Chưa Từng Quên Nhau

Chương 48



“Chào buổi chiều” Giang Nghiên lên tiếng, giọng nhạt nhẽo như thường, nhưng

ánh mắt anh lại lướt qua cô trợ lý đang long lanh ánh nhìn ấy, dừng thẳng vào

người con gái cuối hàng.

Chỉ thấy cô dường như có cảm ứng, mỉm cười nhìn anh, rồi mấp máy môi nói

không thành tiếng: “Em đến rồi”

Tay đang nắm tay nắm cửa của anh bỗng siết lại, người con gái mấy hôm không

gặp đột ngột xuất hiện ngay trước mắt, khiến trái tim đã lặng yên của anh lại bắt

đầu bồn chồn không yên.

“Giáo sư Giang, hay là… chúng ta vào trong nói chuyện?” Cô trợ lý thấy anh cứ

đứng ngẩn ra mãi ở cửa, rốt cuộc cũng lên tiếng nhắc khéo.

Nghe vậy, Giang Nghiên mới có vẻ như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, lúng túng thu

ánh mắt về, nhường chỗ cho bốn người vào nhà.

Vì trước đó đã bàn bạc trước kế hoạch quay hôm nay, sau khi vào nhà, các anh

quay phim liền cùng cô trợ lý đi vào phòng quay chính, bắt đầu dàn dựng thiết bị.

Trong phòng khách rộng thênh thang giờ chỉ còn lại Giang Nghiên và Nhan Yểu.

Giang Nghiên nghiêng đầu, thấy cô gái nọ thành thạo xách túi máy quay đi tới

sofa, uể oải ngồi xuống, rồi mới ngẩng lên liếc nhìn anh, giọng điềm nhiên: “Vì

công việc thôi, chắc giáo sư Giang sẽ không để tâm chứ?”

Vừa nói, cô vừa mở túi máy quay, thuần thục kiểm tra thân máy, sau đó chậm rãi

lắp ống kính vào.

Giang Nghiên sao lại không hiểu, đây chỉ là cái cớ. Lúc này môi anh mím chặt,

biểu cảm chẳng chút gì gọi là vui mừng.

Ngay giây phút nhìn thấy cô, đúng là trong lòng anh có một chút mừng rỡ, đã định

bụng hỏi cô mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu, sao lại cắt đứt liên lạc, nhưng nghĩ lại

hình như anh cũng chẳng có tư cách gì để hỏi.

Nếu thật sự là công việc, thì sao mấy ngày trước lại không đến? Chẳng lẽ hợp

đồng ký kết lại có thể tùy tiện như thế, muốn quay thì quay, muốn nghỉ là nghỉ?

“Anh cũng biết mà, chương trình chỉ có mình em là nhiếp ảnh chính, mấy ngày

trước em đi quay mấy giáo sư khác, hôm nay vừa hay tới lượt anh thôi” Nhan

Yểu nói, đồng thời giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía anh, bấm nhanh một

phát chụp.

Tiếng “tách” giòn tan khiến Giang Nghiên hơi cau mày, vô thức nghiêng đầu đi,

trong lòng dâng lên cảm giác trần trụi không nơi trốn tránh.

Câu giải thích đầy dụng ý của Nhan Yểu khiến cơn giận vừa lóe lên của Giang

Nghiên bỗng chốc tắt ngóm.

Giây trước còn lạnh lẽo như gió đông, giây sau đã là nắng xuân rạng rỡ. Linh hồn

anh như bị kéo qua kéo lại giữa sự nóng lạnh bất định nơi cô, giằng xé đến mức

kiệt sức, nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân cứ từng bước sa vào.

Giang Nghiên nghĩ, đúng là anh chẳng có chút tiền đồ nào cả.

“Nói mới nhớ, em hình như chưa từng thấy anh tập thể hình bao giờ” Nhan Yểu

mở lời tự nhiên, mắt vẫn dán vào máy ảnh, đang xem lại tấm vừa chụp. Đường

nét gương mặt của anh hoàn hảo đến mức khiến cô ngứa ngáy trong lòng.

