Đồng Sân và Đào Hoan, cặp đôi sinh viên này, bị phân ngẫu nhiên đến Quý
Thành. Toàn bộ khu vực Kinh Đông hiện tại nơi nơi đều đang nổ súng, hoàn toàn
không tìm thấy một mảnh đất lành nào.
Hai người trông có vẻ xui xẻo, nhưng thực tế đối với họ, việc bị phân đến khu phố
bạo lực tốt hơn nhiều so với khu vực quái thú, xác sống hay quỷ quái. Bởi ở thế
giới thực, họ đều là những người đam mê bắn súng, đặc biệt là Đồng Sân, chịu
ảnh hưởng từ người cậu làm cảnh sát, lúc rảnh rỗi rất thích nghiên cứu kiến thức
súng ống, phương diện này cậu thậm chí còn có ưu thế hơn các đồng đội khác.
Hơn nữa, nhờ sự nhắc nhở từ các đồng đội ở Đào Thành, họ đã tìm thấy súng
và đạn phù hợp tại thư viện trường Trung học Phụ thuộc số 2, thậm chí còn có hai
quả lựu đạn khói và một quả lựu đạn nổ. May mắn hơn nữa là có một cứ
điểm phát sóng được đặt ngay tại một dãy nhà học của ngôi trường này.
“Anh Sân, vị trí này được không?”
Đào Hoan là một cô gái có tư duy không gian rất nhạy bén. Sau khi phát hiện
phòng học giấu thiết bị phát sóng có đầy côn đồ mang súng tụ tập ngoài hành
lang, cô quyết đoán chọn phòng học đối diện ở dãy nhà bên kia, nơi có cửa sổ
nhìn thẳng sang thiết bị phát sóng.
Cô đề nghị Đồng Sân bắn tỉa thiết bị từ xa, như vậy hai người vừa hoàn thành
được nhiệm vụ, vừa có thể rút lui an toàn. Đồng Sân gác súng lên bệ cửa sổ,
nhìn chằm chằm vào ống ngắm với vẻ mặt khó xử.
“Hoan Hoan, em có phải tin tưởng anh quá mức rồi không? Tay súng của anh
chưa giỏi đến mức đó đâu”
“Không sao, chúng ta có cơ hội để sai mà” Đào Hoan nghiêm túc cổ vũ cậu: “Nếu
phát đầu không trúng thì anh bắn thêm phát nữa, bắn vài phát cũng không vấn
đề gì”
“Vậy… anh thử nhé?”
“Vâng, anh thử đi”
Như để truyền thêm sức mạnh cho cậu, Đào Hoan hôn mạnh lên má cậu một cái.
Không biết là do năng khiếu bắn súng của Đồng Sân thực sự cao, hay là nụ
hôn của Đào Hoan đã tạo nên kỳ tích, phát súng đầu tiên tuy hụt nhưng góc độ
đã cực kỳ sát mục tiêu.
Đồng Sân bình tĩnh điều chỉnh hơi thở, một lát sau lại bóp cò. Viên đạn rời nòng
xé gió lao đi, lần này cậu nghe thấy tiếng nổ từ dãy nhà đối diện, cùng lúc đó
tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên.
Thành công rồi.
“Chạy mau!”
Cậu thu súng, nắm lấy tay Đào Hoan nhanh chóng rút khỏi hiện trường. Hai người
kịp thời rời đi trước khi đám côn đồ kịp chú ý đến tòa nhà này.
Chiếc kẹp tóc của Đào Hoan không biết đã rơi từ lúc nào, khi chạy, mái tóc dài
của cô bay trong gió như một thước phim điện ảnh quay chậm. Cô bỗng quay đầu
nhìn Đồng Sân. Có lẽ chính trong những giây phút nguy nan, việc có người yêu
bên cạnh mới trở nên trân quý đặc biệt.
Cô hỏi: “Anh Sân, anh có sợ không?”
“Muốn nghe lời thật lòng không?”
