Nhan Yểu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong bộ âu phục nghiêm
chỉnh, Giang Nghiên hôm nay càng lạnh lùng hơn mọi ngày, nhưng cũng lại càng
có sức hấp dẫn.
Bộ vest được cắt may hoàn hảo phô bày toàn bộ tỉ lệ cơ thể anh, vai rộng eo
thon, hông đầy đặn, từng chỗ một đều gần như hoàn mỹ. Mà chính cô cũng đã
từng trải nghiệm cơ thể ấy dưới lớp âu phục, cảm giác chân thực, khó lòng quên
được.
Vừa rồi khi quay hình, lòng cô đã sớm xao động. Chỉ là nơi này không giống
studio riêng của mình, không thể muốn làm gì thì làm. Quan hệ giữa hai người giờ
đây… cũng không còn như trước, không thể chẳng cần kiêng dè.
“Anh nóng thật à?” Nhan Yểu cố tình hỏi.
Giang Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ móc từ túi áo vest ra một chiếc khăn tay kẻ
caro màu lam, cúi đầu lau đi ngón tay ướt của cô.
Ánh mắt Nhan Yểu nặng nề dõi theo anh, bắt được sự nghiêm túc ẩn hiện trên
khuôn mặt anh, bất giác phì cười.
Rút tay khỏi tay anh đang giữ, cô giành lấy chiếc khăn tay, lau sạch mồ hôi trên
thái dương anh: “Lý do em xuất hiện ở đây… anh thật sự không biết sao?”
Hô hấp đột nhiên trở nên nông, nhịp tim rối loạn dần tăng tốc, nhắm thẳng về phía
người trước mặt như không thể kiểm soát.
Nhan Yểu luôn luôn như thế, chỉ một câu nói, một hành động đơn giản thôi, cũng
có thể khiến tim anh loạn nhịp.
Giang Nghiên cố ý kháng cự. Dù đến tận lúc này, anh vẫn đang giãy giụa muốn
trở thành kẻ vô tình. Điều này anh có thể làm với bất kỳ ai, ngoại trừ Nhan Yểu.
“Công việc này… không hợp với em”
“Hợp đồng ký giấy trắng mực đen, có gì mà hợp với không hợp? Chẳng qua là
kiếm tiền thôi” Nhan Yểu lau xong mồ hôi, lại đưa khăn tay trả lại vào tay Giang
Nghiên, “Anh thấy em không hợp, vậy ai hợp? Có ai hiểu rõ anh hơn em…”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt dọc từ ngực anh xuống bụng, rồi dừng lại nơi
thắt lưng: “Cả cơ thể của anh nữa”
Sống lưng Giang Nghiên cứng đờ, máu trong người bỗng chốc sôi sục chạy về
nơi không nên tới.
Sắc mặt anh đen kịt, lập tức đập mạnh vào tay cô đang làm càn, nghiến răng
nghiến lợi: “Nhan Yểu, em…!”
Đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện càng lúc càng gần.
“Ơ, giáo sư Giang đâu rồi nhỉ? Phỏng vấn tiếp theo là đến anh ấy rồi”
“Trong phòng nghỉ à? Hồi nãy hình như tôi thấy anh ấy đi vào”
“Nói thật, giáo sư Giang đẹp trai thật đấy. Với gương mặt thế này, không làm khoa
học mà vào giới giải trí cũng chẳng thua ai!”
Hai nhân viên chương trình vừa cười vừa nói, khi mở cửa phòng nghỉ ra, nhìn
thấy căn phòng trống không, nghi hoặc nói: “Ơ? Kỳ lạ thật, nãy tôi còn thấy rõ
ràng anh ấy bước vào đây mà”
…
Sau tấm bình phong nhựa, hai người dán sát vào nhau. Giang Nghiên bị ép phải
nửa ngồi xổm, đối diện với ánh mắt Nhan Yểu, đầu mũi gần như chạm nhau, hơi
thở hòa quyện.
Cách vài mét, tiếng trò chuyện của hai nhân viên rõ mồn một. Giang Nghiên nuốt
nước bọt, giọng thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy: “Sao phải trốn?”
Bình phong vốn là nơi để khách quý thay đồ, giờ lại trở thành chỗ ẩn náu của hai
người.
Nhưng bình phong chẳng đủ cao để che khuất thân hình 1m88 của Giang Nghiên.
Trong không gian chật hẹp, vóc dáng cao lớn của anh trông thực sự có chút uất
ức.
