Hạ Tinh Lê vốn có giác quan rất nhạy, lại còn được rèn luyện lâu ngày trong công
việc mật thất, nên đặc biệt thính tai. Chỉ cần có chút động tĩnh lạ là cô lập tức
cảnh giác.
Cô vừa theo ống thoát nước từ cửa sổ tầng 3 bò xuống đất, đang kéo tay áo để
che mấy vết trầy rướm máu trên cánh tay thì mơ hồ nghe thấy tiếng gió “khác
thường” ở gần đó. Cô lập tức ngẩng đầu, tranh thủ lúc đèn chớp sáng, nhìn qua
phản chiếu trên kính và thấy một con tang thi Ghen ghét đang áp sát phía sau.
Tang thi Ghen ghét là cấp 4, màu đại diện là xanh lục. Khác biệt lớn nhất so với
ba cấp thấp hơn là nó đánh từ xa. Tứ chi biến thành những “xúc tu” dài ngoằng,
vừa leo trèo được, vừa quấn mục tiêu rồi kéo lại gần. Thậm chí cái cổ của nó
cũng có thể thò ra để cắn.
Rõ ràng con tang thi này đã khóa mục tiêu là Hạ Tinh Lê.
Lúc đó cô không kịp nghĩ nhiều. Muốn sống thì chỉ còn cách tin vào trực giác. Cô
biết mình không thể né hết, vì đối phương có tới bốn xúc tu. Né được một cái thì
ba cái khác vẫn sẽ ập tới, sớm muộn cũng bị trói.
Đúng lúc nguy cấp, cô siết chặt cán chảo, xoay người bổ chéo một nhát cực
nhanh và cực chuẩn, chém thẳng vào xúc tu đang quật tới.
Chảo rán của cô vừa nâng cấp thành vũ khí Vàng cấp 1, độ cứng tăng hẳn, và
viền chảo có một vòng răng cưa sắc dày như lưỡi cưa. Nó đã thật sự là vũ khí.
Răng cưa vừa chạm vào xúc tu dính nhớp, máu đen bắn tung. Theo đà chém
của cô, đoạn xúc tu bị cắt phăng ngay tại chỗ.
Đoạn xúc tu rơi xuống như một cái “chân bạch tuộc” khổng lồ, vẫn còn giật giật và
rỉ máu, nhìn mà lạnh sống lưng.
Con tang thi khựng lại theo bản năng. Nhân cơ hội đó, Hạ Tinh Lê xoay người bỏ
chạy, đồng thời kéo luôn Diêu Thương vừa mới tụt xuống đất rời khỏi vị trí.
Diêu Thương bị túm cổ áo chạy như điên, vẫn kịp ngoái lại nhìn: “Cậu nhóc đó
cũng theo xuống à?”
“Cậu nào?”
“Cái cậu tóc trắng, giống câm ấy”
“… ”
Nhắc tới thiếu niên tóc bạc, Hạ Tinh Lê mới sực nhớ. Lúc họ cuống cuồng trèo
xuống, đúng là không để ý cậu ta cũng chọn đường thoát bên ngoài. Cô vừa thoát
được, con tang thi Ghen ghét bị chọc giận rất có thể sẽ chuyển mục tiêu sang cậu
ta.
Nếu vậy thì cậu nhóc kia gần như chắc chết.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cô, cậu ta xui thì chịu. Nhưng Hạ Tinh Lê
chậm lại một nhịp, tính toán cực nhanh trong đầu, rồi vẫn quay đầu chạy ngược
lại.
“Cậu tóc trắng đó nghe nói đánh rất giỏi. Hay là mình quay lại giếc luôn con
tang thi này. Cần đoạt nhát cuối”
Diêu Thương nhìn như không đồng tình, nhưng chân tay lại rất thật thà, vẫn quay
theo cô. “Không thấy quá mạo hiểm sao?”
“Anh là người sợ mạo hiểm à?” Hạ Tinh Lê nói. “Cô Lâm kia bảo cậu tóc trắng đã
có nhắc nhở thưởng. Nếu cứu được cậu ta, coi như bán một ân tình, có thêm
đồng đội, lại có thêm manh mối”
Trong trò này, phế thì bỏ cũng được, vì không có chỗ cho lòng thương dư thừa.
