cao lắm, hơi phân tâm.
Ánh mắt anh nhìn đi nhìn lại người cô, vẻ muốn nói lại thôi.
Dung My giả vờ như không nhìn thấy, lại đổi chủ đề: “Bây giờ anh cả đã không
làm công việc chân tay nặng nhọc nữa, anh Hứa đã nhờ quan hệ cho anh ấy vào
thẳng bộ phận dự án để theo học, đợi khi bên mình tiếp nhận công trình ở Ha Thị,
lúc đó anh ấy hẳn là có thể trực tiếp quản lý rồi”
Cô muốn xem, cái bầu rượu ủ kín trước mặt này có thể nhịn được bao lâu mới hỏi
cô. Rõ ràng là tò mò muốn chết về cuộc gặp hôm nay của cô với Thôi Manh
Manh, không biết đang lúng túng cái gì, một bộ dạng muốn hỏi lại không hỏi ra lời.
Anh không mở miệng? Vậy hôm nay cô cứ không nói.
“Anh cả thích nghi còn tốt chứ?” Dù đã hỏi, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn có
chút phiêu diêu, rõ ràng là một lòng hai ý.
Chu Nam Tự đúng là rất tò mò về cuộc gặp hôm nay của vợ với Thôi Manh Manh,
nhưng nhất thời không biết phải mở lời hỏi thế nào. Biết tính vợ vốn nhanh nhẩu,
thẳng thắn, có gì nói đó, nên anh cũng cứ đợi vợ chủ động mở lời.
Dung My gắp một đũa rau vào bát, xới một miếng cơm nhỏ, đợi nuốt hết trong
miệng rồi mới thong thả trả lời: “Nghe anh Hứa nói, thích nghi khá tốt”
“Chuyện của anh cả chị lớn đều làm em phải bận tâm rồi” Chu Nam Tự hiếm khi
ánh mắt chuyên chú nhìn Dung My đối diện, nghiêm túc lên tiếng.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-226-trai-tim-khong-nghe-loi-chu-nuahtml]
Việc vợ không đòi hỏi hồi đáp, hi sinh cho gia đình, Chu Nam Tự đều nhìn thấy
hết, cũng ghi nhớ trong lòng. Rõ ràng cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, là
người đáng được cưng chiều nhất, vậy mà cô lại dùng thân hình nhỏ bé của mình
để gánh vác cả đại gia đình này.
Bây giờ ngôi nhà này dưới sự dẫn dắt của cô đang phát triển theo hướng ngày
càng tốt đẹp hơn.
Dung My lập tức lắc đầu lại phẩy tay: “Công lao này em không dám nhận, chuyện
của chị lớn là mẹ đang lo, chuyện của anh cả cũng là anh Hứa đã sắp xếp sẵn từ
trước, em chẳng có gì phải bận tâm cả”
Để tránh người đàn ông dùng chiêu đánh vào tình cảm với cô, Dung My vội
vàng chuyển chủ đề: “À, em đi vào ngày 14, bên Phó Chính ủy Quách đã tìm
được nhân tuyển chưa?”
Hai hôm trước cô đã đề cập chuyện từ chức, rời nhiệm sở với Quách Quý Minh,
lúc đó Quách Quý Minh không trả lời cô, nói chuyện này tổ chức sẽ bàn bạc, xem
có nhân tuyển thích hợp nào thay thế cô không.
Ban đầu thiết lập vị trí này, phần nhiều có yếu tố của Dung My trong đó, nói thẳng
ra hơn thì vị trí này là vì Dung My mà đặc biệt thêm vào.
Nhưng Dung My lại làm công việc này vượt quá sự dự đoán của tất cả mọi người,
trước tiên không nói đến việc phát triển kinh tế bàn đạp này, giải quyết vấn đề
việc làm khó khăn của các vợ quân nhân, lại trực tiếp giải quyết vấn đề kinh tế
của các gia đình.
Chủ yếu là phong khí trong khu tập thể này dưới sự dẫn dắt của cô đã có được
tốc độ tăng trưởng phi thường, ngay cả kẻ được công nhận là “tai họa” của khu
nhà tập thể cũng có thể cải tà quy chính, xem bây giờ còn đâu có thể nhìn ra dáng
vẻ ngày trước.
Vì vậy, điều này khiến họ cảm thấy dù Dung My bây giờ không làm nữa, vị trí này
vẫn có tính cần thiết tồn tại của nó, chỉ là nhân tuyển nhất thời còn chưa chọn ra,
bởi vì không có ai thích hợp với vị trí này hơn Dung My.
“Chuyện này em không cần lo, không có nhân tuyển thích hợp thì cứ để trống đi,
em cứ bận việc của em” Đây là nguyên văn lời của Quách Quý Minh.
Vừa nghe thấy vợ sắp phải đi, ánh mắt Chu Nam Tự lập tức tối sầm lại, rõ ràng
cảm giác vợ chưa về được mấy ngày, giờ đã lại phải đi rồi, và lần này đi, lại
không biết phải bao lâu nữa mới gặp được.
Hơn nữa, nghĩ đến nơi đó còn có một ‘con sói’ đang dòm ngó, ngày ngày nhìn
chằm chằm vào vợ mình, Chu Nam Tự lúc này đặc biệt hối hận, tại sao lúc trước
không nghe lời khuyên của Tần Thành, đi sửa tuổi trên chứng minh thư của vợ
lớn lên hai tuổi.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Như vậy, họ đã có thể chính thức làm báo cáo kết hôn, nhận giấy đăng ký kết
hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp được bảo vệ bởi luật hôn nhân quân đội. Họ
Khương kia mà dám đánh ý đồ gì đến vợ anh, nhất định phải bắt hắn ta lại!!!
“Bên lão Ngô đã nói chuyện xong rồi, lúc đó em qua đó cứ trực tiếp tìm hắn là
được”
Dù có ngàn vạn lần không nỡ với vợ, nhưng vợ không phải là chim hoàng yến của
dốc hết khả năng đem các nguồn lực, quan hệ bên mình cung cấp cho cô ấy, đây
mới là việc anh, với tư cách là một người đàn ông, nên làm cho người phụ nữ của
mình.
“Cảm ơn bé yêu~” Dung My mắt cười cong lên như vầng trăng, cố ý kéo dài giọng
như đang làm nũng.
Rồi lại cười ranh mãnh: “Xem như anh đã giúp em như vậy, để báo đáp, em sẽ
nói cho anh biết hôm nay Thôi Manh Manh đã nói chuyện gì với em?”
Ừm. lần này, rốt cuộc là cô đã đầu hàng trước.
Trái tim cô sao mà ngày càng không nghe lời chủ nữa rồi, cứ đến trước mặt ai đó
là lại mềm nhũn ra không chịu nổi.