Cơn gió đêm lướt nhẹ qua tai mang theo đôi chút lành lạnh, làn khói trắng của
điếu thuốc tan dần trong không trung. Nhan Yểu tựa người lên lan can ban
công, ánh mắt nhìn vào bên trong căn nhà, chỉ cách một tấm kính mỏng, ánh đèn
vàng ấm áp tỏa ra một bầu không khí dễ chịu. Trên bàn trà chính là những món
đồ mà người đàn ông kia đã chuẩn bị sẵn từ sớm.
Cậu thấy hai người bọn cậu hợp nhau à?
Tất nhiên là không hợp.
Ví như Giang Nghiên, nhìn một cái là biết kiểu người sống tiết kiệm, biết chăm lo
cho gia đình. Còn cô lại chẳng hiểu nổi cái gọi là “gia đình” rốt cuộc là thứ gì.
“Cậu gọi điện chỉ để nói chuyện này thôi à?” Giọng Nhan Yểu vang lên, trong lời
nói lộ ra vài phần lạnh lùng.
“Không hẳn. Chỉ là nghe được chuyện này thấy hơi bất ngờ” Giọng Tần Chiêu
bên đầu dây cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, còn tiện tay châm một điếu thuốc, “Dù
sao trong ấn tượng của tôi, cậu không phải kiểu sẽ dính vào người như anh ta”
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ” Nhan Yểu nói, khẽ giũ tàn thuốc.
Việc lựa chọn ở bên Giang Nghiên, đúng thật là một ngoại lệ trong cả đời cô.
“Tỉnh lại đi, Nhan Yểu, đến lúc rồi đấy”
Tần Chiêu đứng trong văn phòng, cúi đầu nhìn khung cảnh thành phố rực rỡ ánh
đèn phía dưới, khóe môi hơi nhếch nhưng từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ lạnh
lùng.
Đáy mắt ẩn giấu tia sắc lạnh như dao, pha chút giận dỗi không rõ tên.
“Cậu và tôi đều hiểu rõ bản thân là loại người gì. Bây giờ thấy anh ta mới mẻ,
cảm thấy thú vị, vậy hai tháng sau thì sao? Đừng nói với tôi cái gì gọi là ‘đặc
biệt’” Giọng Tần Chiêu trầm xuống, lần này mang theo sự khẳng định đầy áp chế:
“Anh ta cũng không phải ngoại lệ”
Ánh mắt Nhan Yểu trầm xuống, mơ hồ cảm nhận được cảm xúc nơi đối phương,
nhưng cô không có ý định tranh luận thêm.
Đúng lúc ấy, người đàn ông vừa thu dọn xong bếp núc từ trong nhà bước ra. Nhìn
thấy phòng khách trống không, anh hơi khựng lại, đưa mắt đảo quanh, lúc này
mới phát hiện ra Nhan Yểu đang gọi điện ngoài ban công.
Ánh mắt Giang Nghiên khựng lại một chút. Khi ánh mắt anh chạm vào mắt cô,
biểu cảm liền thu liễm, cúi người nhặt lấy chiếc chăn nhỏ trên sofa, bước về phía
ban công.
Nhan Yểu nhìn người đàn ông đang đến gần, hơi nheo mắt lại, rít một hơi
thuốc cuối cùng. Ngay lúc anh mở cửa kính, cô dập tắt điếu thuốc.
“Không nói nữa, cúp đây” Nhan Yểu nhàn nhạt nói, không đợi đối phương đáp đã
cúp máy thẳng tay.
Cùng lúc đó, một cảm giác ấm áp phủ lên vai cô, là Giang Nghiên đắp chăn lên
người cô.
“Buổi tối lạnh” Giang Nghiên cụp mắt, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, ánh mắt vô
tình liếc đến màn hình điện thoại trong tay cô, khựng lại trong chớp mắt. Ánh nhìn
lạnh đi đôi chút, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi trở lại bình thường, như thể
chưa từng để ý đến gì.
Thật ra Nhan Yểu cũng không thấy lạnh. Gần đây tuy không còn là mùa hè, nhưng
nhiệt độ vẫn cao, đêm có hạ chút, song cũng không đến mức cần đắp chăn.
