Khoảnh khắc Tống Thiên Thư khom lưng nói ra câu nói kia, Hạ Tinh Lê đã hiểu ý
của anh ta.
Cô ngồi tại chỗ, rất bình thản nhìn Tống Thiên Thư. Lát sau, cô cười như không
cười rồi mở miệng, lời lẽ cũng không tính là uyển chuyển.
“Ủy thác đi chùa miếu cầu túi phúc chắc chắn rất khó khăn. Anh Tống đây là tính
toán để tôi thay thế em trai anh đi lấy thân phạm hiểm sao? Chúng ta có loại giao
tình đó à?”
“Xin lỗi, tôi cũng biết đưa ra yêu cầu như vậy là một việc vô cùng trơ trẽn, nhưng
tôi quả thực không thể nghĩ ra ý tưởng tốt hơn” Tống Thiên Thư không phủ nhận,
nhưng cũng không nói quá nhiều lời đường mật hay ho. Anh ta chỉ thực tế giải
thích, “Mọi người cũng đều nhìn ra, em trai tôi không có khả năng tự mình vượt
qua cửa ải. Nếu để nó cùng đi với tôi, hôm nay không tránh khỏi vẫn là kết quả
nhiệm vụ thất bại! Đến lúc đó có thể ảnh hưởng đến sự an nguy của toàn bộ đội
ngũ. Tôi cũng hy vọng có thể tìm được biện pháp giải quyết ôn hòa”
“Cho nên anh chọn tôi, anh cảm thấy tôi có thể làm được?”
“Tôi nghĩ, có làm được hay không, cô Hạ nhất định đã có câu trả lời trong lòng”
Tống Thiên Thư dừng lại một chút, lại nhấn mạnh bổ sung một câu, “Xin yên tâm,
tôi là người không sợ chết, gặp chuyện nhất định sẽ xông lên phía trước, tuyệt
đối sẽ không đâm sau lưng đồng đội”
Hạ Tinh Lê dùng ánh mắt dò xét nhìn anh ta: “Ai sẽ thừa nhận mình là một người
giỏi đâm sau lưng? Đổi lại là tôi, loại lời nói trái lương tâm này nên nói vẫn phải
nói”
Tống Thiên Thư không né tránh ánh mắt cô. Anh ta dường như thở dài, nhưng
thần sắc vẫn thản nhiên: “Nếu cô và tôi trở thành thể cộng đồng lợi ích, phản bội
cô thì tôi cũng không sống được, tôi cũng không ngu ngốc”
Rõ ràng, cuộc nói chuyện giữa hai người này gần như quyết định hướng đi của
nhiệm vụ tiếp theo của đội người chơi. Vì vậy mọi người đều nín thở lắng nghe,
không ai dám dễ dàng chen vào.
Diêu Thương nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Tinh Lê, ngón tay thon dài thu lại. Anh
ta không mở miệng, nhưng Hạ Tinh Lê hiểu rõ ngụ ý của anh ta. Anh ta muốn tự
mình cùng Tống Thiên Thư đi chùa miếu núi Tây.
Rõ ràng là rõ ràng, nhưng cô không tính toán chấp nhận. Cô đã có quyết định,
quyết định đồng ý lời mời này.
Vừa rồi Huệ Trinh thực ra là có ý tại lời nói. Cô đã nghe hiểu.
Tà linh trên chùa núi là một thanh kiếm hai lưỡi. Chỉ cần nhiệm vụ thành công,
hẳn là có thể thu được một số manh mối hoặc đạo cụ hữu ích, giống như nhiệm
vụ chi nhánh may áo cưới cho Triệu Mai trước đó.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Lo trước lo sau rất khó giành chiến
thắng trong loại trò chơi chí mạng này. Cô nhất thiết phải tích cực tiến thủ mới
được. Ngay cả khi không nhận được gì, ít nhất cuối cùng khi thông quan có thể
tổng kết được nhiều điểm tổng hợp hơn, đối với cô sau này cũng là lợi lớn hơn
hại.
Ý đã quyết, cô lập tức chụp bay tay Diêu Thương, sửa sang ống tay áo rồi đứng
dậy.
