Nam Cung Dục ăn no uống đủ, lười biếng nằm trên ghế thái sư, xoa cái bụng
căng tròn của mình. Tùy Hỉ cũng bị sức ăn của Công tử nhà mình làm cho kinh
ngạc! Đây còn là vị công tử ốm yếu ngày thường không ăn được chút gì của nhà
mình sao?
“Cơm nước hôm nay không tệ, là nương tử nào trong Đại trù phòng làm vậy? Tùy
Hỉ, thưởng!”
Tùy Hỉ vui vẻ liếc nhìn Chủ tử nhà mình một cái, đáp: “Dạ. là Tô nương tử!”
“Tô nương tử? Tô nương tử nào? Tại sao ta không biết phủ chúng ta đã thỉnh
được một nữ đầu bếp lợi hại như vậy từ bao giờ?”
Nam Cung Dục hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm Tùy Hỉ.
“Cái đó. cái đó. mới thỉnh về hôm nay” Dưới ánh mắt Nam Cung Dục, Tùy Hỉ
có chút chột dạ toát mồ hôi.
“Tên là gì?”
“Tô. Tô Tiểu Noãn! Tô cô nương”
Nam Cung Dục nghe xong, tay đang xoa bụng dừng lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn
Tùy Hỉ!
“Nha đầu nhà họ Tô?”
“Vâng. vâng ạ! Tiểu nhân thấy người thích ăn món thịt kho nhà nàng ta, nên đã
bàn với Tùy Ý mời nàng ta tới làm mấy bữa cơm cho người”
“Keng!” Tùy Hỉ còn chưa nói xong, chỉ thấy Công tử nhà mình lập tức đứng dậy
khỏi ghế, như một cơn gió lao ra ngoài!
Tùy Hỉ không khỏi há hốc miệng, chà chà, xem ra thân thể Công tử quả thật đã
tốt hơn nhiều rồi.
Còn Tô Tiểu Noãn ở Tiểu trù phòng thì vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi trên bậc
cửa Đại trù phòng nghiên cứu quà tặng hệ thống ban cho khi nấu ăn lúc trước!
Đúng vậy, hai món mặn và một món canh làm buổi tối đều đã tăng điểm thuần
thục cho hệ thống, hai món còn tặng thêm hai món quà nữa!
Một là quà tặng khi làm Vịt quay Lửa Hương Cam: Mười thùng Nước Thon Gầy
Hạnh Phúc (Fatty Happy Skinny Water) đựng trong loại thùng nước khoáng của
kiếp trước! Công hiệu: Nhanh chóng loại bỏ mỡ thừa, là món khoái khẩu của
những người béo phì hạnh phúc. Tác dụng phụ của quà tặng chưa rõ!
Một là quà tặng khi làm Phật Nhảy Tường Đầu Cá: Một chiếc Hổ đệ đệ kiên
cường! Công hiệu: Bổ thận, bổ thận, bổ thận, đặc biệt là đại bổ thận tráng dương!
Thấy vật này, Tô Tiểu Noãn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhất thời cảm thấy đau
đầu. Quan trọng là nàng còn vô tình triệu hồi nó ra khỏi hệ thống, đây tuyệt đối là
Tiểu Tiên Đậu đang cố ý trêu chọc nàng! Chắc chắn là vậy!
Chỉ thấy nàng đang cầm trong tay một cái vật hình que khô quắt!!
Ném cũng không được mà không ném cũng không xong! Vừa nghĩ đến đây là bộ
phận nào đó của hổ, nàng lại thấy rùng mình!
Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xông tới, đứng thẳng bên cạnh Tô Tiểu
Noãn!
Nam Cung Dục “hộc hộc” thở dốc, thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tô Tiểu Noãn, hắn
đột nhiên cong môi cười, “soạt” một tiếng mở cây quạt trong tay, bày ra một tư thế
tự cho là vô cùng phong lưu tiêu sái!
Tô Tiểu Noãn nhìn vẻ mặt vặn vẹo không tự nhiên của hắn, biểu cảm kinh ngạc
ngây ngốc ban đầu cũng bị phá vỡ, khẽ bật cười thành tiếng!
Đại ca, cầu xin chàng bình thường một chút có được không? Quan trọng là. cái
tư thế này thật sự quá khôi hài!
“Nàng. nàng cười gì vậy”
“Không cười gì cả!”
“Chẳng lẽ tư thế này không đẹp sao?”
“Không đẹp!”
tai/chuong-25.html]
Vì Tô Tiểu Noãn vẫn cúi đầu, nàng chờ một lúc không nghe thấy động tĩnh gì nên
ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Dục.
Hạt Dẻ Nhỏ
Hắn mặc một chiếc trường bào màu chàm, cổ áo và tay áo đều được thêu viền
mây trôi bằng sợi bạc, thắt lưng buộc một dải gấm vân tường màu xanh lam. Mái
tóc đen như mực được búi lại, đội chiếc tiểu ngân quan khảm ngọc, bạch ngọc
trên quan lấp lánh óng ánh, càng tôn lên mái tóc đen nhánh mượt mà như lụa là
của hắn.