Nhưng sau khi được anh đắp chăn cẩn thận, hai tay liền dừng lại nơi eo cô, một
cái ôm vừa nhẹ nhàng vừa dè dặt, lại khiến cô không thể sinh ra ý định từ chối.
Cô cất điện thoại vào túi, chậm rãi đưa tay lên vuốt nhẹ gò má anh, như đang ban
thưởng: “Cất dọn xong rồi?”
“Ừm”
Giang Nghiên đáp lời. Dù trong lòng đã thấy cái tên xuất hiện cuối cuộc gọi,
nhưng anh không hỏi.
Giang Nghiên vốn rất ít khi để tâm đến người không liên quan, nhưng trong quãng
thời gian thầm yêu đầy chua xót đó, cái tên ấy thường xuyên đi cùng với Nhan
Yểu, khiến anh trằn trọc suốt những đêm không ngủ.
Hồi cấp ba, Tần Chiêu đã nổi tiếng là “bá chủ” trường nghề bên cạnh, nghe nói
từng đánh người vào viện, không ai dám động vào.
Ban đầu Giang Nghiên cũng chẳng để tâm, mãi cho đến một ngày có tin đồn Tần
Chiêu đang yêu Nhan Yểu, cái tên đó bỗng trở thành cái gai trong tiềm thức anh.
Giờ nhớ lại mới nhận ra cảm giác ấy gọi là ghen.
Người ta bảo Tần Chiêu là chàng trai duy nhất từng khiến cô rung động thời trung
học, là mối tình nghiêm túc đầu tiên của cô. Người ta nói, hình xăm trên người
Nhan Yểu là vì anh ta mà có.
Biết rõ càng nghe càng đau, vậy mà Giang Nghiên vẫn không bỏ sót bất cứ mẩu
tin tức nào có liên quan đến cô.
Nghĩ đến đây, cánh tay ôm eo Nhan Yểu siết chặt thêm một chút, nhưng vẫn chỉ
nhẹ nhàng đặt lên hông cô, nét mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
“Lát nữa anh đưa em về”
Anh cúi người, để cằm tựa vào bờ vai cô, nghiêng đầu, đầu mũi lướt nhẹ lên làn
da nơi cổ, cảm nhận hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ từ tóc cô, xác nhận rằng cô
đang ở trong vòng tay anh.
Đây là một tư thế đầy bất an, chỉ khi cô không nhìn thấy, trong mắt anh mới dám
lộ ra vài phần dao động.
“Anh định để em đi dễ thế à?” Nhan Yểu đưa tay ra, lòng bàn tay chạm vào sau
gáy anh, ngón tay lùa vào mái tóc mềm mại, môi ghé sát vành tai anh, giọng nói
mang theo chút trêu chọc.
Cơ thể người đàn ông khẽ siết lại, rõ ràng đã hiểu ẩn ý trong câu nói của cô.
Thế nhưng lúc này đây, anh lại không cảm nhận được chút vui mừng nào như
mình tưởng.
Cánh tay đặt ở eo cô từ từ dịch lên, vòng qua vai, ôm lấy cô vào lòng.
Nhan Yểu không thấp, cao gần 1m70, là kiểu có thể dễ dàng khống chế mọi loại
trang phục. Nhưng Giang Nghiên cao tới 1m88, bên cạnh anh, cô lúc nào cũng
mang cảm giác nhỏ bé.
“Anh không định làm gì cả”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên giữa ban công, theo cơn gió đêm
mơn man lướt qua tai cô.
Giang Nghiên ôm lấy thân hình mềm mại ấy, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô.
“Chúng ta có thể từ từ”
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Yểu khẽ tối đi.
Cô lặp lại ba chữ “từ từ” trong đầu, sau đó bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút
bất lực với anh.
Đôi lúc, cô thấy người thông minh như Giang Nghiên cũng có lúc thật ngốc.
Những người từng yêu cô đều hiểu rõ, thời hạn của một mối quan hệ với cô chỉ có
vậy. Thế nên ai cũng tranh thủ làm cho được cái gì đó, khi cảm xúc còn đang
hừng hực, khi đôi bên còn chưa nguội lạnh.
