Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 34: Đối gương trang điểm



Dưới sự thúc giục của trưởng thôn, nhóm năm người nhanh chóng xác định phân

công nhiệm vụ. Sau khi dặn dò nhau vài câu, mỗi người liền đi về hướng mục tiêu

của mình.

Trong số đó, Hạ Tinh Lê phải đi xa nhất. Nhiệm vụ của cô là tới nhà trưởng thôn,

ở phía đông thôn, căn đầu tiên treo bắp và ớt cay. Vị trí thì rất dễ nhận ra, nhưng

quãng đường thật sự không gần.

Cuối cùng cô dừng lại trước căn nhà đó. Trên cửa dán một chữ “Phúc”, nền trắng

chữ đen, vì mưa gió lâu ngày mà đã rách nát, ố vàng.

Cửa bị khóa, gõ mãi không ai mở. Cuối cùng cô tìm thấy chìa khóa giấu dưới

đống thân bắp. Dĩ nhiên, đó chỉ là chìa khóa cửa chính, chưa phải chìa khóa hiến

tế.

Cô đẩy cửa bước vào. Mùi mục rữa mốc meo trộn lẫn mùi máu tươi lập tức ập

thẳng vào mặt. Ngay khoảnh khắc cô bước qua ngưỡng cửa, đèn dầu trên bàn

trong phòng tự nhiên bốc cháy. Ánh đèn leo lét chiếu lên những đồ đạc cũ kỹ xung

quanh, cùng những vệt máu đã khô chưa được lau sạch trên nền nhà.

Thoạt nhìn, đây là một căn hung trạch bỏ hoang đã lâu.

Nhưng nghĩ lại thì cả thôn Mang Trọng đều là thôn của người chết, nhà nào

chẳng là hung trạch?

Cô tiến thêm vài bước, thấy trên giường không còn chăn đệm, chỉ còn trơ lại tấm

ván giường cứng. Trên đó đặt một lư hương màu đen, trong lư hương cắm ba nén

hương.

Hương vừa mới được thắp, dài hơn hương thường, tốc độ cháy cũng nhanh hơn.

Ước chừng chỉ khoảng ba mươi phút là sẽ cháy hết.

Cô lập tức hiểu ý của trưởng thôn. Có lẽ tất cả nhiệm vụ đều lấy ba nén hương

này làm mốc thời gian. Nếu hương gần tàn mà họ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ,

hậu quả e rằng rất khó lường.

Với cô mà nói, ba nén hương, ba mươi phút. Vừa phải tìm được chìa khóa hiến

tế, vừa phải kịp mang chìa khóa đó tới cho nhóm nâng quan. Thời gian thật sự vô

cùng gấp gáp.

Cô quay người lại, nhìn thấy bàn trang điểm bằng gỗ đỏ đặt sát tường phía sau,

cùng chiếc gương đồng tròn mang dáng vẻ cổ xưa.

【Một người đối gương khéo trang điểm!】

Hoàn toàn khớp.

Cô hít sâu một hơi, đi tới bàn trang điểm, đặt chiếc lược gỗ và cây kéo lấy được

từ Huệ Trinh lên mặt bàn, rồi ngồi xuống ghế đối diện gương.

Ngay khoảnh khắc vừa ngồi xuống, cô đã cảm thấy không ổn. Chiếc ghế như có

một lực vô hình giữ chặt lấy cô, giam cầm toàn thân. Nửa người trên còn cử động

được, nhưng nửa người dưới thì hoàn toàn không nhúc nhích nổi, càng không thể

đứng dậy.

Tình huống xảy ra quá đột ngột. Rõ ràng là trước khi nhiệm vụ hoàn thành, cô

không có khả năng rời khỏi chiếc ghế này.

Hạ Tinh Lê không có thời gian suy nghĩ nhiều. Cô nhìn hình ảnh của mình trong

gương, trầm mặc một lát, rồi thả lỏng tóc, cầm lấy chiếc lược gỗ bắt đầu chải mái

tóc dài.