“Được thôi, dù sao cũng phải có người đi. Tôi là người tương đối thích hợp, đối
với lợi ích chung của đội ngũ cũng có lợi”
Tống Thiên Thư ước chừng cũng không ngờ cô đồng ý sảng khoái như vậy, nét
mặt cau chặt dần giãn ra: “Đa tạ”
Cô vừa đồng ý, tảng đá treo trong lòng mọi người đều tạm thời rơi xuống đất. Chỉ
có Diêu Thương càng thêm băn khoăn: “A Lê, thật sự không cân nhắc để tôi đi
sao?”
“Anh đi hay tôi đi có gì khác nhau?” Cô thong dong hỏi ngược lại, “Hay là anh cho
rằng mình so với tôi càng có nắm chắc?”
Mặt anh trầm xuống nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Hạ Tinh Lê lại nói: “Anh không cần lo lắng anh Tống sẽ lâm thời phản chiến, dù
sao em trai ruột của anh ta còn ở đây, đúng không?”
“… Không sai” Diêu Thương trầm mặc một lát, chợt cười lạnh một tiếng, “Tôi hy
vọng anh Tống có thể tuân thủ lời hứa, mọi chuyện xông lên phía trước, bảo vệ
tốt đồng đội của tôi! Nếu cô ấy xảy ra bất kỳ sai sót nào, thì tôi thề, em trai anh
cũng sẽ chết không có chỗ chôn!”
Đổi lại ngày thường, có lẽ Tống Thiên Hằng nghe xong lời này đã sớm giống như
pháo nổ, chạm là bùng. Nhưng hắn ta không phải đồ ngốc thuần túy, giờ này khắc
này cái gì cũng không dám nói, chỉ dám thành thật cúi đầu đứng sau lưng anh
trai.
Tống Thiên Thư nhìn em trai một cái, rồi sau đó ngước mắt đối diện với Diêu
Thương. Anh ta đã nhìn thấu sự đe dọa và ý lạnh không hề che giấu trong đáy
mắt Diêu Thương, rất mệt mỏi xoa xoa giữa hai đầu mày.
“Tôi hiểu”
“Xem ra các vị đã thương lượng xong” Huệ Trinh mỉm cười đưa qua một cây que
tre mới, “Trừ hai vị khách muốn đi chùa miếu này, các vị khách còn lại xin vui lòng
đi về phía rừng cây trong làng trước khi mặt trời lặn, chặt đủ vật liệu gỗ, dùng để
dựng bàn thờ cần thiết cho lễ hiến tế dân gian”
Vu Đào ngẩn người: “Chặt cây? Dùng cái gì mà chặt?”
Cô ta không hề nhìn thấy bất kỳ công cụ nào có thể dùng để chặt cây trong căn
nhà này.
Huệ Trinh tiếp tục bổ sung: “Mọi người trước tiên cần phải đi đến nhà Thợ Mộc
Tiền ở thôn Đông, mượn công cụ đốn củi của ông ấy”
…
Quả nhiên, hệ thống tương đối công bằng. Ngay cả khi không đi chùa miếu núi
Tây, nhiệm vụ của những người chơi còn lại cũng không hề nhẹ nhàng hơn.
Trời biết nhà Thợ Mộc Tiền và khu rừng phía sau làng còn cất giấu bí mật chí
mạng gì.
Diêu Thương rất không tin tưởng Tống Thiên Thư, hay nói đúng hơn, trừ Hạ Tinh
Lê, anh ta không tin tưởng bất cứ ai.
Nếu Hạ Tinh Lê vô ý xảy ra tai nạn trên đường, mà loại tai nạn này lại xuất
phát từ Tống Thiên Thư, anh ta thật sự sẽ giếc chết Tống Thiên Hằng ngay tại
chỗ. Đương nhiên xong việc cũng không có khả năng buông tha Tống Thiên Thư!
Cho dù dẫn đến trò chơi thất bại, anh ta cũng sẽ làm như vậy.
Hạ Tinh Lê hiểu sâu lý lẽ này, nên cô cần phải đặc biệt cẩn thận, tuyệt đối không
thể kích thích đến đồng đội có cảm xúc không quá ổn định của mình.
