Chưa Từng Quên Nhau

Chương 13



Giữa tháng Năm, ấn bản mới nhất của tạp chí Thượng Giai chính thức phát hành,

đồng thời chiến dịch quảng bá cho album mới của Trần Vũ Luân cũng đang diễn

ra rầm rộ.

Đúng như dự đoán, vào ngày tài khoản chính thức đăng bài quảng bá, chỉ trong

vòng ba tiếng đồng hồ, hashtag #TrầnVũLuânTạpChíĐạiTác# đã nhảy vọt từ vị trí

thứ 21 lên thẳng hạng 2 trên bảng hot search.

Trong loạt ảnh, Trần Vũ Luân lột xác hoàn toàn khỏi hình tượng “cún con ánh

nắng” thuần khiết trước đây. Áo vest cổ chữ V sâu thấp thoáng lộ ra cơ ngực

săn chắc, từng đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như được gọt giũa, làm mờ đi

vẻ ngây ngô năm nào. Sự phối hợp tinh tế giữa ánh sáng và bố cục càng làm nổi

bật đường nét mạnh mẽ của người đàn ông, từng cái ngẩng đầu cúi mắt đều toát

ra thứ hormone tràn trề đầy sức sống.

Không hề cần tới lớp trang điểm đậm hay động tác khiêu gợi, nhưng chỉ một ánh

nhìn thôi cũng khiến người ta bất giác liên tưởng đến chữ “dục”.

Bìa tạp chí vừa ra, fan của Trần Vũ Luân lập tức phát sốt, đồng loạt la ó “cún con

nhà tui lớn rồi!”, thi nhau để lại những bình luận kiểu như “Em trai, chị không nhịn

được nữa rồi!” dưới bài đăng của tài khoản chính thức.

Quả thực, những bức ảnh lần này của Trần Vũ Luân khác biệt hoàn toàn với hình

tượng trước đây, đã gây nên một cơn chấn động không nhỏ. Trước đó khi cậu ta

nổi tiếng, để tăng độ phủ sóng, fan và ê-kíp thường xuyên đẩy những bức ảnh

đẹp lung linh và ảnh hậu trường lên hot search, phong cách luôn trung thành với

hình tượng thiếu niên tươi sáng rạng rỡ. Nụ cười thuần khiết ngẫu nhiên xuất

hiện còn được người hâm mộ gán cho danh xưng “thiên sứ nhỏ”.

Cách tuyên truyền này tuy ban đầu có thể hút được nhiều sự chú ý và thiện cảm

từ cư dân mạng, nhưng khi những thông tin tương tự xuất hiện dày đặc sẽ dần

khiến người ta cảm thấy nhàm chán, mất đi hiệu quả tích cực trong việc hút fan

lâu dài.

Thế nhưng lần này, tạo hình mới của Trần Vũ Luân đúng là làm ai nấy đều phải

mắt sáng rỡ lên.

Ngay khi độ hot của bìa tạp chí vẫn đang không ngừng tăng, một bộ ảnh chụp lén

được lan truyền trên mạng cũng bất ngờ leo vọt lên hot search.

Nhưng lần này, người chiếm spotlight trong ảnh lại không chỉ có Trần Vũ Luân,

mà còn xuất hiện thêm một người phụ nữ khí chất ngút trời.

Trong ảnh, một cô nàng mặc áo khoác da đang thuần thục cầm máy ảnh, ống kính

hướng thẳng vào Trần Vũ Luân dưới ánh đèn. Nhìn qua thì có vẻ là ảnh chụp

trộm, chất lượng ảnh không được rõ nét, thế nhưng chỉ riêng đường cong bóng

lưng kia cũng đủ để người ta tưởng tượng ra sự quyến rũ đến mức nào.

Chiếc quần skinny rách màu đen ôm sát đôi chân thon dài, chân mang một đôi bốt

Martin, áo khoác da ngắn khiến vòng eo nhỏ nhắn thi thoảng lộ ra theo từng động

tác. Mái tóc xoăn dài buông xõa sau lưng, nửa bên mặt lờ mờ lộ ra lại càng khiến

người ta suy nghĩ miên man.