Lối yêu này cực kỳ có mục đích. Không ai nợ ai, không ai phụ ai, tất cả chỉ là đáp
ứng nhu cầu của nhau.
Có thể giây trước họ còn là tình nhân cuồng nhiệt, thì giây sau đã là người xa lạ
lướt qua đời nhau.
Không nhận được phản hồi, Giang Nghiên lùi lại một bước, đối diện ánh mắt phức
tạp của cô, trầm mặc trong giây lát.
Đúng lúc anh đang định kéo Nhan Yểu trở lại phòng khách, cổ áo đột nhiên bị níu
lại, khoảnh khắc tiếp theo, chiếc chăn nhỏ phủ trên người cô rơi xuống đất.
Nụ hôn đó đến một cách bất ngờ, nhưng lại như thể vốn dĩ nên xảy ra từ lâu.
Nhan Yểu vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt cảm nhận đôi môi hơi lành lạnh kia,
từng chút một ấm dần lên, vị hôn nồng từ từ lan ra khắp khoang miệng, hệt như
đang nếm trọn hương vị của anh từ trong ra ngoài.
Giống như củi khô gặp lửa lớn, từ ban công bốc cháy đến tận phòng khách, cuối
cùng cùng nhau ngã xuống chiếc sofa kia.
Nụ hôn của họ kịch liệt đến mức tưởng chừng như có thể thiêu rụi mọi lý trí,
nhưng lại như đang cố thủ giữ lấy ranh giới cuối cùng.
Chẳng biết từ lúc nào, cổ áo của người đàn ông đã bị kéo bung ra, người luôn giữ
vẻ điềm tĩnh trong mắt người ngoài, giờ phút này lại đang lảo đảo bên bờ vực của
lý trí. Gân xanh nổi bật nơi trán là minh chứng cho sự nhẫn nhịn, cũng là dấu hiệu
của việc sắp mất kiểm soát.
Giang Nghiên ôm lấy eo cô, để mặc bản thân bị cô đè lên sofa, mặc cho cô dùng
tay nâng mặt mình, tước đoạt hơi thở, rồi lần xuống cổ, để lại từng dấu hôn như
dấu ấn thuộc quyền sở hữu, cuối cùng dừng lại nơi hình xăm màu lam sẫm kia rồi
cắn thật mạnh một cái.
Một cơn đau nhói truyền đến, khiến Giang Nghiên không nhịn được khẽ cau mày,
nhưng gương mặt lại chẳng có chút biểu cảm nào gọi là đau đớn.
“Đau à?” Giọng nói khàn khàn của cô gái vang bên tai, có chút khô nhưng lại vô
cùng gợi cảm.
Giang Nghiên lúc này mới mở mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt chất
chứa cảm xúc gần như muốn tràn khỏi đáy lòng.
Nơi bị hôn rát như bị đốt, cơn kích thích ấy giống như dòng điện chạy qua huyết
quản, lan khắp cơ thể, cuối cùng tụ lại nơi trái tim đang đập hỗn loạn không kiểm
soát.
Trong đầu là một khoảng trống trắng xóa, tất cả hành động chỉ còn là bản năng,
hoàn toàn bị cô dẫn dắt.
Người thầy được học sinh coi như thiên tài toán học, luôn giải quyết dễ dàng mọi
vấn đề phức tạp, lúc này đây lại giống như một cậu học trò vụng về không biết
phải làm sao, một học sinh kém chưa đủ điểm qua môn.
Anh vừa định lên tiếng nói “Không đau” thì đã thấy cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên
dấu răng hằn trên hình xăm ấy, giống như đang an ủi, nhưng càng giống một kiểu
khiêu khích vô thức.
Lý trí nhắc anh rằng nếu tiếp tục như thế này, người chịu thiệt chắc chắn là mình.
Nhưng ham muốn gào thét trong tim lại đang dần lấn át lý trí, đến mức ngay cả
một chữ “không” cũng khó mà nói ra nổi.
Đột nhiên, trong tầm mắt của Giang Nghiên như thoáng qua điều gì đó.
Nhan Yểu đang cúi người, theo góc nhìn của anh, lẽ ra có thể thấy rất nhiều
phong cảnh mê người, thế mà ánh mắt anh lại dừng lại ở một điểm, nơi đó là hình
xăm hoa hồng trên người cô, không cách nào rời khỏi.
