“Lần này về Vân Huyện, Phùng Kỳ đã nói gì với em?”
“Anh. sao anh. biết Phùng Kỳ?” An Họa lắp bắp hỏi.
Tiêu Chính nhìn sâu vào mắt An Họa.
“Anh từng mơ một giấc mơ, trong mơ chúng ta ly hôn, sau đó anh kết hôn với một
người phụ nữ khác tên là Phùng Kỳ”
An Họa cúi đầu, lặng lẽ nghe Tiêu Chính thuật lại một lượt cốt truyện của nguyên
tác. Hóa ra, anh đã thức tỉnh từ lâu rồi.
“Cho nên, hai ngày nay em lo âu điều gì? Phùng Kỳ đã nói gì với em?” Tiêu Chính
hỏi lại lần nữa.
An Họa lắc đầu: “Anh đừng hiểu lầm cô ấy, cô ấy chỉ hơi hoang mang nên mới hỏi
em vài câu. Còn về sự lo âu của em. em cũng không biết mình bị làm sao nữa,
em cứ không kìm được mà nghĩ, nếu anh cũng thức tỉnh và biết được những tình
tiết đó, anh sẽ nhìn em thế nào, liệu anh có hướng về cuộc đời trong sách kia
không”
“Phùng Kỳ có hướng về không?”
An Họa ngẩn người, lắc đầu: “Cô ấy nói cô ấy coi trọng gia đình hiện tại hơn”
“Vậy trong lòng em, anh ngay cả Phùng Kỳ cũng không bằng sao?”
“Không phải”
Tiêu Chính kéo vợ vào lòng: “Thật chẳng biết nói em thế nào cho phải, rõ ràng là
một người rất thấu đáo khoáng đạt, sao trong chuyện này lại đâm vào ngõ cụt
thế? Chúng ta ngủ chung một giường mấy chục năm qua, mọi thứ đều sinh động
và chân thực, còn cái gọi là cốt truyện trong sách kia, đối với anh mà nói chẳng
khác gì một vở kịch rối bóng”
An Họa ngước lên nhìn Tiêu Chính.
“Nó mỏng manh chỉ như một tờ giấy, đằng sau còn có một bàn tay vô danh thao
túng. Một cuộc sống không có máu thịt, tại sao anh phải hướng về?”
An Họa im lặng không nói.
“Hay là, em đối với tình cảm mấy chục năm của chúng ta không có chút lòng tin
nào, cho rằng anh sẽ sinh hai lòng?”
“Cũng không phải”
Tiêu Chính chằm chằm nhìn An Họa một hồi, thở dài một tiếng: “Em đấy, lúc mới
đến đây giỏi lừa phỉnh anh lắm mà, sao giờ lại thành bộ dạng nàng dâu nhỏ lo
được lo mất thế này?”
An Họa lại kinh ngạc thêm lần nữa. Tên này liên tục tặng cho cô hai cú sốc rồi!
“Anh. anh” Cô không cam lòng hỏi: “Câu ‘lúc mới đến đây’ của anh có nghĩa là
gì”
“Còn có thể là nghĩa gì nữa? Chính là cái nghĩa mà em đang nghĩ đấy”
“. Vậy nên. anh biết vợ mình trước và sau là hai người khác nhau? Anh biết
ngay từ đầu sao?!”
“Tuy rằng rất khó tin, nhưng hai người rõ ràng khác hẳn nhau, anh không cách
nào coi hai người là một được. Những lời lừa phỉnh anh của em, thoạt nghe thì có
vẻ hợp lý, nhưng mà” Tiêu Chính bấu nhẹ vào má vợ, cười nói: “Không phải lỗi
của em, có lẽ do anh bẩm sinh đã không dễ gạt như vậy”
An Họa cảm thấy cú kích động này hơi lớn, trừng mắt nhìn Tiêu Chính nửa ngày
mới thốt ra được một câu: “Anh đúng là đồ cáo già!”
Tiêu Chính chỉ cười.
An Họa không phục, lại nói: “Mấy năm qua anh cứ thế nhìn em diễn kịch, thấy
sướng lắm đúng không?”
Tiêu Chính vội thanh minh: “Không sướng chút nào, thực ra em diễn rất giỏi, nói
năng cũng rất hợp logic, nếu đổi thành người khác chắc chắn đã bị em lừa cho
xoay như chong chóng rồi”
An Họa thầm nghĩ, vốn dĩ cô cứ tưởng mình đã lừa được Tiêu Chính đến mức
ngây ngô, ai ngờ kẻ hề lại chính là bản thân mình.
Tiêu Chính quan sát sắc mặt vợ, hắng giọng hỏi: “Vợ ơi, vậy giờ anh có thể hỏi,
rốt cuộc em từ đâu đến không?”
An Họa liếc anh một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Anh có bản lĩnh như thế, anh
đoán đi”
be-con-di-tim-chong/chuong-461-hanh-ha-nhau-den-muc-quen-an-quen-nguhtml]
“Là tinh quái tu luyện thành à?”
An Họa hừ một tiếng: “Anh mới là tinh quái ấy, em là tiên nữ hạ phàm!”