Trong truyền thuyết dân gian, ban đêm phải tránh soi gương chải đầu. Dù lúc này

chưa hẳn là đêm khuya, nhưng về bản chất thì cũng giống nhau, đều rất dễ chiêu

dụ những thứ tà dị.

Mấy ngày liền không gội đầu, cả ngày gối đầu lên giường bẩn thỉu, lại còn lăn lộn

trong bùn đất ở chùa miếu, thêm cả máu đen của Tống Thiên Thư và Huệ Trinh

vấy lên, mái tóc của Hạ Tinh Lê rối bết đến mức không chịu nổi.

Cũng may chiếc lược gỗ có răng rất dày, có thể chải từng lọn tóc một, từ từ gỡ

hết tóc rối ra, đồng thời gạt bỏ cả cát bụi và tro nhỏ li ti bám trên tóc. Chỉ là quá

trình này hơi đau một chút.

Khi Hạ Tinh Lê vừa chải xong lọn tóc cuối cùng, không hiểu vì sao cô bỗng cảm

thấy sau gáy lạnh toát. Giống như có gió lạnh lùa vào từ một cánh cửa sổ chưa

đóng kín, lại giống như có một sinh vật mang theo hàn khí đang áp sát lại gần.

Cô buông chiếc lược xuống, ngẩng mắt nhìn lên gương. Mặt gương đồng giống

như mặt hồ tĩnh lặng bỗng nổi gợn sóng, hình ảnh trở nên mờ đi.

Đợi đến khi hình ảnh rõ lại, nhờ ánh đèn dầu leo lét phía sau, cô nhìn thấy trong

gương ngoài mình ra còn xuất hiện thêm một người phụ nữ.

Một người phụ nữ mặc áo bông đỏ, váy đỏ.

Cổ của người phụ nữ đó dường như bị một loại vũ khí sắc bén khoét mạnh, gần

như đứt lìa hai phần ba, chỉ còn chút da thịt và gân nối lại, khiến cái đầu nghiêng

lệch trên vai. Máu thấm ướt làn da tái nhợt, loang thành mảng lớn trên chiếc áo

bông đỏ.

han/chuong-34-doi-guong-trang-diemhtml]

Cô ta nghiêng đầu như vậy, mái tóc đen dài ướt sũng và rối bời che khuất nửa

khuôn mặt. Từ nửa khuôn mặt còn lộ ra, huyết lệ đỏ sẫm chảy ra từ hốc mắt. Cô

ta áp sát bên tai Hạ Tinh Lê, hai tay vòng lấy cổ cô, dùng những móng tay dài

vuốt ve khuôn mặt cô.

Giọng nói của cô ta là kiểu âm thanh rợn người quen thuộc của nữ quỷ trong phim

kinh dị, kéo dài âm cuối khiến da đầu người nghe tê dại. Nếu không nghe kỹ, gần

như chẳng thể phân biệt được cô ta đang nói gì.

Cô ta thì thào:

“Tóc đẹp quá… Có thể… tặng cho ta không… a a a a…”

Nếu là người chơi có tâm lý yếu, e rằng ngay khoảnh khắc nữ quỷ xuất hiện trong

gương đã sợ đến mức đầu óc trống rỗng, thậm chí còn hét lên thất thanh.

Nhưng ngay đêm đầu tiên của trò chơi, Huệ Trinh đã nhắc nhở rằng không được

gây ồn ào, tránh làm kinh động những thứ không sạch sẽ. Đây là quy củ của thôn

Mang Trọng, và rõ ràng ở đây cũng áp dụng như vậy.

Vì thế, từ đầu đến cuối Hạ Tinh Lê không phát ra một tiếng nào. Ngay cả biểu cảm

trên mặt cô cũng giữ được rất tốt, như thể hai móng vuốt sắc nhọn của nữ quỷ kia

không hề đặt trên cổ cô.

