Từ khu dân cư đến Bệnh viện Trung tâm thành phố đi bộ chỉ khoảng mười lăm
phút. Sợ “đêm dài lắm mộng”, bị người chơi khác cũng nhận nhắc nhở đặc biệt
đến giành trước, ba người không nghỉ phút nào, lập tức lên đường.
Lộ trình do Hạ Tinh Lê xem bản đồ rồi chọn. Cô cố tình vòng qua vài con ngõ hẻo
và đường nhỏ. Tuy không phải tuyến nhanh nhất, nhưng tránh được những khu
tang thi dày đặc, đi an toàn hơn.
Dọc đường vẫn đụng vài đợt tang thi. Chủ yếu là tang thi cấp thấp, thỉnh thoảng
xen vài con Ngạo mạn.
Ba người cùng đánh, nhưng hiển nhiên Hạ Tinh Lê và Diêu Thương ra tay nhiều
hơn. Đặc biệt Hạ Tinh Lê đã có vũ khí Vàng cấp 1, lực sát thương tăng vọt, giếc
Ngạo mạn dễ hơn hẳn lúc trước.
Là đồng đội thì chia lợi ích cũng bình thường. Nhưng thân sơ vẫn có khác. Hạ
Tinh Lê cố ý để những nhát kết liễu Ngạo mạn cho Diêu Thương, giúp anh ta lên
thẳng vũ khí Vàng cấp 1. Cây gậy bóng chày biến thành dạng “gậy gai”, gai nhọn
dựng đứng, nhìn thôi cũng rợn người.
Những con còn lại, cô nhường được thì nhường cho Hàn Ngọc. Vì vậy dao ngắn
của Hàn Ngọc lên vũ khí Cam cấp 2. Dù chưa “đã” như Vàng, nhưng lưỡi dài hơn
rõ rệt, tầm đánh xa hơn, dùng sẽ thuận tay hơn.
Hàn Ngọc không ý kiến gì. Cậu nhóc này tính cách lạnh, nhưng lý trí và biết điều.
Có vẻ còn hơi “mộ cường”, đã công nhận thực lực của Hạ Tinh Lê và Diêu
Thương nên cũng không so đo lợi nhỏ trước mắt, chọn hợp tác lâu dài.
Cậu làm thủ ngữ: “Cảm ơn”
Hạ Tinh Lê hiểu, vỗ vai cậu, tiện nhét luôn một miếng sô cô la vào miệng cậu:
“Không có gì. Ăn thêm cho có sức, đây là miếng cuối rồi”
Rồi cô quay sang Diêu Thương, mặt không cảm xúc: “Làm ơn đứng xa tôi chút.
Cái vũ khí mới của anh sắp chọc thủng gáy tôi rồi đấy”
Diêu Thương: “…”
Biển hiệu trước cổng ghi Bệnh viện Trung tâm số 1. Bảng hiệu cũ nát, lắc lư muốn
rơi, chữ cũng mờ.
Ba người vừa tới gần cổng suýt nữa gặp một con Ghen ghét. May Hạ Tinh Lê
phản ứng nhanh, kéo cổ áo Hàn Ngọc trốn vào chỗ tối, con tang thi lại bị thứ khác
hấp dẫn nên không phải đánh trực diện.
Diêu Thương ngồi xổm trong bóng, thở dài: “Cô chỉ lo kéo đồng đội mới trốn, lỡ
đồng đội cũ không theo kịp thì sao?”
“Anh thiếu ý thức nguy cơ đến vậy à?” Hạ Tinh Lê liếc anh. “Anh đi ganh với một
đứa nhỏ làm gì?”
“Tôi không ganh trẻ con” Diêu Thương nói. “Nhưng trẻ con gì, mười chín rồi. Cô
ôm người ta chặt như vậy hợp lý không?”
“… ”
Hạ Tinh Lê lúc này mới nhận ra khi nãy cô ngồi xuống né, để đầu Hàn Ngọc
không lộ ra ngoài, cô đã một tay vòng cổ, một tay đè đầu kéo xuống. Nhìn đúng là
giống “ôm” thật.
Cô vội buông tay, ho khan: “Xin lỗi, không phải cố ý chiếm tiện nghi. Chỉ là phản
xạ phòng thủ”
Tai Hàn Ngọc bỗng đỏ nhẹ. Cậu im lặng lắc đầu, rồi chỉ vào cửa bệnh viện, hỏi có
vào không.
“Vào chứ” Hạ Tinh Lê đáp. “Mình xuống gara ngầm trước”
Xe cộ mà, khả năng cao nằm ở tầng hầm hơn là ở mấy tầng trên.
Ba người nhẹ chân lách qua khe cửa bệnh viện đang khép hờ. Đại sảnh đèn chập
chờn, sàn ẩm nhớp, khắp nơi loang lổ những vệt đỏ đen như máu khô bắn tung
tóe.
Hạ Tinh Lê ra hiệu cả nhóm bám tường đi, đỡ lộ mục tiêu. Khi họ tìm được cửa
thang máy ở một khúc rẽ hành lang và vừa bước tới, lập tức nghe tiếng gầm “ô ô”
như dã thú từ xa.
Đèn mờ nhưng vẫn nhìn ra cổ dài lắc lư và tứ chi dài kiểu nhện bám đất.
Tang thi Ghen ghét. Mà còn hai con, đang lao nhanh về phía họ.
“Đóng cửa!”
Hạ Tinh Lê lao vào thang máy. Diêu Thương đứng gần nhất lập tức bấm nút đóng
liên tục. Cửa thang máy khép lại đúng khoảnh khắc cuối cùng, ngay sau đó là
tiếng đập điên cuồng bên ngoài, đến mức cả cabin rung bần bật.
