Trên bản đồ hiển thị, hiện tại số cứ điểm phát sóng bị phá hủy đã lên tới 12 chỗ.
Tại khu vực Ngu Thành, Vu Đào và Triệu Tĩnh Tư vừa hợp lực tiêu diệt hai tên
đua xe băng đảng. Hai cô cướp lấy xe mô tô và súng của đối phương, thậm chí
cả mặt nạ và quần áo, cải trang hoàn toàn để trà trộn vào đội ngũ của chúng một
cách thần không biết quỷ không hay.
Băng đảng này là một nhóm thanh niên tập hợp tạm thời trên mạng, không ai
quen biết ai, chỉ nhận diện qua mặt nạ, nên không ai phát hiện ra sơ hở của hai
cô.
Hai người sóng đôi chạy xe, tiếng gió trên phố rất lớn nên không lo chuyện trò
chuyện bị người khác nghe thấy.
Vu Đào hỏi Triệu Tĩnh Tư: “Vừa rồi bọn chúng nói chuẩn bị đi đập phá cửa hàng ở
phố số 2 đúng không?”
“Đúng vậy” Triệu Tĩnh Tư gật đầu: “Có một cứ điểm nằm ở đoạn cuối phố số 2.”
“Nói cách khác, chỉ cần đi theo đội ngũ đánh giếc hỗn loạn, giữa đường có thể
tiện tay làm luôn chính sự?”
“Phải, em thật thông minh”
“Sao thông minh bằng chị được?”
Dù có mặt nạ che khuất, hai người vẫn có thể hình dung ra nụ cười thấu hiểu của
đối phương. Vu Đào đưa tay ra, Triệu Tĩnh Tư thuận thế đập tay với cô.
Lúc này, các cô thực sự đã thoát khỏi xiềng xích, chiến đấu vì cùng một mục tiêu.
Đó là vì tình yêu, vì khát vọng tự do, và vì dũng khí đối mặt với con đường phía
trước. Dù thành hay bại, sống hay chết, tất cả đều là lựa chọn của chính mình,
tuyệt không hối hận.
Hải Thành, thành phố vốn tràn đầy phong vận lịch sử và nhân văn, giờ đây trong
ván game này cũng biến thành một tu la tràng đạn lạc lửa bay.
Viên Lâm vốn là người Hải Thành, có thể nói cô thông thuộc từng tấc đất nơi đây.
Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, cô dẫn Tần Hoài Vũ luồn lách qua các cụm kiến trúc
trong phố lớn ngõ nhỏ, né tránh nhiều hiện trường truy đuổi không cần thiết để
tránh bị đạn của NPC bắn nhầm.
Cô thậm chí còn đưa Tần Hoài Vũ về lại căn biệt thự của gia đình mình, tìm thấy
một rương tiếp tế vũ khí dưới gầm giường phòng ngủ, bên trong có hai khẩu
súng trường bán tự động và 60 viên đạn bổ sung.
“Đây là một ý tưởng hay đấy” Tần Hoài Vũ thực lòng khâm phục: “Có lẽ nơi ở
tương ứng của mỗi người chơi trong mỗi thành phố đều cất giấu đạo cụ mấu chốt
có thể giúp ích cho chúng ta”
“Vậy để tôi nói một tiếng trên kênh chung, bảo mọi người đưa địa chỉ ra. Bất kể ai
ở thành phố nào, nếu đến được thì cứ đến”
【 Viên Lâm 】: Mọi người hãy tranh thủ gửi địa chỉ nhà mình ở thế giới thực lên
kênh chung. Nếu có đồng đội ở thành phố tương ứng thì có thể ghé qua. Tôi và
Tần tiểu thư đã kiểm chứng thực tế, có đạo cụ mấu chốt rơi ra đấy.
Viên Lâm chọn một chiếc áo khoác mới trong tủ đồ, khoác súng lên vai đi ra
cửa. Khi đi ngang qua phòng khách, cô liếc nhìn bức ảnh chụp chung của gia đình
trên kệ trưng bày, đột nhiên lộ ra vẻ chán ghét tột cùng, tiện tay giật xuống ném
vào thùng rác.