Lúc nghe nữ quỷ nói xong, cô mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường,

thậm chí còn mang ý thương lượng:

“Cô định lấy bao nhiêu? Lấy một ít làm tóc giả thì được, chứ lấy trụi đầu thì không

được”

“…”

Câu nói này dường như chọc giận nữ quỷ. Không ai biết vì sao cô ta lại dễ nổi

giận đến vậy, chỉ thấy trong chớp mắt cô ta bộc phát, ra tay tàn nhẫn. Hai tay siết

chặt tóc dài của Hạ Tinh Lê, dùng sức kéo mạnh về phía sau.

Hạ Tinh Lê đang bị cố định trên ghế, hoàn toàn không thể né tránh. Trong nháy

mắt, cổ cô bị kéo ngửa ra sau với một góc rất lớn.

Cơn đau dữ dội lập tức ập tới. Với lực kéo của nữ quỷ này, chưa tới nửa phút

nữa, da đầu cô chắc chắn sẽ bị xé toạc.

Khác gì bị lột da đâu?

May mắn là nhờ bị kéo ngửa ra sau, dù đang đau đớn, Hạ Tinh Lê vẫn giữ được

sự tỉnh táo và quan sát sắc bén. Vừa rồi trong gương không nhìn rõ, nhưng lúc

này cô đã thấy rõ một ánh kim lấp lóe giữa hàm răng của nữ quỷ.

Được rồi, ai mà ngờ được chìa khóa hiến tế lại giấu trong miệng nữ quỷ chứ?

Cái hệ thống chết tiệt này đúng là muốn lấy mạng cô!

Chửi thì chửi, nhưng hành động của cô không hề chậm lại. Hạ Tinh Lê lập tức

chộp lấy chiếc kéo trên bàn trang điểm, không do dự cắt phăng gần một nửa mái

tóc dài của mình.

Chiếc kéo mà Huệ Trinh đưa cho cô, hóa ra lại dùng vào lúc này.

Tóc vừa bị cắt, nữ quỷ lập tức mất điểm bám, loạng choạng lùi lại hai bước. Cùng

lúc đó, Hạ Tinh Lê cảm nhận được lực trói buộc trên chiếc ghế biến mất.

Cô mượn đà xoay người đứng bật dậy. Trong tích tắc ném chiếc kéo về phía nữ

quỷ, tay còn lại rút ngay con dao găm bên hông.

Chỉ trong một bước, cô đã áp sát trước mặt nữ quỷ, dứt khoát vung dao chém

ngang. Nữ quỷ dường như có phần kiêng dè vũ khí này, theo bản năng né tránh.

Do cái đầu nghiêng lệch, động tác của cô ta không hề linh hoạt, khiến Hạ Tinh Lê

dễ dàng tìm ra sơ hở.

Tay trái cầm dao tiến lên, Hạ Tinh Lê nhanh chóng phán đoán hướng di chuyển

của đối phương. Tay phải cô chính xác chụp lấy chiếc chìa khóa hiến tế đang thò

ra từ giữa hàm răng nữ quỷ.

Cô nhét chìa khóa vào túi, đồng thời liếc nhanh về phía lư hương bên giường. Ba

nén hương đã cháy đến mức chỉ còn chưa tới một phần ba. Điều đó đồng nghĩa

với việc cô phải rời khỏi căn nhà này ngay lập tức để hội hợp với đồng đội, nếu

không sẽ không kịp nữa.

Không ngờ vừa lao ra khỏi cửa, phía sau bỗng vang lên một tiếng nổ lớn. Hạ Tinh

Lê quay đầu lại, thấy nữ quỷ kia vẫn không chịu bỏ qua, đuổi theo ra ngoài, thậm

chí còn như biến dị, kéo theo cả nửa mái nhà bị xé bật.

Điều còn đáng sợ hơn là cô ta bò sát đất bằng cả tứ chi. Trên lưng trống rỗng của

cô ta, không biết từ lúc nào đã mọc ra một thanh đại khảm đao dài khủng khiếp!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.