Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 231: Cô Gái Cứng Đầu Xuất Ngoại



Sẵn sàng

Cuối tháng Tư.

Dung My thuận lợi nhận được visa sang Thụy Sĩ.

Ngay khi visa vừa được cấp, cô đã lập tức đặt vé máy bay tới Thụy Sĩ.

Vào ngày cô xuất cảnh từ Hương Cảng, Dung Thanh cùng vợ chồng, Hứa Quốc

Đống và cả Khương Bác Văn đều tới tiễn.

Hai vợ chồng họ Dung cũng chỉ biết chuyện này từ hai ngày trước.

Natalia vừa tức giận lại vừa không nỡ mắng mỏ con gái một lời nào: “Con này,

sao càng ngày càng tự quyết vậy, chuyện lớn như thế này, con cũng không chịu

bàn bạc trước với mẹ và bố. Đây là xuất ngoại đấy, lại còn là đi đến tận đầu kia

của địa cầu, một mình con ngôn ngữ lại không thông thạo”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cứ nghĩ đến những điều này, Natalia lại không kìm được mà nghẹn ngào.

Vốn tưởng con gái đã thay đổi nhiều, nhưng hóa ra thay đổi đến mấy, tính cách

vẫn cứng đầu như xưa, phàm là việc gì nó đã tự quyết định, thì không ai khuyên

ngăn nổi, càng không ngăn cản được.

Chuyện hôn nhân của nó đã là như vậy, may mà quyết định đó cũng coi như gặp

được người tốt. Giờ đây tưởng cuộc sống sắp khá hơn rồi, kết quả nó lại “bày trò”

mới.

Đang yên đang lành, lại đột nhiên muốn xuất ngoại. Dù là đi nước Nga, bà cũng

không đến mức phản ứng dữ dội thế này, ít ra về mặt ngôn ngữ giao tiếp, Dung

My hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa Dung My cũng đã từng đến đó không

chỉ một lần, môi trường cũng không xa lạ lắm, bà và Dung Thanh ở đó cũng có

quan hệ, nếu gặp chuyện gì cũng không đến nỗi bó tay.

Nhưng đứa cứng đầu này lại cứ nhất quyết chọn đi đến châu Âu – nơi ngôn ngữ

bất đồng, lại còn đi một mình, làm sao họ không lo lắng cho được.

Dung My cũng không ngờ phản ứng của hai vợ chồng lại lớn đến vậy. Vốn đã

quen sống tự lập, trong những việc liên quan đến bản thân, cô vẫn không quen

bàn bạc với ai, cô giỏi việc “thông báo” hơn.

Giờ thì hết cách, rốt cuộc đã khiến “tráng hán” cao một mét tám mấy và nữ hán

tử cao một mét bảy mấy khóc đến nước nước mắt giàn giụa.

Thở dài, cô chủ động ôm lấy hai vợ chồng, một mực trấn an, vỗ về: “Bố mẹ yên

tâm đi, mọi thứ bên đó con đã nhờ phía Lưu tổng lo liệu trước cả rồi. Vừa xuống

máy bay, sẽ có hướng dẫn viên đến đón, lại còn có phiên dịch nữa, sẽ không xảy

ra vấn đề gì về ngôn ngữ bất đồng đâu”

Vấn đề ngôn ngữ bất đồng đúng là sẽ không xảy ra, bởi vì Dung My biết tiếng

Đức, ngay cả tiếng Pháp – ngôn ngữ thứ hai của Thụy Sĩ, cô cũng biết, nên về

điểm này căn bản không cần lo lắng.

Hơn nữa, ở kiếp trước, cô cũng xem như là khách quen, mỗi năm cô đều chọn đi

trượt tuyết ở dãy Alps vào cuối tháng Mười Hai hoặc trong tháng Hai, và mỗi lần ở

lại đến mười ngày nửa tháng, ít nhất cũng phải một tuần, nên rất quen thuộc với

mọi thứ ở đó.

Đối với đất nước được mệnh danh là thế giới cổ tích này, cô cũng chân thành yêu

thích.

Tuy nhiên lần này cô không đi trượt tuyết cũng không đi nghỉ dưỡng, dĩ nhiên

cũng không phải đi công tác, công ty của cô vẫn chưa phát triển đến mức có

nghiệp vụ ở Thụy Sĩ.

Cô đến để tìm hiệp hội chó cứu hộ, chính xác hơn là đi tìm chó, giống chó St.

Bernard được xem như quốc khuyển của Thụy Sĩ.

Thụy Sĩ cũng là nơi khởi nguồn của chó cứu hộ. Ngay từ năm 950 sau Công

Nguyên, tại tu viện ở biên giới Thụy Sĩ và Ý, đã có ghi chép về chú chó cứu hộ

đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử đã giúp cứu hộ những người gặp nạn tuyết.