Con đường nhỏ trên núi dẫn đến chùa miếu lầy lội khó đi, gần như là bước một
cái trượt một cái. Tống Thiên Thư dẫn đường ở phía trước, Hạ Tinh Lê đi theo
phía sau.
Có lẽ là do đi đường khô khan, lại có lẽ là nhận thấy không khí giữa hai người
quá nặng nề, cuối cùng Tống Thiên Thư là người mở miệng trước để giảm bớt sự
ngượng ngùng.
“Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, đây là ván trò chơi thứ mấy của cô Hạ?”
han/chuong-22-tho-lo-tinh-camhtml]
“Ván thứ hai”
“Ván thứ hai?” Điều này hiển nhiên có chút ngoài dự kiến của Tống Thiên Thư,
“Tôi cứ tưởng cô Hạ là người chơi rất có kinh nghiệm”
“Bây giờ anh hối hận, e rằng cũng không còn kịp nữa”
“Tôi không hối hận. Rốt cuộc ngoài kinh nghiệm tích lũy từ số ván thông quan,
thiên phú thích ứng mọi hoàn cảnh cũng rất quan trọng”
“Anh đúng là chú trọng nghệ thuật ngôn ngữ” Hạ Tinh Lê cười một tiếng đầy ẩn ý,
“Thứ cho tôi nói thẳng, rõ ràng là anh em ruột cùng một mẹ, tại sao em trai anh lại
kém anh nhiều như vậy?”
Bước chân Tống Thiên Thư hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục leo lên dọc
theo bậc thang. Tiếng thở dài cực nhẹ cũng theo đó tản mát trong gió núi rít qua.
Anh ta nói: “Theo mẹ tôi kể lại, nhiều năm trước một vị đại sư rất linh đã từng tính
toán, là tôi sinh ra đã đoạt đi khí vận của em trai, điều này mới dẫn đến nó bệnh
tật ốm yếu, thiên phú và tài năng cũng tương đối kém. Cho nên họ bồi dưỡng tôi
làm người thừa kế tập đoàn, còn đối với em trai thì rất dung túng, chỉ để nó làm
những việc mình thích, không có kỳ vọng quá cao”
Hạ Tinh Lê theo bản năng sờ mũi. Cô cảm thấy loại chuyện này đặt trong thế giới
hiện thực, hẳn là bí văn hào môn của người ta. Kết quả mình ở đây nói chuyện
phiếm liền nghe được, còn có chút không quen.
“Dạy dỗ tùy theo tài năng, cha mẹ anh cũng không có gì sai”
“Họ đương nhiên không sai, tôi cũng chưa từng cảm thấy có gì không tốt, nhưng
tiền đề là không có ván trò chơi chết tiệt này!” Tống Thiên Thư nắm tay siết chặt
bên người, nhưng ngữ khí của anh ta vẫn bình tĩnh, “Nếu không tiến vào trò chơi,
em trai có thể cả đời cơm áo không lo mà sống rất vui vẻ. Nhưng ở nơi này, tôi
thậm chí không biết mình còn có thể bảo vệ nó được bao lâu, nhỡ đâu một ngày
nào đó tôi cũng bị loại trừ thì sao?”
Đây là ván thứ 4 của hai người. Ba ván trước hoặc là chủ yếu dựa vào trí lực tính
toán, hoặc là lợi dụng một chút tiểu xảo thả lỏng nằm thắng. Anh ta đều hữu kinh
vô hiểm đưa Tống Thiên Hằng thông quan rồi. Nhưng ván này anh ta thực sự cảm
nhận được lực bất tòng tâm. Trong sự đe dọa có thể mất mạng bất cứ lúc nào,
anh ta ngay cả mạng mình cũng khó giữ được, làm sao có thể kiêm lo bảo vệ tốt
Tống Thiên Hằng?
Anh ta biết rõ, chỉ cần mình vừa chết, Tống Thiên Hằng lập tức sẽ rối loạn tinh
thần. Với chỉ số thông minh và thực lực của người sau, trong trò chơi thậm chí vô
pháp nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đây là một con đường không có ánh bình minh, anh ta chỉ có thể ôm chút hy vọng
mong manh này, cắn răng đi tiếp.
