Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 462: Tìm vợ mà cứ như tìm mẹ vậy



Sáng sớm hôm sau thức dậy, Tiêu Chính phát hiện ánh mắt Tiểu Ngư Nhi nhìn

mình có gì đó sai sai.

“Có chuyện gì thì nói, đường đường là đấng nam nhi đại trượng phu, sao cứ lấm

la lấm lét thế?”

Tiểu Ngư Nhi vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì ạ”

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Tiêu Chính định dạy dỗ cậu thêm vài câu thì Tiểu Ngư Nhi đã chạy biến đi học.

Anh nhíu mày, ngồi xuống bàn ăn.

Dương Đào bưng bữa sáng lên cho anh, ngoái đầu nhìn lên lầu một cái rồi hỏi:

“Bác gái đâu ạ? Vẫn. vẫn chưa xuống ăn cơm sao?”

Dương Đào đã kết hôn sinh con, chuyện gì cũng hiểu cả rồi. Hôm qua Tiểu Ngư

Nhi che giấu không nói, nhưng sau đó Tiêu Chính và An Họa mãi không xuống ăn

cơm, cô cũng muộn màng nhận ra chút gì đó. Không ngờ nha, bác Tiêu và bác gái

ở tuổi này rồi mà vẫn còn mặn nồng đến thế.

“À, cứ để phần cho bà ấy, lát nữa bà ấy xuống ăn sau” Tiêu Chính nào có biết

mọi người đã có hiểu lầm sâu sắc về mình.

Tối hôm qua, anh và vợ thực sự chẳng làm gì quá đáng cả, thậm chí nói cũng

chẳng được mấy câu, chỉ là ôm nhau tận hưởng khoảng thời gian tĩnh lặng mà

thôi. Bản thân anh cũng không biết tại sao, bây giờ không còn cần dùng sự bốc

đồng hay mãnh liệt để bày tỏ tình cảm dạt dào trong lòng như hồi trước nữa, chỉ

cần được ôm vợ, dính lấy nhau là anh đã cảm thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc rồi.

Tất nhiên, đồng chí “Sắt Trụ” sẽ không bao giờ thừa nhận là mình đã già đâu.

Ăn xong cơm, An Họa vẫn chưa xuống. Theo lệ thường thì anh sẽ tự mình đi làm,

nhưng hôm nay trước khi đi anh còn lên lầu ngó một cái. An Họa đang đánh

răng rửa mặt, anh liền đứng ở cửa nhìn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

“Anh nhìn cái gì thế?” An Họa không hiểu ra sao.

“Chẳng nhìn gì cả, anh qua nói với em một tiếng là anh đi làm đây”

“Thì anh cứ đi đi” An Họa càng thắc mắc hơn, chuyện nhỏ nhặt này cũng phải

báo cáo sao?

“Em không hôn anh một cái à?” Lão già không biết ngượng còn đưa ra yêu cầu.

An Họa ghé sát lại, bôi đầy bọt kem đánh răng lên mặt anh. Tiêu Chính cũng

không giận, cười hì hì hôn chụt một cái vào môi vợ rồi mới quay người đi.

“Kìa, anh lau sạch bọt trên mặt đi đã chứ!” An Họa gọi với theo.

“Biết rồi”

Tiếng đáp vọng lại khi bóng dáng đã khuất hẳn, An Họa cũng chẳng rõ anh có lau

hay không.

Sau đó An Họa phát hiện ra, cách chung sống giữa cô và Tiêu Chính đã có chút

thay đổi so với trước đây. Chủ yếu là lão già “Sắt Trụ” này như thể cải lão hoàn

đồng, hễ rảnh là dính lấy cô, hơi tí là gào lên hỏi vợ đâu rồi, cứ như đứa trẻ tìm

mẹ vậy.

“Vợ ơi, em đi đâu thế? Anh mới không thấy em một lát thôi mà”

“. Em chỉ ra sân tưới hoa thôi”

“Vợ ơi, em lại đây đi, anh muốn nắm tay em”

“. Anh chẳng phải đang đi vệ sinh sao???”

“Vợ ơi, lát nữa anh phải tăng ca, em đến đưa cơm cho anh nhé, không thì anh sợ

mình kiên trì không nổi mất”

“Kiên trì không nổi cái gì?”

“Không nhìn thấy em là lòng anh hoảng loạn, không làm việc nổi”

“. Thật là bái phục anh luôn”

be-con-di-tim-chong/chuong-462-tim-vo-ma-cu-nhu-tim-me-vayhtml]

Mới đầu An Họa còn không chịu nổi sự sến súa của Tiêu Chính, nhưng thời gian

trôi lâu dần cũng thành quen. Ngược lại, Chu Mai Hoa khi qua trò chuyện với cô

thì được một phen hú hồn.