“Tất nhiên rồi”
Đồng Sân bật cười, bàn tay đang nắm lấy cô siết chặt hơn: “Sợ chứ, anh đâu phải
siêu anh hùng gì, chỉ là một người bình thường thôi, sao có thể không sợ?”
“Thực ra em cũng sợ” Đào Hoan thở dài, cô nhẹ giọng nói: “Vạn nhất hai đứa
mình không sống được đến cuối cùng thì sao? Xét về thực lực, chúng ta không
quá xuất sắc trong đội, nếu ở trong phim thì rõ ràng là kiểu nhân vật quần chúng
hy sinh sớm để lót đường cho thắng lợi thôi”
“Nhưng Hoan Hoan này, nhân vật quần chúng chẳng lẽ không quan trọng sao?
Chúng ta đều là những mảnh ghép mấu chốt của đội. Không có chúng ta, những
người khác muốn phá hủy cứ điểm ở Quý Thành cũng khó khăn như vậy thôi.
Cống hiến của chúng ta sẽ không bị xem nhẹ đâu”
Đào Hoan suy nghĩ một chút rồi bị lời nói này thuyết phục. Ánh mắt cô sáng lấp
lánh nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu.
“Cũng đúng, trên đời làm gì có nhiều nhân vật chính đến thế, làm tốt trách nhiệm
của một người bình thường đã là không dễ dàng rồi. Huống hồ chúng ta chẳng
phải đã chuẩn bị tâm lý hy sinh mới nhận lời mời của Hạ tiểu thư sao?”
Tiếp tục chờ chết vô vọng trong trò chơi Âm Thành, hay đoàn kết lại để tìm một
lối thoát, đối với những người trẻ nhiệt huyết thì lựa chọn này không hề khó. Dù
có hy sinh, ít nhất cũng có thể trở thành những người tiên phong, tên của mình sẽ
được khắc lên viên đá tảng dẫn đến thành công, chuyến đi này coi như không
uổng phí.
Chỉ là trước khi ngày đó đến, hãy nhớ luôn nắm chặt tay người mình yêu.
..
“Tôi cảm thấy hai đứa mình rất hợp rơ đấy, cô thấy sao Trần tiểu thư?”
“Nếu thực sự hợp rơ thì cô không nên gọi khách sáo như vậy”
“Được thôi, vậy tôi gọi cô là Nguyệt Nguyệt, cô cũng có thể gọi tôi là Sam tỷ”
Trước khi được ghép đội ngẫu nhiên, Trần Hòa Nguyệt không ngờ mình lại cùng
một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ bị nhốt ở Đào Thành, nơi địa ngục khói lửa
này. Cô là người chậm nhiệt, ít nói, hiếm khi trò chuyện nếu không cần thiết.
Nhưng lạ là người đồng hành Từ Tử Sam lại có vẻ rất thích dùng lời lẽ để trêu
chọc cô.
Ban đầu cô còn cố giữ im lặng, nhưng sau đó dần không chịu nổi nữa, bắt đầu
thỉnh thoảng buông lời cà khía lại đối phương. Kết quả là cà khía qua lại, hai
người bỗng trở nên thân thiết một cách kỳ lạ. Không chỉ thân thiết, họ còn nhận ra
cả hai có sự ăn ý cực lớn từ tư duy đến hành động, hiếm khi xảy ra bất đồng. Họ
thậm chí còn là tổ đội tìm thấy súng đạn sớm nhất ở khu vực Kinh Đông và kịp
thời chia sẻ thông tin cho các đồng đội khác.
Theo cách nói của Từ Tử Sam, đây gọi là “cộng sự thiên định”.
“Thực ra tôi biết, cô muốn lập đội với người khởi xướng hành động lần này hơn”
Đi trên đường, Từ Tử Sam thân thiết bá vai Trần Hòa Nguyệt, cười hì hì thì thầm:
“Nhưng thực tế tôi cũng chẳng kém gì Hạ Tinh Lê đâu. Tôi đơn thương độc mã
sống sót qua mười mấy ván rồi, đó không hoàn toàn là nhờ vận may đâu”
“Tôi đâu có bảo cô dựa vào vận may. Một người phụ nữ có thể tự tay xử lý gã tồi,
nổ súng không chớp mắt như cô, tôi chỉ có nước khâm phục thôi”
“Đây coi như là cô khen tôi à?”
han/chuong-162-cong-su-tothtml]
“Tất nhiên là khen rồi” Trần Hòa Nguyệt nhìn cô ấy với vẻ suy tư: “Nhưng tôi rất
tò mò, cô với ai cũng tự nhiên như quen thân từ lâu vậy sao?”