“Vì… kích thích” Nhan Yểu đáp bằng chất giọng thấp quyến rũ, gương mặt bình
tĩnh nói ra lời vô lý đến mức khiến người ta nghẹn lời. “Hoặc là, giờ anh ra ngoài
đi?”
“…”
Nếu ban đầu không nép vào sau tấm bình phong này, thì cho dù bị người ta nhìn
thấy cũng không đến mức khiến người khác liên tưởng. Nhưng hiện tại đã chủ
động trốn vào đây rồi, mà còn tự mình đi ra ngoài thì chẳng khác gì tự nhận “có
tật”.
Giang Nghiên không ngờ Nhan Yểu giờ lại trẻ con đến vậy. Anh bị cô trêu ghẹo
đến phát điên, mà vẫn không thể làm gì ngoài để cô kéo mũi dắt đi.
“Có khi nào… họ ở sau bình phong không?” Một nhân viên bỗng lên tiếng.
Đồng tử Giang Nghiên co rút, lập tức đưa tay giữ chặt vai Nhan Yểu, định kéo cô
ra xa: “Nhan…”
Nhưng anh còn chưa kịp nói xong, Nhan Yểu đã bất ngờ áp sát, mạnh mẽ hôn lên
môi anh, đầu lưỡi không chút kiêng dè liếm mút hình dáng môi anh.
Giang Nghiên lập tức toát mồ hôi lạnh, người đàn ông luôn điềm tĩnh này, lúc này
trong mắt ngập tràn vẻ hoảng loạn. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cổ áo đã bị cô
hung hăng kéo mạnh, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dưới ánh mắt xâm chiếm của Nhan Yểu,
Giang Nghiên như kẻ sa đọa cam chịu, nhắm chặt mắt lại, để mặc cô đoạt lấy hơi
thở của mình.
Anh không dám đẩy cô, càng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Chiếc cà vạt buộc quanh cổ anh đã nằm trong tay Nhan Yểu, như thể linh hồn anh
cũng bị cô giữ chặt trong lòng bàn tay.
Tiếng tim đập bên tai vang dội như sấm, nỗi sợ bị phát hiện khiến đầu óc anh trở
nên trống rỗng. Lạ lùng thay, trong tình huống này, anh vẫn có thể cảm nhận được
vị bạc hà ngọt mát nơi đầu lưỡi cô…
“Anh bị ngốc à? Nếu họ ở sau bình phong thì chẳng lẽ giờ vẫn im lặng đến thế?”
“Ờ ha… Vậy giáo sư Giang rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Chắc ảnh đi vệ sinh rồi. Thôi, hay là sắp xếp phỏng vấn giáo sư khác trước đi”
…
Tiếng nói chuyện của hai người kia dần xa, mãi cho đến khi tiếng cửa đóng lại
vang lên, Nhan Yểu mới cuối cùng chịu buông tha người trước mặt.
Buông môi anh ra, chiếc cà vạt vẫn còn siết trong tay cô cũng được trả lại cùng
lúc.
Giang Nghiên thở dốc từng nhịp lớn, bỗng đứng thẳng người dậy, chợt nghiêng
người, ép cô vào tường phía sau lưng. Khóe mắt anh ửng đỏ, chẳng rõ là vì giận
dữ hay vì xấu hổ: “Nhan Yểu! Em điên rồi sao?!”
Nhan Yểu giơ tay lau vệt son vương nơi khóe môi anh, cười khẽ: “Không phải anh
sợ bị người ta phát hiện à? Vậy thì em đang giúp anh đấy”
Giang Nghiên nào tin được mấy lời vớ vẩn này của cô. Cũng giống như trước đây,
trên giường, cô nói thích sự dịu dàng… Nhưng đúng cái ngày chia tay, anh lại tàn
nhẫn nhất. Mà cô, lại thích nhất chính là cảm giác ấy.
Anh cau mày kéo giãn khoảng cách, mặt lạnh như tiền chỉnh lại cà vạt, vuốt thẳng
lại cổ áo bị cô làm loạn lúc nãy, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Thế nhưng từng cử động tay chân đều mang theo một chút lúng túng lẫn giận dỗi,
rõ ràng là chưa thoát ra khỏi dư chấn từ đợt “kích thích” khi nãy.
“Phì, càng lúc càng chẳng đáng yêu chút nào” Nhan Yểu lắc đầu cười khẽ, nhún
vai bước ra khỏi chỗ núp, dừng lại trước chiếc gương trang điểm sáng loáng.
Động tác chỉnh lại quần áo của Giang Nghiên khựng lại một nhịp, ánh mắt lặng lẽ
dõi theo bóng cô.