“Trời đất ơi, sao Tư lệnh Tiêu nhà cô càng già càng sến thế này? Đi làm thôi mà

còn nắm tay cô nói những năm phút đồng hồ”

An Họa ngại ngùng cười: “Ông ấy là người như vậy đấy”

Chu Mai Hoa ngưỡng mộ nhìn An Họa: “Tình cảm của hai vợ chồng cô tốt thật

đấy, già rồi mà vẫn mặn nồng như vợ chồng mới cưới. Ôi, hạng như chúng tôi ấy

à, cuộc sống chỉ toàn củi gạo dầu muối thôi”

“Đâu có đến mức đó, tôi nhớ bà với ông Thạch nhà bà cũng tốt lắm mà, chỉ là ông

Thạch không hay phô trương, bày vẽ như lão Tiêu thôi”

“Đâu có đâu, chẳng còn được như xưa nữa rồi” Chu Mai Hoa bĩu môi, “Cô không

thấy cảnh tôi với lão Thạch sống bây giờ đâu, ngoài chuyện nói về mấy đứa cháu

ra thì chẳng bao giờ giao lưu lấy một câu”

“Không đến mức đó chứ?” Thạch Vĩ Quang và Chu Mai Hoa cũng là đôi vợ chồng

có tình cảm mà.

“Hừ, sao lại không? Toàn bộ tâm trí của lão bây giờ đều dồn vào cái việc sửa đồ

điện gia dụng nhỏ rồi. Trong khu này nhà ai hỏng đài radio, nhà ai hỏng quạt điện,

chỉ cần gọi một tiếng là lão chạy nhanh hơn thỏ, còn nếu tôi bảo lão làm gì á, nửa

ngày cũng chẳng thèm nhúc nhích”

Nói đoạn, Chu Mai Hoa lại bật cười.

“Hồi trước chưa nghỉ hưu, trong nhà có cái đài hỏng lão loay hoay mười mấy năm

chẳng xong, giờ nghỉ hưu có nhiều thời gian, tay nghề lại tiến bộ nhanh khiếp, cái

gì cũng sửa được, đến tivi cũng biết sửa rồi đấy”

An Họa cũng bị chọc cười, đùa rằng: “Thế thì tốt quá, sau này nhà tôi có đồ gì

hỏng cứ tìm ông ấy”

“Cô nhất định phải tìm lão nhé, lão cam đoan là thích mê cho xem”

Chu Mai Hoa bưng chén trà nhấp một ngụm, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với

An Họa: “Tôi đã kể cho cô nghe chuyện Cát Hồng Hà bị đánh chưa?”

________________________________________

An Họa lắc đầu: “Chưa, bà ấy sao lại bị đánh?”

“Còn sao nữa!” Chu Mai Hoa vỗ đùi một cái, bắt đầu kể lể đầy sinh động.

“Bà ta chẳng phải đi làm vợ bé cho người ta sao, bà vợ chính thất nhà kia cũng

đâu phải hạng vừa. Bao nhiêu năm nay nhẫn nhịn bà ta là vì gã chồng bên ngoài

còn có bồ ba bồ bốn nữa, mấy hạng phụ nữ đó đối với chính thất mà nói thì cũng

như nhau cả thôi, chỉ cần không bước chân vào cửa nhà thì chẳng sao hết. Thế

nhưng cái bà Cát Hồng Hà này lại sinh được một mụn con trai, khiến gã đàn ông

kia đối xử có chút khác biệt. Bà ta cũng thấy con mình lớn rồi, bản thân có vốn

liếng nên bắt đầu xúi giục gã kia ly hôn, thế có chết không chứ? Bà vợ cả biết

chuyện, đương nhiên là thuê người tẩn cho bà ta một trận rồi, tôi nói cô nghe”

Chu Mai Hoa bí mật ghé sát lại, dù ở đây chẳng có ai khác nhưng bà vẫn vô thức

hạ thấp giọng: “Bị đánh thảm lắm, trên mặt bị rạch đến mười tám nhát dao

đấy!”

An Họa thốt lên một tiếng kinh hãi: “Bà biết rõ thế cơ à?”

“Chứ lị!”

“”

“Cô bảo có thảm không? Hazzi, tuy Cát Hồng Hà chẳng ai ưa nổi, nhưng cuối

cùng rơi vào kết cục đó cũng khiến người ta thấy bùi ngùi. Nếu ngay từ đầu bà ta

cứ bổn phận tìm một người phù hợp mà gả, thì kết cục đâu đến nỗi thảm thế

này”

An Họa gật đầu: “Đúng vậy”

Hai người trò chuyện về Cát Hồng Hà một lát, rồi Chu Mai Hoa lại chuyển chủ đề

sang Thạch Tiểu Quân, bà thở dài: “Tiểu Quân dạo trước đi tu nghiệp ở trường

quân đội, sau đó được bên Bộ Tổng tham mưu để mắt tới, muốn nó học xong thì

về đó công tác”

An Họa: “Xem chừng là gia đình bà đang phân vân, không biết có nên đi hay

không?”

“Đúng thế, về cơ quan lớn thì thăng tiến nhanh, mẹ vợ nó thì rất muốn nó đi,

nhưng bản thân nó lại thích trực tiếp dẫn quân, nên giờ vẫn chưa biết tính sao

đây”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.