“Tôi chỉ tự nhiên với phụ nữ đẹp thôi, đặc biệt là kiểu phụ nữ đẹp như cô”
“Tôi có gì đặc biệt?”
Từ Tử Sam nghe vậy thì nụ cười nhạt dần, câu hỏi này dường như rất khó trả lời
khiến cô phải cân nhắc hồi lâu. Cô nói: “Cô trông rất giống người bạn thân nhất
của tôi. Ánh mắt giống, phong cách ăn mặc giống, cả cái khí chất không nhuốm
bụi trần này cũng giống. Lần đầu gặp cô, tôi thậm chí đã thấy hơi khó tin”
Trần Hòa Nguyệt gật đầu, không có vẻ gì là ngạc nhiên hay giận dữ, chỉ bình thản
chấp nhận giả thiết này.
“Không ngờ giữa bạn bè cũng có chuyện thế thân sao? Vậy cô ấy cũng vào trò
chơi này à?”
“Không” Từ Tử Sam dời tầm mắt đi chỗ khác: “Cô ấy qua đời từ trước khi tôi vào
trò chơi rồi”
“Xin lỗi” Trần Hòa Nguyệt im lặng hồi lâu, không biết an ủi thế nào, chỉ cảm thấy
có chút nuối tiếc: “Có lẽ tôi không thể cho cô giá trị cảm xúc của người cũ được”
“Tôi không cần giá trị cảm xúc, thứ đó với tôi vô nghĩa rồi” Từ Tử Sam thở dài
cực nhẹ, đôi mắt quyến rũ thoáng tối lại: “Tôi biết người chết đã đi rồi, không
nên cứ mãi vấn vương, cũng sẽ không gửi gắm lên người khác. Cô yên tâm, tôi
không định đòi hỏi gì cả. Chúng ta chỉ cần là những đồng đội đủ tư cách, và cô có
thể tin tưởng tôi một chút. Dù sao phụ nữ vẫn luôn đáng tin hơn đàn ông nhiều”
“Đúng vậy, tôi đồng ý”
Lúc này, hai người chỉ còn cách tòa đại học thương mại, nơi có cứ điểm tiếp theo,
chưa đầy vài trăm mét, nhưng từ phía tòa nhà lại vang lên tiếng súng dày đặc.
Rõ ràng ở đó cũng đang diễn ra cuộc tranh đấu và giếc chóc giữa các băng
đảng.
Từ Tử Sam dừng việc ôn lại chuyện cũ, cô dứt khoát rút súng từ sau lưng,
nghiêng đầu ra hiệu cho Trần Hòa Nguyệt.
“Cửa chính chắc chắn không đi được, chúng ta đi vòng qua”
“Được”
“Cầm lấy lựu đạn khói đi, lúc cần thiết có thể yểm trợ cho chúng ta”
“Rõ”
Đêm tối thưa thớt ánh sao là màu sắc ngụy trang tốt nhất, hai người trước sau
thay nhau mượn bóng cây ven đường che chắn, nhanh nhẹn lao về phía tòa nhà
mục tiêu.
..
So với những trận chiến nảy lửa ở tám thành phố kia, bên Bạch Thành và Cảng
Thành lại chẳng thể sôi động nổi chút nào, chỉ có sự quỷ mị và tĩnh mịch bao
trùm.