Anh vô thức đưa tay lên, ngón tay hơi nóng khẽ chạm vào hình xăm ấy.
Cơ thể cô khẽ run lên, ánh mắt cũng theo động tác của anh mà nhìn xuống, là
hình xăm của chính mình.
Không khí mờ ám quẩn quanh hai người dần lạnh xuống, vài giây sau, Nhan Yểu
nghe thấy Giang Nghiên mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Người
ta nói… em xăm vì một người”
Từ “người ta” ấy không cần nói cũng biết là ai.
Nhan Yểu dần tách khỏi người anh, ngồi sang một bên sofa, nghiêng đầu nhìn
hình xăm nơi ngực anh bị cô giày vò đến đỏ bừng, rồi chậm rãi lên tiếng: “Muốn
nghe thật hay nghe giả?”
Cô biết rõ thời cấp ba, mình là người luôn bị bủa vây bởi những lời đồn. Có thứ
đúng, có thứ sai, cũng có thứ nửa thật nửa giả, nhưng cô chưa bao giờ muốn đi
giải thích.
Yêu đương là thật, học hành kém, chẳng có chí tiến thủ cũng là thật. Tuy không
đến mức mỗi tháng đổi một bạn trai, nhưng đúng là yêu đương khá nhiều, nhưng
cũng chẳng đến mức mới quen ba hôm đã lên giường như lời người ta nói.
Đôi khi cô cũng nghe thấy những lời đồn như: cô ngủ với ai đó, rồi lại đá người
ta… mà mấy cậu đó toàn là hotboy có tiếng trong trường. Mỗi lần nghe xong,
Nhan Yểu chỉ cảm thấy tụi nó đã đánh giá cô quá cao rồi.
Dù sao hồi đó mới chỉ là học sinh cấp ba, làm gì đã phóng túng như bây giờ.
Nhiều lắm là đùa giỡn tình cảm thôi, chứ chưa đến mức ngủ với ai.
Nhưng Tần Chiêu thì đúng là người đàn ông đầu tiên cô lên giường cùng.
Người đàn ông đang nằm trên sofa khẽ nhổm dậy, tay kéo lại phần cổ áo xộc
xệch, nhưng không cài khuy mà vẫn để hờ như cũ.
“Thật lòng đi” Giọng người đàn ông vang lên, không mang theo bất kỳ cảm xúc
thừa thãi nào, cứ như thể anh chỉ đơn giản là đang tò mò vậy thôi.
Nhan Yểu nhìn gương mặt nghiêng tĩnh lặng của anh, lát sau từ trong túi móc ra
hộp thuốc lá, rút một điếu, không châm, chỉ tiện tay kẹp giữa ngón tay mà
nghịch chơi.
“Chắc anh cũng biết, hồi trước em từng hẹn hò với một cậu tên Tần Chiêu bên
trường kế bên”
Nghe đến cái tên quen thuộc ấy, ánh mắt người đàn ông khẽ động, một lúc sau
mới khẽ “ừ” một tiếng.
“Em không rõ mọi người đồn đại thế nào, nhưng hình xăm này đúng là em đi xăm
cùng cậu ta” Nhan Yểu không định nói dối, mà cũng chẳng thấy cần phải nói dối.
“Lúc đó thấy hình xăm trông ngầu lắm, thế là hẹn nhau cùng đi. Ban đầu chưa
nghĩ ra xăm gì, đến khi lật xem mẫu, cậu ta nói họa tiết này hợp với em, vậy là
xăm thôi”
Chẳng có ý nghĩa gì sâu xa đặc biệt. Chỉ đơn giản là cảm thấy hình xăm rất cool,
nên đi cùng Tần Chiêu xăm một phát. Điểm duy nhất xem như “đặc biệt”, có
chăng là hình này là do anh ta chọn.
“Thế cậu ta xăm cái gì?”
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Nhan Yểu khựng lại một nhịp, rồi hờ hững
đáp: “Love roses”
Cả người Giang Nghiên khẽ cứng lại, lần đầu tiên, ánh mắt anh hé lộ vài phần
cảm xúc.