Cô ung dung lấy ra một thỏi son từ túi, bình thản soi gương thoa lại lớp son môi bị
hôn đến lem nhem, từng động tác đều chuẩn xác, không lệch lấy một ly.
Mọi hoảng loạn, chỉ có mình anh trải qua.
Ánh mắt Giang Nghiên dần trở nên lạnh lùng, máu trong người cũng theo đó
quay trở về quỹ đạo ban đầu.
Có lẽ ngay khoảnh khắc Nhan Yểu bước vào trường quay, anh đã rơi vào tiết tấu
của cô. Trong suốt thời gian ở bên nhau trước đây, Giang Nghiên luôn biết rõ, cô
là người nắm thế chủ động. Mà anh, bằng lòng để cô dắt mũi. Chỉ không ngờ,
ngay cả sau khi chia tay, mọi chuyện vẫn y hệt.
Cô lúc nào cũng như vậy, thong dong điềm tĩnh, như thể đứng trên cao nhìn
xuống kẻ bại trận, mỉm cười nhìn anh vì một câu nói của cô mà rối ren lòng dạ;
giống như một kẻ chơi cờ, thoắt cái đã nắm được nước chiếu, toàn bộ cảm xúc và
suy nghĩ của anh đều bị cô kéo lê, lắc lư không ngừng.
Và cũng chính vì thế, anh mới luôn không hiểu nổi trong lòng Nhan Yểu, rốt cuộc
anh là gì?
Là một món đồ chơi thú vị, bạn trai cũ đáng để bỏ công trêu ghẹo, hay là một
người đàn ông thật sự có trọng lượng trong tim cô?
Một chút cảm giác vui sướng mới nhen nhóm trong lòng đã bị nỗi rối rắm bủa vây
cắn nuốt không còn một mảnh.
Người phụ nữ soi gương tô lại son, bờ môi mịn màng lại lần nữa nhuộm sắc đỏ,
khẽ bặm môi tạo nên một tiếng “chụt” nhẹ nhàng.
Nhan Yểu ngước mắt lên, ánh nhìn của hai người chạm nhau qua lớp gương.
Trong đáy mắt đang mỉm cười kia, Giang Nghiên bối rối thu ánh mắt về: “Tôi ra
ngoài trước”
Anh đi rất nhanh, dáng vẻ gần như chạy trốn để lại phía sau một tia chật vật
không che giấu nổi.
Nhan Yểu xoay người nhìn theo bóng anh rời đi, khẽ nhướng mày…
Lại làm sao nữa đây?
—
Khi Giang Nghiên bước ra khỏi phòng nghỉ, hai nhân viên chương trình còn giật
bắn mình. Trước ánh nhìn ngạc nhiên của họ, anh lạnh mặt quay người rời đi,
dáng vẻ nghiêm chỉnh đến mức khiến họ đứng ngơ tại chỗ, không biết nên nghi
ngờ vì sao vừa nãy trong phòng lại chẳng thấy ai, hay nên thắc mắc mình đã vô
tình đắc tội gì với vị giáo sư này.
Một lúc sau, Nhan Yểu cũng ra khỏi phòng nghỉ, chỉ là lần này chẳng ai chú ý tới
cô.
Máy quay đã bật, Giang Nghiên ngồi đối diện MC nữ, cuộc phỏng vấn bắt đầu.
Nhan Yểu yên lặng đứng trong góc, khoanh tay dõi theo Giang Nghiên dưới ánh
đèn tụ. Trên gương mặt anh vẫn là vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt quen thuộc, giọng nói
trầm khàn lẫn chút từ tính, bình ổn thong thả trả lời từng câu hỏi. Câu chữ tinh
gọn đến mức khiến người đối diện hơi khó tiếp lời.
Hoàn toàn khác với người đàn ông mười phút trước còn đang cùng cô trốn sau
bình phong.
Giang Nghiên hiện tại lại khiến người ta có cảm giác như đang nắm trong tay cả
cuộc chơi, sự tự tin và khí chất ấy khiến anh trở nên rực rỡ đến mức không thể
rời mắt.
Ánh mắt mọi người đều dõi về phía anh. Người dẫn chương trình nữ ngồi đối diện
càng thêm dịu dàng, nụ cười bên khóe môi từ đầu buổi đến giờ chưa từng tắt.
Thật chướng mắt.
Nhan Yểu lấy từ túi ra một hộp kẹo bạc hà trông giống lọ thuốc, động tác thành
thạo đổ ra hai viên ném vào miệng.