Nhưng người có thực lực thì đáng để cứu. Cô dần nhận ra ván này hợp tác nhóm
sẽ lợi hơn, vũ khí và nhắc nhở dùng chung thì lợi ích tối đa.
…
Đèn hành lang trong tòa nhà vẫn chớp sáng mỗi mười giây. Đèn ngoài đường
cũng bắt đầu có lại, dù nhấp nháy chập chờn nhưng đủ để nhìn đường.
Dưới ánh đèn đường, bụi cát bị gió cuốn xoáy trong ánh sáng. Thiếu niên tóc bạc
đang bị xúc tu tang thi Ghen ghét trói chặt. Những xúc tu khác còn quấn thêm lên
người cậu ta. Cậu ta chỉ lộ được cái đầu, cắn răng chịu đựng. Với tình trạng này,
chưa tới nửa phút là sẽ bị siết chết.
Xung quanh còn vài tang thi cấp thấp lảng vảng. Hạ Tinh Lê có vũ khí mới,
chém cổ gần như trúng phát nào chuẩn phát đó. Diêu Thương đi cạnh phối hợp
dọn đường. Hai người nhanh chóng áp sát con Ghen ghét.
Con này đúng là “vừa trói vừa đánh” giỏi thật. Nó trói thiếu niên tóc bạc mà vẫn
không ngừng tấn công Hạ Tinh Lê và Diêu Thương.
Cái đầu nó như bị bắn ra từ cổ, gầm gừ dữ tợn. Miệng há to đến mức gần như
rách tới mang tai, lao tới như muốn nuốt chửng người sống.
Ngay khoảnh khắc đó, Diêu Thương lao lên trước, dựng gậy bóng chày đâm
thẳng vào miệng tang thi, rồi đạp lên tường mượn lực để ghì nó lại.
Hạ Tinh Lê định dùng răng cưa chảo rán cưa nát đầu nó, nhưng sọ của tang thi
Ghen ghét cứng hơn tang thi thường rất nhiều. Kiểu “cứng đấu cứng”, hai người
nhất thời chưa gây được tổn thương chí mạng.
Dù vậy, họ vẫn tạo được khoảng trống để thiếu niên tóc bạc thở. Xúc tu quấn cậu
ta lỏng ra một chút.
Treo lơ lửng giữa không trung, cậu ta siết một tay giữ thăng bằng, rút được con
dao ngắn bên hông.
Đôi mắt phượng đẹp của cậu ta lóe lạnh. Cậu ta vung dao chém xuống, rạch
phăng xúc tu đang trói, chém thẳng một mạch đến khi máu đen phun ra thành
dòng.
Con tang thi điên cuồng giãy, quật cậu ta rơi mạnh xuống đất. Diêu Thương chớp
thời cơ rút gậy, lùi nhanh. Tang thi theo quán tính đuổi theo anh ta, và đó là lúc Hạ
Tinh Lê phối hợp cực chuẩn.
han/chuong-46-han-ngochtml]
Cô giơ chảo rán, chém ngang vào cái cổ đầy nhớt của tang thi, rồi dồn toàn bộ
sức nặng cơ thể ép xuống, khiến răng cưa xuyên sâu vào thịt.
Cái cổ dài của tang thi lập tức co rút lại. Hạ Tinh Lê bị kéo hẫng theo, suýt bay lên
không. May cô nắm chặt cán chảo, không buông.
Cô cưỡi lên lưng nó, hét một tiếng rồi dồn lực lần nữa. Máu đen phụt lên cao. Chỉ
thiếu một chút là cái đầu đã bị cắt rời.
Con tang thi mềm nhũn sụp xuống đất như quả bóng xì hơi, cuối cùng nằm im.
Hạ Tinh Lê thở hồng hộc, lúc này mới nhận ra mình đã dùng lực lớn tới mức nào:
răng cưa và nửa thân chảo gần như cắm sâu vào cổ tang thi.
Diêu Thương đã dọn sạch đám tang thi lẻ quanh đó. Anh ta chạy tới, ôm ngang eo
kéo cô khỏi xác tang thi, tiện tay giúp cô rút vũ khí ra.