Tại Bạch Thành, bên trong một khu cư dân cũ nát, một nữ quỷ với mái tóc dài
cứng như dây thép đang quấn chặt lấy hai chân Chương Mục, vừa cười quái dị
vừa bò dọc theo vách tường, cố kéo anh ta về phía cuối hành lang. Chương Mục
giãy giụa điên cuồng, móng tay anh ta gãy nát, vách tường và sàn nhà để lại
những vết cào đầy máu, trông đặc biệt đáng sợ dưới ánh đèn chớp tắt.
“Tú tỷ!”
Nếu là trong những ván game bình thường, nếu biết mình không thể thoát thân,
theo tính cách của mình anh ta chắc chắn sẽ bảo Chung Tú chạy mau để ít nhất
còn một người sống sót. Nhưng bây giờ thì không được, tiến độ chung của cả đội
mới chỉ bắt đầu, nếu anh ta chết ở đây, một mình Chung Tú e rằng rất khó hoàn
thành các nhiệm vụ tiếp theo ở Bạch Thành.
Vì vậy, để tiếp tục đồng hành cùng Chung Tú, cũng để cống hiến chút sức lực cho
đội, khi chưa đến mức tuyệt vọng, anh ta đều phải nỗ lực sống sót.
“Tú tỷ, có bùa chú gì thì dùng đi chứ!”
Sau khi tìm ra quy luật tuần tra của âm binh, hai người đã nhặt được khá nhiều lá
bùa. Nhưng vấn đề là phù chú trên đó được vẽ rất khó hiểu, có loại còn gây tác
dụng phụ, lúc khẩn cấp thế này căn bản không phân biệt được nên chọn cái nào,
phần lớn phải dựa vào may rủi.
Ví dụ như lúc này, Chung Tú đang lo sốt vó đuổi theo phía sau. Nghe lời Chương
Mục, cô móc xấp bùa từ túi ra, nhanh chóng lướt qua nhưng nhất thời không
quyết định được. Không phải cô do dự thiếu quyết đoán, mà là do trước đó hai
người đã chịu quá nhiều khổ sở. Cách đây không lâu họ vừa dùng một lá Phóng
Hỏa Phù suýt chút nữa làm chính mình bị bỏng nặng, cô lo lắng Chương Mục
đang ở quá gần nữ quỷ, dùng bùa có thể làm anh bị thương.
Đúng lúc này, đồng hồ của cô đột nhiên rung lên. Theo lẽ thường cô không có thời
gian xem tin nhắn, nhưng trực giác thôi thúc cô liếc mắt nhìn một cái. Thật khéo,
lại là Hạ Thanh Châu và Dương Tĩnh đang gọi các đồng đội ở khu vực Kinh Nam.
【 Dương Tĩnh 】: Anh Chương, cô Chung có đó không? Có chuyện này: từ giờ
trở đi, hễ ai xác định được công dụng của một lá bùa nào thì hãy mô tả chi tiết
hoa văn của nó lên kênh chung. Dù không phân biệt được hoàn toàn thì ít nhất
cũng có thể tham khảo lẫn nhau.
【 Hạ Thanh Châu 】: Mọi người nhìn lá bùa của mình đi, hai đứa tôi xác định
được hai loại rồi: phù văn ở giữa có hai vòng tròn lồng vào nhau là Định Thân
Phù, còn lá bùa nào có nhiều đường sóng lượn thì dùng ở nơi có nước, có thể tạo
khiên bảo vệ cho mình.
Hai vòng tròn lồng nhau, Định Thân Phù.
Chung Tú suýt nữa thì vấp ngã, ánh mắt cô dồn vào lá bùa thứ hai trong tay, đôi
mắt lập tức sáng rực. Đây đúng là trời không tuyệt đường sống của cô và
Chương Mục.
“Em tìm thấy rồi!”
Chương Mục đang ôm chặt cây cột ở góc hành lang, ra sức giằng co với nữ quỷ
tóc dài, nghe vậy liền thảm thiết đáp lại:
“Tốt quá! Nhanh lên em yêu ơi, nó sắp kéo đứt cổ chân anh rồi!!!”
Lời còn chưa dứt, Chung Tú đã lao tới vài bước, tay cầm bật lửa, ném mạnh lá
bùa đang cháy về phía nữ quỷ đang bám trên tường.