“Thứ bẩn thỉu, trong trò chơi mà cũng còn treo ở đây”
Tần Hoài Vũ định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn quanh một vòng căn
biệt thự xa hoa lộng lẫy, lịch sự lên tiếng: “Gia cảnh của cô có vẻ rất tốt”
“Thế này sao gọi là tốt được, phải gọi là cực kỳ hùng hậu mới đúng. Tiềm lực kinh
tế của Viên gia có tiếng khắp khu vực Kinh Bắc này đấy”
“Dù vậy, cô vẫn có phiền não sao?”
Viên Lâm cười lạnh một tiếng, cô thừa biết Tần Hoài Vũ đang ám chỉ điều gì.
“Dù gia nghiệp có hùng hậu đến đâu cũng không có một xu nào là của tôi cả, tất
cả đều thuộc về hai thằng em trai sinh đôi chết tiệt của tôi”
“Theo lý mà nói, cô là con gái trưởng, cha cô không nên…”
“Không nên trọng nam khinh nữ đúng không? Tiếc là dù tôi là con trưởng, nhưng
mẹ ruột tôi đã qua đời. Nếu không thì làm sao đến lượt kẻ khác tu hú chiếm tổ?”
Tần Hoài Vũ lúc này đã hiểu. Viên Lâm là con gái của chính thất phu nhân, sau
khi mẹ mất, có lẽ người cha đã tái hôn và sinh thêm hai con trai sinh đôi. Hoặc có
thể còn nhiều uẩn khúc hơn nữa, như nguyên nhân thực sự khiến người mẹ qua
đời, hay việc hai đứa em kia đã tồn tại từ khi còn hôn nhân trước, nếu không Viên
Lâm đã chẳng hận đến thế.
Cô nhất thời không biết an ủi thế nào, chỉ có thể thấp giọng khuyên: “Hãy sống sót
thật tốt, nỗ lực trở về thế giới thực, ít nhất mẹ cô biết được cũng sẽ vui lòng”
“Chuyện đó thì khó nói lắm” Viên Lâm lắc đầu, thần sắc lại khá thản nhiên:
“Nhưng sống hay không cũng chẳng sao, cái tôi muốn là kết quả. Tôi nhất định
phải phá hủy hệ thống Âm Thành”
Khoảnh khắc đó, sự thù hận và kiên quyết bùng cháy trong đáy mắt cô đã đánh
động Tần Hoài Vũ sâu sắc. Tần Hoài Vũ dường như nhận ra điều gì đó nhưng
chưa thể xác thực, trong lòng vẫn tồn tại một sự nghi hoặc khó tả.
“Viên Lâm, về hệ thống Âm Thành, có phải cô biết điều gì đó không?”
Viên Lâm đang nhét những chai nước tăng lực từ tủ lạnh vào ba lô, nghe vậy thì
ngoái đầu lại, thản nhiên hỏi ngược lại: “Nếu không phải vì biết chút chuyện, liệu
tôi có bị cuốn vào trò chơi này không? Ông già tự cho là thông minh của tôi đã
đồng thời đạt thỏa thuận với cả quân đội và một tổ chức nào đó, cứ ngỡ có thể
kiếm lợi từ cả hai bên, nhưng không ngờ bị tôi phát hiện. Thế nên lão mới muốn
tôi phải chết”
“Tôi cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Tần tiểu thư, nếu cuối cùng tôi thực sự
chết ở đây, lúc đó tôi sẽ đưa cô một địa chỉ. Bất kể ai sống sót đi ra ngoài, hy
vọng mọi người có thể lấy được bằng chứng mà tôi đã giấu”
“Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn Viên gia phải chôn cùng tôi”
..