Ba người dựa sát vách thang máy. Mãi tới khi thang máy từ từ đi xuống, họ mới
thở ra được chút.
Hạ Tinh Lê như nhớ ra điều gì, cúi bấm đồng hồ. Một lát sau đồng hồ rung, hiện
dòng chữ. Cô chỉ liếc qua, sắc mặt hơi đổi.
Diêu Thương và Hàn Ngọc vừa định nhìn thì…
Cửa thang máy mở ra không tiếng động.
han/chuong-47-gara-ngamhtml]
Trước mắt họ là gara ngầm ẩm ướt, trống trải.
Ở cuối gara, có một chiếc xe con màu đỏ tươi đứng im lặng.
Không có vật che chắn, chỉ có đúng một chiếc xe nằm chình ình như thế. Nhìn
vừa như lời mời, vừa như cái bẫy đặt sẵn.
Diêu Thương nói: “Có xe thật, lại đủ chở ba người. Nhưng tôi không tin hệ thống
sẽ cho mình lái đi dễ vậy”
“Chuẩn” Hạ Tinh Lê bước ra khỏi thang máy, nhìn quanh. “Khu dân cư là ví dụ. Ở
đây chắc chắn có mai phục. Lối ra tầng hầm hướng đông nam, tạm thời chưa thấy
gì bất thường”
Ngay lúc đó, Hàn Ngọc đã sải bước đi ra rất nhanh. Hạ Tinh Lê kéo không kịp, chỉ
còn cách kéo Diêu Thương theo sau.
Diêu Thương càu nhàu: “Giờ người trẻ ai cũng bốc vậy sao?”
“Anh còn trẻ mà” Hạ Tinh Lê nói tỉnh rụi.
Diêu Thương nghiêm túc sửa: “Tôi nghĩ hai ta vẫn tính là trẻ”
“Ừ, nhưng tôi ‘già’ hơn chút nên còn giữ được lý trí” Cô vừa đi vừa siết chặt chảo
răng cưa. “Từ bệnh viện xuống gara chỉ có thang máy, nên tang thi trên lầu khó
xuống kịp. Nhưng không loại trừ tang thi vào từ cửa gara, hoặc nấp sau xe…”
Cô chưa nói hết thì thứ ló ra sau chiếc xe đỏ…
Không phải tang thi.
Mà là ba người sống.
Hai nam một nữ, đúng kiểu đội hình ba người giống họ. Vũ khí trông cũng không
kém. Có vẻ nhóm này vào từ cửa gara chứ không đi cửa chính bệnh viện.
Người đàn ông cầm đầu lực lưỡng, râu quai nón, nhìn kiểu không dễ chọc. Hắn
chĩa dao vào Hàn Ngọc, quát: “Đứng lại”
Giọng hắn thô và gắt: “Tao tới trước. Xe này tao lấy. Tụi bây cút”
Hàn Ngọc dừng lại, quay nhìn Hạ Tinh Lê, như chờ cô quyết.
Hạ Tinh Lê vừa bực vừa buồn cười: “Giờ cậu mới biết hỏi ý tôi à? Nãy chạy
nhanh lắm mà”
Hàn Ngọc lắc đầu, tay đã đưa về phía dao bên hông, rõ ràng chuẩn bị đánh.
Hai người còn lại cũng bước ra khỏi sau xe: một thanh niên đeo kính gọng mảnh
trông khá “tri thức”, và một phụ nữ tóc ngắn mặc áo ba lỗ thể thao cùng quần túi
hộp, tay có cơ, khí chất gọn gàng mạnh mẽ, chắc từng tập luyện.
Hạ Tinh Lê nhìn thấy cái hộp người phụ nữ đang ôm, lập tức hiểu ra. Cô còn thắc
mắc sao họ tìm được xe mà chưa chạy. Hóa ra đang kẹt nhiệm vụ: phải mở hộp
mới có chìa khóa hoặc thứ liên quan.
Và họ mở chưa xong.
Hạ Tinh Lê thản nhiên nói: “Trò chơi cạnh tranh thì phân trước sau làm gì? Với lại
các anh tới trước mà không lên xe, coi như vẫn cùng vạch xuất phát. Không có lý
do bắt chúng tôi nhường”
Râu quai nón biến sắc: “Không sợ chết à? Ý cô là muốn cướp?”
Diêu Thương cười lạnh: “Cướp thì các anh cũng chưa chắc thắng. Đang dọa ai
vậy?”
Râu quai nón gằn: “Thằng nhóc, thử xem?”
Không khí căng như dây đàn.
Đúng lúc đó, người đàn ông đeo kính đưa tay chặn đồng đội, vỗ vỗ trấn an, ra
hiệu đừng nóng.
“Bình tĩnh” Hắn nói. “Thật ra xe này nhét sáu người cũng chưa chắc không
được”
Hắn đẩy kính, liếc sang người phụ nữ tóc ngắn. Cô ta lập tức đổi thái độ, cười
hiền như thể vừa rồi không có gì, bước lên “đàm phán” với nhóm Hạ Tinh Lê.
“Tôi cũng thấy đánh nhau lưỡng bại câu thương chẳng có lợi” Cô ta giơ cái hộp
đang khóa trong tay, gõ gõ lên nắp. “Hay là hợp tác mở xe, rồi cùng đi?”
Cô ta nhìn ba người, hỏi thẳng: “Trong ba người… ai rành trò xếp hình Hoa Dung
Đạo?”