Tại khách sạn.
Hai thân thể quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ ám muội vang lên từng đợt, từng đợt.
Người phụ nữ duỗi tay ôm chặt lấy người đàn ông, đầu ngón tay lướt qua gương
mặt cậu ta, gương mặt quen thuộc mà lúc này lại lộ ra khí chất hoàn toàn khác.
“Tần Chiêu… Tần Chiêu…”
Người đàn ông nghe thấy, hơi cau mày, động tác trở nên dữ dội hơn, cúi người
khẽ cười, ghé sát bên tai bà ta: “Chị Hồng thật tàn nhẫn. Đang dưới thân tôi còn
gọi tên người khác”
Nhưng lúc này, người phụ nữ đã chẳng còn quan tâm gì nữa, tay siết chặt lấy cậu
ta, thở dốc mà nói: “Đừng nói mấy lời thừa thãi đó, cứ làm tốt phần việc của cậu.
Chuyện tốt không thiếu phần cậu đâu. Nếu không… tôi khiến cậu đẹp mặt!”
Ánh mắt người đàn ông thoáng lóe tia lạnh lẽo, sau đó im lặng gia tăng tốc độ.
Xong việc, người phụ nữ đứng bên mép giường chỉnh lại quần áo, giọng nói lạnh
đi vài phần: “Dạo gần đây tôi thấy Nhan Yểu tặng cậu không ít tài nguyên, xem ra
chuyện tôi giao cũng không sai biệt lắm rồi”
“Ừ” Người đàn ông nằm trên giường, ánh mắt phức tạp đáp lời.
Ngay sau đó, giọng nói độc ác của người phụ nữ vang lên trong căn phòng yên
ắng: “Được rồi, phần còn lại tôi sẽ sắp xếp. Lần này tôi nhất định khiến cô ta thân
bại danh liệt”
Trong tuần tiếp theo, tổ quay chương trình thường xuyên theo sát Giang Nghiên
để ghi lại một vài phân cảnh kiểu ghi chép thực tế.
Vì chương trình này không giống các show giải trí cần hiệu ứng kịch tính, nên
dạng bán tài liệu như thế này lại lấy “ghi chép chân thực” làm điểm bán lớn nhất.
Vì thế đội ngũ theo sát Giang Nghiên cũng không nhiều, chỉ có hai ba người, vác
máy quay âm thầm ghi hình suốt cả ngày, im lìm đến mức khiến người ta khó mà
tưởng tượng nổi họ đang quay chương trình.
Điều đó đối với Giang Nghiên là một chuyện tốt, cảm giác bực bội khi vô tình nhận
công việc này cũng vơi đi không ít. Chỉ là, kể từ hôm chia tay trong studio, suốt ba
ngày liền không hề thấy bóng dáng Nhan Yểu đâu trong các phân cảnh quay đi
theo.
Ban đầu Giang Nghiên cứ tưởng công việc mà Nhan Yểu nói là sẽ theo đoàn quay
suốt cả chặng đường, nhưng giờ xem ra, là anh nghĩ quá nhiều rồi.
Anh cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì. Cảm giác đó cứ như thể trái
tim anh bỗng bị nhấc bổng lên, anh đã chuẩn bị tinh thần để đón lấy kích thích,
nhưng cuộc sống lại cứ bình thường trôi qua khiến trái tim đó từng chút từng chút
hạ xuống, mang theo sự thất vọng mơ hồ.
Đội quay ba người lặng lẽ theo Giang Nghiên suốt một tuần, rốt cuộc cũng phát
hiện: hóa ra cuộc sống của Giang Nghiên nhàm chán đến không ngờ.
Tưởng chừng một giáo sư trẻ tuổi, có tài, lại đẹp trai như anh sẽ có không ít thú
vui giải trí khi rảnh rỗi. Nhưng thật không ngờ, vị giáo sư đẹp trai này nhìn chẳng
khác gì nam chính phim Hàn, cuộc sống chỉ xoay quanh hai địa điểm: căn hộ và
trường học. So với một ông lão sáu mươi tuổi sống cô đơn, anh còn buồn tẻ hơn.
Tuy chương trình thuộc đài quốc gia, thiên về giáo dục và công ích, nhưng vì
điều kiện sinh tồn cơ bản, tổ chương trình vẫn phải cố gắng tạo điểm nhấn, mời
Giang Nghiên làm khách mời chính là một chiêu trong số đó.
Nhóm đạo diễn ôm mộng rất đẹp, nhưng lại không ngờ người đàn ông hai tám
tuổi này sống như đã về hưu, khiến kế hoạch xem như phá sản toàn tập.
Vì chuyện này, tổ đạo diễn đành phải cử người đến “nói chuyện nghiêm túc” với
Giang Nghiên, mới xoay sở được một buổi quay cảnh luyện tập thể hình.
Thực ra, bình thường Giang Nghiên vẫn tập luyện. Trong căn hộ của anh có hẳn
một phòng trang bị thiết bị thể hình, cách vài ngày anh sẽ vào đó rèn luyện vài
tiếng để giữ sức khỏe và vóc dáng.
Chỉ là gần đây vì lịch quay chương trình, anh mới tạm gác kế hoạch luyện tập lại.
Giờ nghe tổ đạo diễn muốn quay cảnh anh tập gym, anh cũng hơi do dự rồi cuối
cùng đồng ý.
Chỉ có điều anh thật sự không hiểu, quay mấy cảnh tập luyện thì có gì mà hấp
dẫn?
Hôm đó là cuối tuần, đội quay đến căn hộ Giang Nghiên trước cả hai giờ chiều.
Nhưng lần này, ngoài cô trợ lý nữ và hai anh quay phim thường thấy, lại xuất hiện
thêm một vị khách không mời mà tới.
“Chào buổi chiều, giáo sư Giang. Hôm nay lại làm phiền anh rồi” Cô trợ lý đứng
trước cửa cười rạng rỡ, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mắt là mắt sáng rực
lên.
Có lẽ vì đang ở nhà một mình nên Giang Nghiên mặc khác hẳn mọi khi. Chiếc áo
len cổ tròn màu đen khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của anh dịu đi không ít, cổ áo
để lộ ra xương quai xanh, tóc mái rủ xuống trán, cả người trông trẻ trung chẳng
khác nào sinh viên mới ra trường.
Phải nói, anh mặc sơ mi thì thanh cao nghiêm túc, mặc đồ thường thì lại có một
kiểu thu hút khác.
Cô trợ lý lập tức đập đập vào đồng nghiệp đang ngẩn ra phía sau, ra hiệu bật máy
quay gấp.