Hạ Tinh Lê thực sự đã tìm thấy một chiếc xe việt dã trong hầm gửi xe của tòa nhà
Lục Giác. Chiếc xe này theo thiết lập chắc là để người chơi trưng dụng, vì chủ xe
đã chết ngay trên ghế lái. Ngay khoảnh khắc cô lôi cái xác xuống, hắn đột nhiên
biến dị thành xác sống và bị Hàn Ngọc đứng bên cạnh bắn nát đầu chỉ bằng một
nhát dao.
Sau đó, hai người lái chiếc xe việt dã đó lao đi vun vút, đâm va bất chấp để chạy
đến ba cứ điểm phát sóng còn lại ở Hàn Thành.
Xác sống trên phố ngày càng đông, có những đoạn đường chen chúc đến mức
khó lòng cho một chiếc xe đi qua. Hạ Tinh Lê không ngừng tăng tốc nghiền nát
qua khu trung tâm thành phố. Cô chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu thấy đám
xác sống gào rú đuổi theo, cố gắng đập vỡ kính xe, cảnh tượng đó thực sự giống
hệt như một cuộc đào thoát trong ngày tận thế.
Cô lẩm bẩm: “Không biết trong ván này bị xác sống cắn có bị biến dị không,
nhưng hình như biến dị cũng chẳng ảnh hưởng đến ai khác, cùng lắm là hai đứa
mình lao vào cắn xé nhau thôi”
“Không sao đâu” Hàn Ngọc có độ chấp nhận rất cao với chuyện này: “Vạn nhất
tôi bị cắn, chị cứ giếc tôi trước khi tôi biến dị là được”
“Thế vạn nhất tôi bị cắn thì sao?”
“Vậy thì chị cứ lây nhiễm cho tôi đi, tôi vẫn có thể ở bên cạnh chị”
Hạ Tinh Lê nghĩ thầm, mạch não của đứa trẻ này thật kỳ lạ, cuộc trò chuyện này
cô không thể tiếp tục được nữa, đành dùng hành động để chuyển chủ đề.
Cô dứt khoát đạp lút ga, hung hãn đâm bay hai con xác sống chặn đường phía
trước. Một con bị nghiền nát thành hai đoạn ngay tại chỗ, con kia bị hất tung lên
không trung vài mét rồi rơi xuống một tiếng bạch, nát như tương.
Quán tính cực mạnh khiến Hàn Ngọc không kịp phản ứng, nếu không có dây an
toàn giữ lại, có lẽ cậu đã bị va đập đến chấn thương sọ não. Cậu ngồi thẳng lại,
cảm xúc vẫn bình tĩnh: “Lê tỷ”
han/chuong-161-sach-huong-danhtml]
“Hả?”
“Kỹ thuật lái xe của chị lúc nào cũng rất ổn định”
Hai người theo chỉ dẫn của bản đồ chạy thẳng đến một nhà máy lớn. Nhà máy
này dường như từng trải qua một trận hỏa hoạn, khắp nơi đầy vết cháy sạm, xác
container rơi vãi đầy đất, những máy móc không rõ công dụng cũng phần lớn đã rỉ
sét hư hỏng.
Hạ Tinh Lê khom lưng băng qua một lối đi hẹp, cảm giác vị trí máy phát sóng đã
gần ngay trước mắt, nhưng giữa đường cô lại dừng bước, quay đầu nhìn sang
phía bên kia.
“Hàn Ngọc!” Ánh mắt cô sáng rực, vội vàng gọi đồng đội: “Ở đây có cưa điện!”
Cưa điện vốn được coi là thần khí trong các phim xác sống. Chỉ cần có cưa điện
trong tay, nhân vật chính lập tức biến thành máy xay thịt, bất kể xác sống có hung
hãn đến đâu cũng không thành vấn đề.
“Đây, cậu cầm lấy cái này”
Cô giao cây gậy golf cho Hàn Ngọc, còn mình thì một lần nữa hoàn thành việc
nâng cấp vũ khí bằng cách xách lên chiếc cưa điện khởi động bằng tay đó. Xem
ra việc tìm súng đạn ở Hàn Thành là không khả thi, họ đại xác suất phải dùng
vũ khí lạnh chiến đấu đến cùng, vậy thì cưa điện chính là lựa chọn tốt nhất hiện
nay.