Trong giới nhiếp ảnh thời trang, phần lớn các nhiếp ảnh gia là nam giới, mà

những người có chút tên tuổi thì thường hay có gu ăn mặc rất riêng biệt. Nhưng

cô gái trong ảnh lại dường như hoàn toàn đảo ngược ấn tượng vốn có của cư dân

mạng.

Nam thanh nữ tú – tổ hợp này vốn dĩ đã quá bắt mắt, lại càng dễ khiến người ta

tự vẽ ra cả trăm kịch bản tình cảm. Không hiểu vì sao, chỉ với vài tấm hình không

hề có chút ám muội nào, mấy cư dân mạng nhàn rỗi kia lại cứ nhất quyết nhìn ra

cảm giác couple.

Khi làm việc, Nhan Yểu luôn có thói quen nhập tâm hoàn toàn. Những lúc cần

chụp cận cảnh, cô sẽ hơi cúi sát lại một chút, hoàn toàn không suy nghĩ quá nhiều

đến chuyện giữ khoảng cách lễ nghi. Cũng vì thế mà một vài động tác thoạt nhìn

qua có vẻ khá thân mật.

Loạt ảnh “bất ngờ” ấy chẳng mấy chốc đã bò lên tận top 3 bảng hot search, cư

dân mạng cũng bắt đầu tò mò về thân thế của Nhan Yểu.

【Chị đẹp này là ai thế?! Tôi đã tự viết ra 20 vạn chữ ngôn tình giới giải trí rồi

đó…】

【Nhiếp ảnh gia gì lạ hoắc thế? Mới vào nghề à?】

【Để tôi phổ cập cho mấy người không có kiến thức: Chị gái xinh đẹp trong ảnh

tên là Nhan Yểu, mới về nước chưa lâu, từng là nhiếp ảnh gia độc quyền của

High Fashion bên Mỹ, địa vị trong làng thời trang quốc tế cao hơn idol nhà mấy

người không biết bao nhiêu lần, làm ơn ngậm mồm lại, đừng thấy ai cũng bắn

đại】

【Tại sao tôi lại cảm thấy ánh mắt Trần Vũ Luân nhìn nhiếp ảnh gia nó cứ gợi gợi

sao ấy… cứu tôi với!】

【Ôi trời ơi, tôi đu couple này mất rồi! Em trai nhà tôi biết rung động rồi chăng?!】

Dư luận bắt đầu sôi sục, đồng thời lượng tiêu thụ của tạp chí Thượng Giai cũng

tăng vọt theo cấp số nhân.

Trong lớp học, chuông vào tiết còn chưa vang lên, vài ba sinh viên đã tụm lại tám

chuyện.

Dù ngành Toán học nam sinh chiếm phần lớn, nhưng đến giờ nghỉ giải lao, đám

con trai vẫn không bỏ qua mấy chủ đề hot trên Weibo.

Bọn họ không mấy hứng thú với Trần Vũ Luân hay ảnh của cậu ta, nhưng lại cực

kỳ quan tâm đến người đã chụp ra loạt ảnh đó.

“Cô nhiếp ảnh gia này cũng thú vị ghê, lãi lớn cho cái thằng Trần Vũ Luân kia rồi”

“Tôi cũng muốn chị đẹp chụp ảnh cho tôi nữa cơ. Nói thật, tôi mà chịu khó trau

chuốt một chút thì chẳng kém gì cái thằng họ Trần đâu nhá”

“Tuyệt đỉnh luôn, cái đôi chân kia là thật á? Nếu là tôi thì đến hồn cũng bay luôn

chứ hơi đâu mà chụp với chẳng ảnh”

Khi Giang Nghiên bước vào lớp cùng sách giáo trình trong tay, vừa đúng lúc nghe

thấy vài cậu sinh viên đang tụ lại thì thầm cái gì đó với điện thoại.