Trong căn phòng khách yên ắng, câu tiếng Anh đó vang lên rất rõ, giọng Nhan
Yểu phát âm kiểu Mỹ, trôi chảy tự nhiên, chỉ hai từ đơn giản mà nghe như kéo
theo vô số dây dưa quấn quýt chẳng thể cắt rời.
Giang Nghiên cuối cùng cũng hiểu hình xăm ấy không phải để dành cho người
khác, mà là một chứng tích không thể xóa nhòa giữa cô và một người.
Ngữ điệu của cô nghe thì nhẹ nhàng thoải mái, nhưng chẳng hiểu sao lại như một
lưỡi dao sắc, cắm thẳng vào ngực anh.
Ngay cả hình xăm trước ngực cũng bắt đầu đau rát như bị thiêu đốt.
Cô là hoa hồng, còn Tần Chiêu thì là “Love roses”. Nghĩ đến đó, hình xăm của
anh bỗng trở thành một trò cười nửa vời, chẳng thể so nổi với sự ăn ý đầy ngầm
hiểu kia.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, màn hình điện thoại lóe lên hai chữ
“Tần Chiêu” quá mức chói mắt.
Họ nói chuyện gì với nhau? Cô có từng nhắc đến sự tồn tại của anh không?
Có vẻ như nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của anh, Nhan Yểu đưa tay
khẽ nhéo nhéo vành tai lạnh của anh, cười nói: “Yên tâm đi, em với cậu ta tám
trăm năm trước đã tan rồi. Hồi ấy yêu đương cũng chỉ là chơi chơi thôi, chẳng
nghiêm trọng như mấy người thêu dệt đâu”
Nhan Yểu từng nghe phong thanh vài lời đồn rằng Tần Chiêu là “chân ái” của cô.
Chân ái?
Chân ái từ đâu ra vậy?
Cô quá rõ ràng, bản thân và Tần Chiêu là cùng một loại người. So với việc làm
người yêu, e rằng làm bạn bè mới là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng lúc mười bảy mười tám tuổi, ai mà phân rõ được nhiều điều như thế? Chỉ
là tình cờ gặp một người như vậy, cũng tình cờ có những trải nghiệm tương đồng,
cộng thêm sự cô đơn và lạc lõng đang bủa vây, cuối cùng dính lấy nhau như kiểu
lập một tổ đội tạm thời.
Giang Nghiên không phản ứng gì, chỉ ngồi yên tại chỗ, như thể đang chìm sâu
trong suy nghĩ.
Nhan Yểu thấy thế, biết ngay “thầy Giang” lại đang chui vào góc chết, bèn tiến
lại gần, vòng tay ôm lấy cổ anh, khẽ cắn vào vành tai anh, giọng mang theo chút
dỗ dành: “Đừng nghĩ ngợi gì nhiều về cái hình xăm đó nữa, chỉ là mấy đứa trẻ
ranh hồi xưa thích làm màu thôi, không có ý gì sâu xa cả, thấy đẹp thì xăm thôi”
“Chứ so với hình xăm đó, em còn thích cái trên người anh hơn nhiều…”
Giọng cô đầy dụ hoặc, nhẹ nhàng phả bên tai khiến Giang Nghiên thoáng ngẩn
người.
Lông mi khẽ run, trong đầu vẫn còn cảm giác nóng rực nơi ngực do vừa bị giày
vò, vành tai cũng dần đỏ lên vì nóng.
Giang Nghiên nhận ra Nhan Yểu hình như thật sự rất thích cái hình xăm kia, cứ
tìm đủ mọi cách mà hành anh. Đoán chừng ngủ một đêm dậy là sẽ có nguyên vết
hằn luôn mất.
Ánh mắt anh đột nhiên dừng lại ở điếu thuốc trong tay cô. Không hiểu bị cái gì
xui khiến, anh nắm lấy tay cô: “Anh muốn học hút thuốc, dạy anh đi”
Động tác hôn lên tai anh của Nhan Yểu khựng lại trong chớp mắt. Một lúc sau, cô
từ từ rút tay mình về, rút điếu thuốc ra khỏi kẽ tay anh, nhìn thẳng vào đôi mắt
sáng của anh, giọng chắc nịch, không cho phản kháng: “Ngoan. Anh không hợp”