Người làm thiết kế suốt ngày miệng nói “nàng thơ, nàng thơ”, cô cũng từng thấy

vài nhà thiết kế say mê người mẫu riêng của họ, nói rằng chỉ cần nhìn là có cảm

hứng bất tận, hồi đó cô chẳng tin, thấy thật nhảm nhí.

Nhưng bây giờ thì tin rồi.

Vì người mang đến cảm hứng cho cô chính là người đang đứng trước mặt.

“Chẳng có gì đáng xem cả”

Thời gian yêu nhau trước đây, mỗi lần luyện tập thể hình, anh đều tránh để cô

thấy. Dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của mình, anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy

chút nào.

Tay đang cầm máy của Nhan Yểu khựng lại: “Thế sao còn đồng ý cho họ quay?”

“…”

Quả thực Giang Nghiên thấy chuyện này cũng chẳng có gì đáng xem, quay hay

không quay cũng vậy thôi.

“Anh dọn dẹp đồ đạc hết rồi chứ?” Nhan Yểu đột ngột lên tiếng lần nữa.

Giang Nghiên nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra vài giây mới chợt hiểu cô

đang nói gì. Anh khẽ mím môi, khẽ “ừm” một tiếng, vành tai lập tức nhuộm đỏ.

Cuộc chia tay giữa hai người vốn đã không rõ ràng, không dứt khoát, đồ đạc của

Nhan Yểu để lại trong căn hộ Giang Nghiên vẫn chưa từng được nhắc đến

chuyện lấy đi. Từ hôm cô đến căn hộ ấy, cô đã biết Giang Nghiên căn bản không

có ý định thu dọn.

Chuyện này vốn chẳng lớn lao gì. Chỉ là hiện giờ trong nhà anh có mấy người vác

máy quay lảng vảng, nếu chẳng may ghi hình được gì đó, lại bị biên tập cắt ghép

thành gì đó, đến lúc gây hiểu lầm thì rắc rối to.

Căn hộ rộng thế này, chỗ hai người từng làm chuyện đó không đếm xuể. Khi ấy

trong túi quần Giang Nghiên lúc nào cũng có vài cái bao cao su, có lúc dùng xong,

có lúc chưa dùng mà không biết rơi đâu mất. Nếu bị ai đó vô tình lật được ra thì

sao? Hình tượng giáo sư Giang lạnh lùng nhà mình coi như tiêu đời!

Nghĩ đến đó, Nhan Yểu không nhịn được khẽ cong môi.

Đàn ông mà cấm dục cái gì, chỉ là bị bộ vest và khí chất giả bộ che mắt thiên hạ

thôi. Đến khi thật sự nổi ham muốn lên, đến cô còn đỡ không nổi ấy chứ!

Đúng lúc này, cô trợ lý nữ từ trong phòng đi ra, mặt mày đỏ ửng, rụt rè bước về

phía Giang Nghiên, lắp ba lắp bắp: “Là… là thế này, giáo sư Giang… để hiệu quả

hình ảnh cuối cùng được tốt hơn, bọn em hy vọng anh có thể điều chỉnh một

chút… về mặt trang phục”

Giang Nghiên nhíu mày: “Cái gì?”

Nghe thế, ánh mắt Nhan Yểu dừng lại trên gương mặt đang đỏ bừng như trái cà

chua của cô gái nhỏ, lại nhìn sang vẻ mặt nghi hoặc của người đàn ông bên cạnh,

rồi khẽ lắc đầu cười đầy ẩn ý.

Tiếng cười kia khiến ánh mắt cả hai người đều đổ dồn về phía cô. Cô trợ lý càng

thêm lúng túng, đỏ tới tận mang tai, còn Giang Nghiên thì vẫn lạnh lùng như

thường, chỉ là trong lòng bắt đầu âm thầm suy nghĩ: Cô cười cái gì? Có gì đáng

cười à?