Anh chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái, không để tâm mấy lời bông đùa của mấy đứa

con trai mới lớn, vẻ mặt bình tĩnh chuẩn bị cho tiết dạy.

“Chậc, mấy tấm ảnh của Trần Vũ Luân mà đẹp như vậy, chẳng phải là nhờ nữ

thần của tôi đó sao?” Trong đám nhóc ấy, bỗng có người lên tiếng.

“Hứa Hạo Hải, Nhan Yểu thành nữ thần của cậu từ bao giờ thế? Mới nổi lên có

mấy ngày thôi mà? Kiểu thấy ai đẹp cũng mê như cậu, không ai sánh được thật

đấy”

Nhan Yểu?

Tay đang lật sách bỗng khựng lại, Giang Nghiên khẽ cau mày, như thể không ngờ

lại nghe thấy cái tên đó trong hoàn cảnh này.

Trùng tên?

Có điều họ “Nhan” vốn đã hiếm, tên đơn là “Yểu” lại càng độc, hai chữ ghép lại thì

e là chẳng có mấy người.

Trước đây, Nhan Yểu từng có nhắc qua với anh rằng hiện tại đang làm nhiếp ảnh

gia, phần lớn thời gian đều nhận chụp ảnh bìa và ảnh nghệ thuật cho người nổi

tiếng. Trong ấn tượng của anh, công việc nhiếp ảnh nên là một vai trò đứng sau

ống kính, thế nhưng nhìn thái độ sôi nổi của lũ sinh viên này thì có vẻ như cô đã

được cư dân mạng đào ra rồi.

Người đàn ông khẽ nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên cậu bạn tên “Hứa Hạo Hải”.

Tuy Giang Nghiên đã dạy lớp này không ít buổi, nhưng trong đầu lại chẳng có

chút ấn tượng nào về bọn sinh viên. Các môn học ở khoa Toán vốn đã khô khan

như thiên thư, chẳng giống một số lớp văn học nơi sinh viên có thể hăng hái phát

biểu, thoải mái bày tỏ suy nghĩ. Sinh viên ở đây đa phần cúi gằm mặt, im thin thít,

cứ như chỉ sợ bị điểm danh.

Mà các sinh viên ra sức “tàng hình”, Giang Nghiên cũng hiểu rõ tâm lý ấy, thành

ra mấy tiết lên lớp rồi mà ngoài lớp trưởng ra, anh chẳng nhớ nổi nổi ai khác.

Thế mà hôm nay, lại có thêm một cái tên đọng lại trong trí nhớ anh – “Hứa Hạo

Hải”

“Xì xì xì! Tôi thấy đẹp là yêu từ bao giờ hả?” Hứa Hạo Hải rõ ràng không hề để ý

đến ánh nhìn của Giang Nghiên, giờ phút này giữa đám bạn thân, cậu ta không

nhịn được mà vung lời chém gió: “Tôi yêu bạn gái tôi thì sao chứ?”

Lời vừa buông ra, bàn tay đang lật giáo trình của người đàn ông chợt khựng lại,

ánh mắt lạnh đi trông thấy.

“Ê ê ê! Bạn gái luôn cơ á? Gọi nhanh vậy đó hả?”

“Cậu gọi người ta là ‘bạn gái’, người ta đã đồng ý chưa?”

“Thật không dám giấu, Địch Lệ Nhiệt Ba chính là vợ tôi, cái danh phận này tôi

không giữ nổi nữa rồi”

Vài cậu sinh viên cười cợt trêu nhau, tiếng cười hồn nhiên của tuổi trẻ lan khắp

lớp học.

“Bốp”.

Tiếng vỗ bàn vang lên, không quá mạnh nhưng đủ dứt khoát, giòn tan trên bục

giảng. Giây tiếp theo, cả lớp học đang rôm rả bỗng chốc im bặt như tắt tiếng.

Mấy cậu con trai đang cười nói nãy giờ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang

Nghiên, ánh mắt chạm phải luồng hàn khí trong đôi mắt kia khiến ai nấy đều vội

vàng cúi gằm mặt, chẳng còn chút khí thế đùa cợt nào lúc trước.