“Phải phải phải, vợ anh là tiên nữ, anh là con cóc ghẻ may mắn được ăn thịt tiên
nữ”
Tiêu Chính dỗ dành một hồi, cuối cùng cũng khiến tâm trạng An Họa tốt lên.
“Rốt cuộc là anh mơ giấc mơ đó từ lúc nào? Thức tỉnh cốt truyện khi nào?” An
Họa nghiêm túc hỏi.
“Trước đây chỉ thỉnh thoảng mơ thấy vài mảnh vụn rời rạc, nhưng anh không biết
đó là ý gì, cứ ngỡ là một giấc mơ bình thường. Nhưng ba năm trước, anh đã mơ
thấy toàn bộ câu chuyện, thấy một ’em’ khác trong mơ, điều đó đã kiểm chứng
cho những nghi ngờ và suy đoán của anh trước đây rằng em đã thay đổi”
Hóa ra thời điểm thức tỉnh cốt truyện lại gần như trùng khớp với Phùng Kỳ, đây lẽ
nào cũng là một loại ý trời sao?
“Vợ ơi, trước đây anh không nói với em là vì không dám nói, anh sợ chứ, sợ sau
khi chọc thủng những chuyện này thì cuộc sống hiện tại của anh sẽ lập tức tan
biến. Anh giấu em lâu như vậy không phải vì tâm cơ sâu xa, mà là vì anh phải tự
thuyết phục bản thân trước, rằng đó chỉ là một giấc mơ, đó nhất định phải chỉ là
một giấc mơ!” Gương mặt Tiêu Chính lộ ra vẻ hung dữ, cơ bắp hơi rung động.
Anh nắm tay An Họa ngày càng chặt, chặt đến mức cô có thể cảm nhận rõ sự sợ
hãi và bất an của anh khi mới biết về cốt truyện.
“Không đâu, em sẽ không biến mất, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau”
Tiêu Chính thoát ra khỏi ký ức, sự căng thẳng toàn thân mới giãn ra một chút:
“Những lời em nói với Phùng Kỳ cũng chính là những lời anh dùng để khai thông
bản thân, nhờ vậy anh mới có thể sống với tâm thái bình thường, nếu không có lẽ
anh cũng giống Phùng Kỳ, phải đi tìm hòa thượng để hỏi rồi”
“Cuộc trò chuyện của em với Phùng Kỳ, sao anh lại biết rõ mồn một như thế?”
“Ờ” Tiêu Chính chớp chớp mắt, nói hăng quá nên lỡ miệng bại lộ rồi.
An Họa bực mình lườm anh một cái: “Giờ thì em chẳng còn chút bí mật nào trước
mặt anh nữa”
Tiêu Chính định bảo không đâu, chắc chắn cô vẫn còn bí mật, ví dụ như cô từ đâu
đến thì chưa nói, rồi cả những thứ trước đây cô cứ tự nhiên biến ra nữa. Nhưng
đến phút cuối, lời Tiêu Chính thốt ra lại thay đổi: “Vợ ơi, anh không hỏi em từ đâu
đến, cũng chẳng muốn biết thêm bí mật gì nữa, anh chỉ có một yêu cầu thôi, vạn
nhất sau này em có đi đâu khác, nhất định phải mang anh theo cùng, được
không?”
An Họa không chút do dự gật đầu: “Được!”
Tiêu Chính ôm chặt lấy vợ, im lặng hồi lâu, chỉ lẳng lặng ôm như thế.
Mãi đến khi trời bên ngoài đã tối hẳn, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gọi của
Tiểu Ngư Nhi: “Bố, mẹ? Trời chưa tối mà hai người đã ngủ rồi ạ? Chị Dương Đào
bảo con lên hỏi xem hai người có xuống ăn cơm không?”
Tiêu Chính cúi đầu nhìn An Họa: “Đói không em?”
An Họa lắc đầu, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Chính chặt hơn: “Không đói, bây giờ em
không muốn có người thứ ba có mặt ở đây, chỉ muốn ở riêng với anh thôi”
“Vậy chúng ta không xuống dưới”
Tiêu Chính hét lớn vọng ra nói với Tiểu Ngư Nhi một tiếng. Tiểu Ngư Nhi tặc lưỡi,
quay đầu chạy xuống lầu ngay.
Dương Đào thắc mắc nhìn cậu bé: “Sao thế? Sao mặt mũi đỏ bừng lên vậy?”
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: “Không có gì. Đúng rồi, bố mẹ em bảo không ăn cơm, họ
đang. bàn công chuyện”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Bàn chuyện gì mà bận thế không biết, hay là cứ để phần cho họ” Dương Đào
lầm bầm một mình.
Còn Tiểu Ngư Nhi thì cắm cúi lùa cơm. Cậu đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi, tầm
này thì làm gì đã đến giờ đi ngủ? Bố mẹ ở trong phòng ngủ bận việc gì, cậu đoán
cái là ra ngay.
Có điều Tiểu Ngư Nhi không còn hay bô bô cái miệng như hồi nhỏ nữa, trái lại còn
biết giúp bố mẹ che đậy.
Nhưng mà. Tiểu Ngư Nhi đỏ mặt nghĩ thầm, bố cậu cũng sắp sáu mươi tuổi đến
nơi rồi, vậy mà hành hạ nhau đến mức quên ăn quên ngủ, thật là trâu bò!