Người vốn dĩ có vẻ ít nói suy tư sâu xa, thế mà lại nói nhiều như vậy. Thực ra Hạ
Tinh Lê cũng hiểu, vị anh trai này đã bị bức đến tàn nhẫn rồi, anh ta không còn
đường lui, và đang gấp cần một lối thoát để trút bầu tâm sự.
Anh ta cũng sợ hãi. Đổi lại là ai mà không sợ hãi chứ? Nỗi sợ hãi đó không phải
đến từ sinh tử của bản thân, mà là đến từ trách nhiệm chưa hoàn thành hoặc đã
khó có thể vẹn toàn.
Gánh nặng như núi, đè ép người ta không thở nổi.
Vì vậy trong thời khắc ốc còn không mang nổi mình ốc này, cô miễn cưỡng lựa
lời, dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi anh ta một câu.
“Phàm là đã vào trò chơi này, ai dám ôm hy vọng sống đến cuối cùng? Anh đã làm
được không tồi, không thẹn với lương tâm là được, nghĩ quá nhiều chỉ thêm phiền
não”
Tống Thiên Thư quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn cô một cái. Anh ta chuyển sang
một chủ đề khác: “Cô Hạ, cô và anh Diêu là quan hệ tình lữ sao?”
“Không phải” Hạ Tinh Lê kiên quyết phủ nhận, “Chỉ là quan hệ bạn cũ, không cần
thiết quá buôn chuyện”
Anh ta cười. Đây dường như là lần đầu tiên anh ta cười gần đây, hơn nữa là phát
ra từ nội tâm.
“Xin lỗi, chỉ là từ trường giữa hai người quá đặc biệt. Tôi không tin lắm, bạn cũ
bình thường sẽ lộ ra ánh mắt bất thường như vậy đối với cô”
…
“Tôi nghĩ, tôi khi đối mặt với em trai cũng là như vậy”
Hạ Tinh Lê đột nhiên cảm thấy phiền lòng một cách vô cớ, cô khoát tay ngăn anh
ta lại: “Thảo luận loại vấn đề nhàm chán này, hai chúng ta không cần nói tiếp
nữa”
“Xin lỗi, vậy tôi đổi cách hỏi” Tống Thiên Thư nói, “Nếu đến khoảnh khắc chỉ có
thể một người trong số hai đồng đội sống sót, cô Hạ, cô có bằng lòng vứt bỏ anh
Diêu để tự mình thông quan không?”
“… Xem tình huống” Cô không muốn thổ lộ tình cảm vô nghĩa, chỉ trả lời một
cách lấp lửng, “Khoảnh khắc cần thiết, cũng không phải không thể suy xét”
“Vậy còn anh Diêu thì sao, anh ấy có thể không?”
Diêu Thương sẽ sao?
Diêu Thương nhất định sẽ không.
Diêu Thương sẽ chủ động chọn tự mình đi tìm chết.
Không biết vì sao, đáp án trong khoảnh khắc này xuất phát từ bản năng, Hạ Tinh
Lê nảy sinh một sự tự tin ngay cả chính mình cũng kinh ngạc.
Cô tại sao lại xác định như vậy, Diêu Thương sẽ nguyện ý vì mình đi tìm chết?
Cô không nên nghĩ như vậy, Diêu Thương càng không nên làm như vậy.
Tất cả ý tưởng đều lướt qua trong đầu trong nháy mắt. Cuối cùng cô lời ít ý nhiều
hỏi ngược lại: “Vậy còn anh, anh có thể làm đến mức nào vì em trai mình?”
“Thời điểm cần thiết, tôi có thể để lại cơ hội sống cho em trai”
“Mặc dù em trai anh sống không được lâu?”
“Phải, ít nhất trước khi tôi chết, tôi muốn thấy nó sống tốt” Tống Thiên Thư thở
dài, “Trực giác mách bảo tôi, đồng đội của cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng như vậy.
Tôi và anh ấy thực ra là người cùng một đường”
Cuộc nói chuyện đột nhiên dừng lại ở đây. Cách đó không xa, giữa dãy núi chập
chờn ẩn hiện trong sương mù mông lung, trong khe hở xen kẽ đá lởm chởm và
cây cối, ngôi chùa cổ kính mái đỏ tường xám đã lọt vào tầm mắt hai người.