“Ồn ào”

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, khiến sống lưng vài người bỗng nổi da gà,

cứng đờ cả người.

Cái biệt danh “Giang Ma Đầu” không phải tự dưng mà có. Chẳng qua thời gian

gần đây tâm trạng Giang Nghiên có vẻ tốt hơn, bầu không khí lúc giảng bài cũng

thoải mái hơn đôi chút.

Mà trai tầm hai mươi, đứa nào chẳng non nớt bồng bột, chỉ cần một chút ánh

nắng là đã nở hoa, nên mới có cái cảnh giờ học sắp bắt đầu mà dám bàn luận ba

cái tin đồn tình ái.

Vài đứa tụ tập với nhau thấy vậy thì lập tức tản ra hết, chỉ còn lại mỗi Hứa Hạo

Hải ngồi lại một mình ở chỗ cũ.

Không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng tột độ.

Hứa Hạo Hải vò đầu, vô tình lại chạm phải ánh nhìn lạnh buốt như băng của ai

đó, cả người liền cứng đờ.

“Chào… chào thầy ạ…” Cậu ta không biết rốt cuộc mình đã đắc tội gì với vị “ma

đầu” này, bản năng sinh tồn khiến cậu ta vội cúi đầu chào lấy lòng.

Nhưng chẳng mảy may hiệu quả.

Sau lưng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, áp lực bủa vây khiến Hứa Hạo Hải chỉ muốn

chui tọt xuống gầm bàn trốn đi cho rồi.

Cậu ta âm thầm chửi thề trong bụng, điên cuồng tự hỏi rốt cuộc mình đã phạm

phải lỗi gì.

May mà đúng lúc đó, tiếng chuông vào tiết vang lên, như cứu tinh giáng trần, kéo

cậu ta thoát khỏi vực thẳm.

Giang Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt phẳng trang giấy vừa bị nhăn, hàng chân

mày lạnh nhạt lướt qua một tia giễu cợt.

Bạn gái? Hừ, cái tuổi này mà dám lớn giọng nói ra hai từ đó?

Mơ mộng viển vông.

Suốt một tiếng rưỡi sau đó, vị giáo sư Giang vốn nổi tiếng là chưa từng gọi ai trả

lời, hôm nay lại phá lệ điểm danh.

Mà kẻ “trúng số” đầu tiên không ai khác chính là Hứa Hạo Hải, bị gọi tên tận ba

lần!

Lớp học rộng thênh thang bỗng chốc bao trùm một không khí kỳ dị, ai nấy đều rụt

cổ cúi đầu, như thể chỉ cần lộ mặt một chút là sẽ bị thần chết điểm danh.

Riêng Hứa Hạo Hải thì như ngồi trên đống lửa, sống trong cơn run rẩy suốt cả

buổi học, đầu óc thì cứ xoay mòng mòng, cố gắng tìm ra xem rốt cuộc mình đã sai

ở đâu. Kết quả nghĩ tới nghĩ lui chẳng ra được gì, tinh thần gần như sụp đổ.

Tâm tư của Giang Ma Đầu, chẳng lẽ còn khó đoán hơn cả bạn gái cũ của mình?!

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Hứa Hạo Hải như được đại xá, thở phào nhẹ

nhõm, vừa thu dọn đồ đạc vừa rón rén liếc nhìn bóng dáng của Giang Ma Đầu.

Nào ngờ ngay khoảnh khắc đối phương sắp bước ra khỏi cửa, hai ánh mắt lại đột

nhiên chạm nhau.

Má ơi, cái này đáng sợ tới mức có thể viết thành truyện kinh dị luôn đó!

Cứ như vừa sống sót sau tai nạn thảm khốc, đợi đến khi Giang Nghiên thật

sự đi xa rồi, Hứa Hạo Hải mới vội vàng móc điện thoại trong túi ra, mở khung chat

quen thuộc trên WeChat, điên cuồng gõ chữ:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.