Năm phút sau, cô tự tay dùng cưa điện phá hủy máy phát sóng được đặt trong
nhà máy. Tia lửa bắn tung tóe, tiếng chuông cảnh báo chói tai cũng vang lên
ngay sau đó.
“Theo sát tôi!”
Cô hét lớn một tiếng, sải bước chạy thục mạng về lối cũ. Hàn Ngọc bám sát phía
sau, tiếng cưa điện gầm rú vù vù, hai người dựa lưng vào nhau, đón đầu cuộc tàn
sát điên cuồng của đám xác sống đang nghe tiếng động đổ về từ khắp nơi.
Không né không tránh mới là dũng sĩ thực thụ, và dũng sĩ thực thụ luôn sở hữu
niềm tin tất thắng cùng quyết tâm dù có hy sinh cũng phải tối đa hóa lợi ích. Đây
không phải là cuộc chiến cá nhân, mà là vinh quang của cả đội.
Hoàng hôn dần buông xuống chân trời, đêm đầu tiên sắp sửa bắt đầu.
..
Chiến khu Thiên Thành
Sau khi được Viên Lâm nhắc nhở trên kênh chung, các đồng đội lần lượt báo địa
chỉ nhà mình để những người khác đến tìm đạo cụ mấu chốt. Hạ Tinh Lê cũng
báo địa chỉ của mình, nhờ đó La Thất Hỉ và Bạch Huyên Thảo đã tranh thủ từng
giây để đến nhà Hạ Tinh Lê trước khi màn đêm buông xuống.
Quả nhiên, trên tầng thứ ba của giá sách trong phòng làm việc, họ tìm thấy một
cuốn sách mỏng. Bìa sách dường như được phủ bột dạ quang, rất dễ nhận ra
trong môi trường tối tăm. Trên bìa in sáu chữ lớn mạ vàng: “Hướng dẫn đối chiến
dị hình”.
“Đây là thứ gì vậy?”
“Hình như là dạy người chơi cách đối phó với lũ quái thú kia”
Bạch Huyên Thảo mở vài trang đọc kỹ, thấy bên trong có cả hình ảnh và lời giải
thích ngắn gọn về đặc điểm cũng như điểm yếu của từng loại quái thú. Có loài sợ
lửa, loài sợ nước, loài có thị giác kém trong bóng tối, loài có thiên địch khắc tinh.
Thậm chí còn có vài loại quái thú thuộc dạng trung lập, có thể dùng thức ăn chúng
yêu thích để dụ bắt và thu phục.
Cô trầm ngâm: “Điều này có chứng minh được rằng chỉ cần liên tục cung cấp thức
ăn chúng thích, chúng có thể giúp đỡ chúng ta mãi không?”
“Anh cảm giác là vậy” La Thất Hỉ gật đầu: “Ai đang ở Hải Thành và Chiếu Thành
nhỉ? Mau nhắc họ đi, đây là manh mối cực kỳ quan trọng. Đa số quái thú không bị
tổn thương bởi vũ khí thông thường, họ phải làm theo hướng dẫn trong sách, nếu
không đụng độ chúng sẽ không có sức kháng cự đâu”
“Được”
Thế là Bạch Huyên Thảo nhanh chóng soạn tin nhắn gửi đi.
【 Bạch Huyên Thảo 】: Các bạn ở Hải Thành và Chiếu Thành chú ý, tôi vừa tìm
được một cuốn sách hướng dẫn về điểm yếu của quái thú. Có loài sợ nước, loài
sợ lửa, tình hình khác nhau nên phải bắt đúng bệnh nhé.
Không ngờ thực sự có người luôn theo dõi tin nhắn đồng hồ, Viên Lâm phản hồi
rất nhanh.
【 Viên Lâm 】: Có loài nào sợ đạn không? Tôi thấy súng của bọn tôi không nên
để lãng phí.