Hương vị bạc hà nổ tung nơi đầu lưỡi, đè nén cơn thèm thuốc lá vừa mới trỗi
dậy.
Cô không nghiện thuốc nặng, nhưng một khi đã hứa, sẽ không thất hứa.
Viên kẹo này cô đã ăn được năm ngày, đến giờ vẫn chưa quen. Đôi lúc, cô vẫn
giữ thói quen động tác như khi cầm điếu thuốc.
Cô thực sự đã nhận công việc này vì Giang Nghiên. Cũng không ngờ bản thân lại
hao tâm tổn trí như vậy để được đường đường chính chính mà tiếp cận một
người.
Ngoài ý muốn là cảm giác này lại không tệ.
Thật ra Nhan Yểu hiểu Giang Nghiên đang băn khoăn điều gì. Anh sợ cô chỉ vì
không cam lòng mà tiếp cận lại, sợ lời “hối hận” kia cũng chỉ là xúc động nhất
thời, sợ khi cô hết hứng thú rồi, anh lại là kẻ bị vứt bỏ.
Anh chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả.
Mà điều đó, có lẽ đúng là lỗi của cô.
Nhớ lại trước kia, cô từng nói với anh bao nhiêu lời tuyệt tình. Lặp đi lặp lại rằng
giữa họ không có tương lai. Rõ ràng anh nghiêm túc, còn cô thì liên tục đạp đổ
niềm tin của anh, xé nát ảo tưởng anh từng ôm ấp.
Giờ thì chính cô là người chủ động khơi lại chuyện xưa. Với anh, có lẽ sẽ giống
như bị đùa giỡn.
Nhan Yểu cũng không ngờ bản thân lại hoang đường đến vậy, sau khi chia tay
Giang Nghiên, mới nhận ra trong lòng mình như bị đào mất một mảnh.
Giống như trong tim có một cái cây âm thầm lớn lên, nhìn bề ngoài thì yếu ớt
mỏng manh, nhưng rễ của nó lại bám chặt vào tận đáy lòng. Nếu thật sự muốn
nhổ tận gốc thì người tổn thương có lẽ không chỉ là anh.
Hối hận là thật. Muốn nghiêm túc cũng là thật.
Còn chuyện thiếu cảm giác an toàn thì cứ từ từ bù đắp là được. Dù có hơi trái
phong cách trước giờ, nhưng nghe ra thì cũng ngầu đấy chứ.
Cô chợt nhớ tới lời Tưởng Vũ nói qua điện thoại hôm nọ: “Ai cũng từng có quá
khứ bi kịch, nhưng không thể lấy nó làm cớ để đi làm tổn thương người khác”
Những chuyện đã qua, sớm nên buông bỏ rồi. Nếu cứ bám víu mãi quá khứ, để
rồi tổn thương một người từ đầu đến chân đều là của mình thì mới thật sự là cầm
thú.
Ở góc phòng, Nhan Yểu híp mắt nhìn người đàn ông kia, tay vuốt ve hộp kẹo bạc
hà. Đáy mắt lấp lóe ánh sáng âm u.
Cô mang trong mình dòng máu của kẻ bất nhân đó, nhưng tuyệt đối sẽ không
như Hồng Xu Mẫn nói, trở thành người giống như ông ta.
Đúng lúc này, Giang Nghiên ngồi trên ghế sofa hình như cảm nhận được ánh mắt
của cô, bỗng quay đầu nhìn về góc phòng.
Ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhau. Nhan Yểu thoáng sững người, vẻ lạnh
lùng nơi đáy mắt tan biến trong thoáng chốc, ánh lên chút ánh sáng ấm áp, rồi
mỉm cười mấp máy môi: “Đẹp trai lắm”
Giang Nghiên căng thẳng cả gương mặt, một lúc sau mới cứng đờ thu ánh nhìn
lại, giả bộ như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục trả lời câu hỏi của người dẫn chương
trình. Chỉ là, lần này anh nói nhiều hơn hẳn, như thể đang cố che giấu điều gì đó.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi nghe đến chuyện sau này Nhan Yểu
có thể sẽ tiếp tục theo đoàn quay hình, vẻ mặt vô biểu tình của Giang Nghiên
thoáng hiện chút kinh ngạc và mất kiểm soát.
Giữa đám đông, ánh mắt hai người lần nữa giao nhau, không hiểu sao lại toát lên
cảm giác như đang lén yêu sau lưng thiên hạ.
Nghĩ tới đây, Giang Nghiên bất chợt quay đi, siết chặt khóe môi, còn đôi tai lại âm
thầm đỏ ửng.