Anh ta lau vết máu bắn trên mặt cô, kiểm tra cô có bị thương không, vẻ mặt
vừa lo vừa tự trách: “Cô không sao chứ? Do tôi chậm một bước”
“Không sao” Hạ Tinh Lê đáp. “Nếu không có anh dọn đám tang thi kia, tôi cũng
không tập trung xử nó được”
Cô cúi nhìn đồng hồ, đúng như dự đoán: số lượng tang thi xanh lục Ghen ghét
của cô tăng +1.
Rồi cô đi tới chỗ thiếu niên tóc bạc vẫn nằm gần đó. Cô đứng nhìn cậu ta vài giây,
sau đó cúi xuống, bình tĩnh đưa tay ra.
“Giờ cậu có thể cho tôi biết tên cậu được không?”
Thiếu niên bị quật xuống đau đến mức không đứng dậy ngay được. Cậu ta im
lặng khá lâu, rồi mới nắm lấy tay cô.
Cậu ta tưởng chỉ mượn lực đứng lên, ai ngờ lực tay Hạ Tinh Lê mạnh hơn cậu ta
nghĩ rất nhiều, kéo bật cậu ta dậy. Cậu ta loạng choạng suýt đâm vào người cô.
Diêu Thương phản xạ cực nhanh, lập tức đưa tay chắn giữa hai người, giữ cho
cậu ta đứng vững.
Thiếu niên khựng lại. Cậu ta không nhìn Diêu Thương, chỉ nhìn chằm chằm Hạ
Tinh Lê, ánh mắt tối và sâu, như đang cân nhắc điều gì.
Hạ Tinh Lê nghiêng đầu nhìn kỹ: “Tên cậu là gì?”
Cậu ta lắc đầu, quay người dùng dao khắc lên bức tường lấm bùn phía sau hai
chữ:
Hàn Ngọc.
Hạ Tinh Lê: “… ”
Thì ra cậu nhóc này đúng là không nói được.
Cô và Diêu Thương nhìn nhau, rồi cô thử đề nghị: “Tôi là Hạ Tinh Lê, anh ấy là
Diêu Thương. Nhóm của cậu bị lạc rồi. Cậu có muốn tạm thời đi cùng bọn tôi
không? Ba người mình đều không yếu. Hợp tác chắc chắn lợi hơn đi một mình”
Hàn Ngọc suy nghĩ một lát, rồi khắc thêm một dấu √ lên tường, coi như đồng ý.
Sau đó, cậu ta không chờ cô nói tiếp, chỉ vào đồng hồ của mình, ra hiệu cô lại
gần.
Hạ Tinh Lê hơi ngơ: “Gì vậy?”
Hàn Ngọc nhướn mày. Không nói, nhưng ánh mắt như viết rõ: Cô muốn xem nhắc
nhở thưởng của tôi đúng không?
“… ”
Hạ Tinh Lê hiểu ngay. Cô cũng không ngại, tiến lại gần: “Cảm ơn. Vậy nhắc nhở
của cậu là gì?”
Hàn Ngọc bấm đồng hồ. Trên giao diện hiện lên dòng chữ. Cậu ta đã chọn đúng
ngay từ đầu: nhắc nhở đặc biệt.
Đây là lần đầu Hạ Tinh Lê thấy nhắc nhở đặc biệt:
【 Trên bản đồ đánh dấu địa điểm bệnh viện, thường có thể tìm thấy phương
tiện giao thông phù hợp. 】
Phương tiện giao thông…
Nghĩ lại thì đúng. Từ đầu tới giờ họ toàn chạy bộ, chưa hề thấy thứ gì gọi là
phương tiện, kể cả xe đạp. Hóa ra muốn có xe thì phải tìm ở địa điểm đặc biệt.
Hàn Ngọc lại gõ gõ đồng hồ, nhìn Hạ Tinh Lê như hỏi ý. Trên bản đồ có hơn một
bệnh viện, cần chọn đi đâu.
Hạ Tinh Lê chăm chú xem bản đồ: “Bệnh viện trung tâm… hình như gần mình
nhất?”
Nhìn qua chỉ tầm mười lăm phút.