Chỉ thấy hắn chậm rãi bước về phía nàng. Tô Tiểu Noãn vội vàng cúi đầu, cho
đến khi thấy đôi hài vải đen thêu vân mực dừng lại cách nàng mười phân. Bàn tay
thon dài tùy ý chống lên bậc thềm hai bên nàng, hơi cúi người xuống, cứ như thể
muốn vây nàng vào trong vòng tay mình.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn. Hắn cười khẽ, vẻ mặt
đa tình tà mị, nhưng ánh mắt lại như cười như không, đôi môi đỏ mọng yêu dị rực
rỡ, tà ác nhếch lên, tứ ý nhìn nàng, như mang theo cám dỗ chết người.
Tô Tiểu Noãn nhìn Nam Cung Dục ở khoảng cách gần. Dung mạo tuyệt mỹ kia
dường như sắp làm nàng lóa mắt, đôi môi kề sát nàng kia cũng như được phết
mật, long lanh sáng bóng, tỏa ra sức hấp dẫn chí mạng.
Tô Tiểu Noãn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Cửu. Cửu công tử. người. người có việc gì sao?”
Nam Cung Dục nhìn cái đầu nhỏ đang cúi gằm không dám nhìn hắn, không khỏi
bật cười thành tiếng.
“Tiểu nha đầu, quả nhiên là nàng!”
Sợ dọa nha đầu đáng yêu này, hắn đứng dậy, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh
nàng!
Hai tay chống ra sau, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao. Không hiểu sao hắn
cảm thấy cuộc sống cũng không còn khô khan tẻ nhạt đến thế nữa. Mỗi lần gặp
Tiểu nha đầu này đều khiến hắn có thêm chút chờ mong vào cuộc sống!
Còn Tô Tiểu Noãn, nàng có chút lúng túng với vị Cửu công tử không rõ thân phận
này, lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút.
Nam Cung Dục thấy hành động này của nàng, đôi mày kiếm đẹp đẽ nhíu lại.
“Nghe Tùy Hỉ nói, là Tùy Ý đã mời nàng tới giúp ta điều dưỡng thân thể?”
Tô Tiểu Noãn gật đầu không phủ nhận, rồi lại khẽ lầm bầm hai câu:
“Nếu không phải Tùy Ý nhà người đã dập đầu đến chảy máu, ta thật sự không
đành lòng, bằng không ta mới không thèm đến đâu!”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng vì Nam Cung Dục ở gần nên cũng nghe được đại khái.
Hóa ra Tiểu nha đầu là vì không đành lòng. nên mới miễn cưỡng.
“Khụ khụ. Thế thì đã nàng đã đồng ý với Tùy Hỉ và Tùy Ý giúp ta điều dưỡng
thân thể, thì phải ở gần ta một chút. Trong viện của ta có tiểu trù phòng, như vậy
cũng tiện cho nàng làm thiện thực giúp ta. Chi bằng. ừm. nàng cứ ở phòng bên
cạnh của ta đi”
Nam Cung Dục thần sắc có chút không tự nhiên nói, vành tai lại ửng lên màu đỏ
hồng tự nhiên!
Tô Tiểu Noãn nghe vậy, đôi mày nhíu chặt! Phòng bên cạnh sao?? Sao có thể
được! Không được không được, không phải là sợ chuyện gì khác. Nàng sợ. sợ
rằng ở gần như thế, vạn nhất có ngày nàng không kiềm chế được. làm hư người
ta thì phải làm sao đây, cái thân thể nhỏ bé mềm yếu kia. làm sao chống đỡ
nổi. khụ khụ.
Nam Cung Dục thấy nàng cứ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vừa đánh giá
vừa lắc đầu! Hắn cứ tưởng nàng sợ mình sẽ bắt nạt nàng, thấy vẻ mặt không
đồng ý của nàng, hắn quyết tâm, lập tức vặn mạnh một cái vào đùi mình!
“Á!” Tô Tiểu Noãn nghe thấy một tiếng rên đau đớn thảm thiết, tiếp theo đó, một
bóng đen khổng lồ đã đổ sầm vào lòng nàng.
Nam Cung Dục mặt mày trắng bệch nghiêng ngả dựa vào lòng Tô Tiểu Noãn, đầu
gối lên bờ vai gầy gò của nàng! Tô Tiểu Noãn sợ hãi nhảy dựng lên, tưởng hắn lại
phát bệnh! Vội vàng ôm lấy hắn mà gọi.
“Cửu công tử!! Cửu công tử!! Người không sao chứ! Người bị làm sao vậy!”
Nam Cung Dục vẫn giữ vẻ mặt trắng bệch, nhưng vành tai lại đỏ như rỉ máu. Cả
đời hắn chưa từng ở gần nữ nhân như thế này bao giờ. Cơ thể mềm mại thơm
tho của Tiểu nha đầu này kề sát hắn, khiến trái tim hắn không ngừng “thình thịch
thình thịch” đập liên hồi!
Sợ mình diễn không đủ chân thật, bàn tay đang véo đùi của hắn lại dùng sức
mạnh thêm một chút. Tô Tiểu Noãn chỉ cảm thấy thân thể trong lòng mình đột
nhiên bắt đầu run rẩy, trong lòng càng thêm sợ hãi!
“Cửu công tử! Người bị làm sao vậy! Đừng dọa ta!”
Ngay lúc nàng đang sợ hãi chuẩn bị lén lút cho hắn uống thêm chút nước suối
không gian, thì nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu của Nam Cung Duật!