【 Bạch Huyên Thảo 】: Có, tôi vừa lật xem, vài loại quái thú cỡ nhỏ và vừa đi
theo đàn đều có thể bị bắn chết, ví dụ như Sói xanh, Báo đầu dê, Nhện đỏ,
Cáo mặt người.
【 Tần Hoài Vũ 】: Bạch tiểu thư hiện tại có an toàn không? Nếu an toàn, phiền
cô soạn nội dung trong sách lên kênh chung càng nhiều càng tốt, vì chúng tôi vẫn
chưa tìm được tài liệu này.
【 Bạch Huyên Thảo 】: Không vấn đề gì.
【 La Thất Hỉ 】: Hai chúng tôi sẽ cùng soạn. Huyên Thảo phụ trách điểm yếu
quái thú, tôi phụ trách các loài có thể dụ bắt bằng thức ăn. Nếu có khả năng, kiến
nghị mọi người nên đi tìm thử.
..
Khổng Toàn và Chung Thư Ngọc vừa mới trốn vào một siêu thị lớn cách đây
không lâu, lúc này đang ngồi xổm sau kệ hàng, nín thở quan sát động tĩnh bên
ngoài.
Cứ điểm tiếp theo mà hai người cần đến cách đây ba con phố. Trên đường quái
thú rất đông, việc cứ thế đi tiếp rõ ràng không phải thượng sách, nhưng xung
quanh thực sự không tìm thấy phương tiện giao thông nào phù hợp, ngay cả một
chiếc xe đạp cũng không có.
Đang lúc sầu não thì La Thất Hỉ và Bạch Huyên Thảo đã tìm thấy cuốn sách
hướng dẫn và bắt đầu gửi hàng loạt nội dung lên kênh chung. Đây thực sự là
manh mối từ trên trời rơi xuống. Khả năng đọc hiểu của Chung Thư Ngọc luôn
xuất sắc, cô nhanh chóng lướt qua các tin nhắn và khóa chặt vào một thông tin
quan trọng nhất.
“Toàn Toàn, có loài quái thú có thể dụ bắt bằng thức ăn” Cô thấp giọng nói: “Ví dụ
như Đà điểu cánh thép, nó chạy rất giỏi, thích tất cả các loại đồ ngọt, càng ngọt
thì càng hưng phấn”
Ánh mắt Khổng Toàn lập tức sáng rực: “Lúc nãy đi qua con phố kia có phải có một
con đà điểu không? Tớ còn nói hai cái cánh của nó trông như hai con dao phay
lớn sáng loáng ấy!”
“Tớ đoán là nó đấy”
“Vậy mau gom đồ ngọt đi. Nó chạy nhanh thế thì chẳng khác gì xe bọc thép của
hai đứa mình sao?”
Không chỉ gom đồ ngọt, mà phải gom thật nhiều, đủ để cung cấp cho Đà điểu
cánh thép biến nó thành một động cơ vĩnh cửu. May mắn thay, hai người đang ở
trong siêu thị, nơi chẳng thiếu gì vật tư nhất.
Khổng Toàn vội vàng nhét tất cả socola trên kệ vào ba lô, hết socola thì đến bánh
ngọt, rồi đến bánh quy có nhân. Đến khi ba lô đã đầy ắp, Chung Thư Ngọc vẫn
thấy chưa đủ, bèn lấy thêm hai chiếc túi vải bố, gom sạch các loại kẹo và mứt
đóng hộp nhìn thấy được.
“Chắc là đủ rồi đấy, đi thôi”
Hai người nắm tay nhau, xách theo những túi đồ ngọt nặng trịch, cúi người lách
qua các kệ hàng, rời khỏi siêu thị bằng cửa sau và hướng thẳng về con phố lúc
nãy.
【 Khổng Toàn 】: Mọi người ơi, tôi và Thư Ngọc đi bắt đà điểu đây. Nếu thành
công sẽ báo cáo để mọi người tham khảo nhé!