Từ thế kỷ 17, chó St. Bernard đã được các thầy tu ở dãy Alps sử dụng để cứu hộ

những lữ khách bị lạc đường và bị thương.

Chó St. Bernard có kích thước lớn, chó trưởng thành có thể đạt 50 – 80 kg, con to

hơn thậm chí có thể nặng 100 kg, sở hữu thân hình vạm vỡ và tứ chi phát triển,

tính tình hiền lành ôn hòa, dũng cảm lại trung thành.

Bộ lông dày và rậm có thể mang lại hơi ấm cho những người bị cô lập trong môi

trường lạnh giá và đầy tuyết, còn có thể dựa vào khứu giác nhạy bén để tìm thấy

người bị chôn vùi trong tuyết, và dùng khả năng kéo để đưa họ đến nơi an toàn.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-231-co-gai-cung-dau-xuat-ngoaihtml]

Hiệp hội chó cứu hộ mà Dung My lần này tìm đến có tên là REDOG, được thành

lập năm 1971, tổ chức này cung cấp đào tạo toàn diện cho chó cứu hộ, và hiện

cũng là cơ sở đào tạo chuyên nghiệp về chó cứu hộ tương đối hiếm có trên thế

giới.

Mục đích chuyến đi này của Dung My cũng rất rõ ràng, đó là chọn một chú chó

St. Bernard, sau đó gửi đến cơ sở đào tạo để được đào tạo một cách có hệ thống.

“Thời gian cụ thể trong giấc mơ tôi cũng không biết, tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng Phó

đoàn trưởng Chu hình như đã hy sinh vào mùa đông năm 89, trong một lần hỗ trợ

cứu hộ thiên tai tuyết. Đồng chí Dung, cô đã yêu anh ấy, vậy cô nên nghĩ cho anh

ấy, hãy khuyên anh ấy giải ngũ đi”

Đây là đoạn cuối cùng Thôi Manh Manh nói với cô trước khi rời đi.

Cô có nên làm như Thôi Manh Manh nói, khuyên Chu Nam Tự giải ngũ không?

Sau khi trở về, Dung My không chỉ một lần suy nghĩ về vấn đề này, nhưng cuối

cùng câu trả lời trong lòng cô đều là phủ định.

Cô cũng biết, tuân lệnh là thiên chức của quân nhân, bảo vệ nhân dân cũng là

trách nhiệm của quân nhân. Chỉ cần Chu Nam Tự còn trong quân ngũ một ngày,

thì không cần nghi ngờ gì, nơi nào có tình huống nguy hiểm, thảm họa, nơi đó

sẽ có bóng dáng của họ.

Vì vậy, chỉ cần còn trong quân đội, đồng nghĩa với việc Chu Nam Tự sẽ không

thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng Dung My cũng biết, dù biết có nguy hiểm, Chu Nam Tự vẫn sẽ không chút

do dự lựa chọn xông lên phía trước, tuyệt đối không lùi bước.

Rốt cuộc vẫn cần có người dấn thân gánh vác.

Vì anh ấy ở phía trước bảo vệ Tổ quốc, thì cô sẽ ở phía sau anh, dùng khả năng

và cách thức của mình để bảo vệ anh được bình an vô sự.

Vừa xuống máy bay, Dung My đã thấy người đến đón mình.

Là một người đàn ông trung niên, trên tay giơ một tấm biển viết chữ Hán rất vụng

về, trên biển là tên của cô.

Người đàn ông tên là Maximilian, khi biết Dung My biết nói tiếng Đức, biểu cảm

trên mặt lập tức giãn ra.

Quả thực, tiếng Trung của ông ta cũng vụng về như chữ viết của ông ta vậy.

Chẳng mấy chốc, Dung My đã theo Maximilian lên xe đến Grindelwald.

Tháng Tư, dãy Alps vẫn phủ đầy tuyết trắng, duy trì cái lạnh của mùa đông.

Dung My kéo chặt hơn chiếc áo khoác lông vũ mà cô đã mặc ngay sau khi bước

xuống máy bay.

Qua cửa kính ô tô, cô lướt qua từng khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.

Khi màn đêm dần buông xuống, chiếc xe lao vào thị trấn nhỏ.

Trong giây lát mơ hồ, không phân biệt nổi đây là Thụy Sĩ trong hiện thực, hay là

giấc mơ bước ra từ bức tranh sơn dầu thời Trung Cổ, lại mơ hồ cảm thấy không

khác gì so với kiếp sau.

Ở lại thị trấn nhỏ một đêm, sáng hôm sau, Maximilian lập tức đưa Dung My thẳng

đến cơ sở đào tạo chó cứu hộ nằm trên thị trấn nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.