“Em gái, em vào trong kiểm tra lại thiết bị đi. Chị giúp em nói với ảnh”

Cô trợ lý vừa nghe xong đã liên tục cúi đầu cảm ơn rồi chạy như bay vào lại

phòng.

Lông mày Giang Nghiên càng chau chặt. Thấy Nhan Yểu đặt máy ảnh xuống rồi

đứng dậy đi về phía mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Nói gì với tôi?”

Nhan Yểu thầm mắng trong bụng một câu “đồ ngốc”, sau đó vỗ nhẹ lên vai anh,

quay người bước về phía phòng ngủ chính: “Đi theo em”

Khi ba nhân viên khác vẫn đang bận rộn với thiết bị, hai người lặng lẽ một trước

một sau bước vào phòng. Đến lúc cánh cửa đóng lại, khóa cũng được vặn xuống,

bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên không mấy đúng mực.

“Cởi đồ ra”

Giang Nghiên khẽ run, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, sắc mặt theo đó cũng

lạnh hẳn đi. Anh nghiêm giọng đầy ngượng ngùng và bực dọc: “Nhan Yểu! Em

định làm gì đấy?”

Nhan Yểu nhìn nét mặt anh, biết ngay anh lại đang hiểu lầm. Nhưng có lẽ vì cố ý

muốn chọc ghẹo nên cô không giải thích, chỉ bước lại gần hơn vài bước, mỉm

cười nói: “Em định làm gì, chẳng lẽ anh không biết?”

Gương mặt cô bất ngờ áp sát, hơi thở nóng hổi phả vào khiến Giang Nghiên theo

phản xạ nghiêng đầu né tránh. Thế mà cơ thể lại chẳng hề nhúc nhích, cứ đứng

yên ở đó, rõ ràng là dáng vẻ của một kẻ vừa muốn trốn lại vừa không nỡ.

“Em đếm đến ba” Đôi mắt cô sáng rực, giơ tay lên đếm từng ngón: “Một”

Giang Nghiên trừng to mắt, cố đè thấp giọng quát: “Nhan Yểu, em điên rồi sao?!

Ngoài kia còn đang đợi quay hình!”

Nhan Yểu không trả lời, chỉ cười khẽ: “Hai”

“Nhan Yểu! Giờ chúng ta đang chia tay rồi đấy, em còn định làm loạn gì nữa?”

Giang Nghiên giơ tay túm lấy cổ tay cô, nghiến răng thấp giọng: “Chút thời gian ít

ỏi thế này, em còn muốn lăn qua lăn lại cái gì?!”

Thế nhưng, tiếng đếm vẫn không dừng lại.

“Ba”

Ngay lúc giọng cô vừa dứt, Giang Nghiên dường như buông xuôi phản kháng, thả

tay cô ra, cúi người cầm vạt áo, dứt khoát cởi áo ra.

Nhan Yểu nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu.

Miệng thì nói không được, kết quả lại cởi nhanh quá trời.

Thế nhưng đúng lúc Giang Nghiên tưởng cô sắp làm gì không đứng đắn thì Nhan

Yểu lại quay người đi về phía tủ quần áo, chưa đầy một phút đã lấy ra một chiếc

áo phông và áo khoác thể thao, vứt thẳng lên người anh: “Mặc vào đi, kéo khóa

đến tận cổ. Em không cần dạy anh phải làm thế nào chứ?”

“…”

Giang Nghiên cúi đầu nhìn bộ đồ trong tay, mặt thoáng cứng lại, không khí ám

muội trong phòng cũng vì thế mà khựng lại một nhịp.

“Còn ngơ ra đấy làm gì? Hay anh định cởi trần đi ra ngoài cho người ta ngắm

thân thể?” Giọng Nhan Yểu vang lên, lần này không còn trêu chọc, mà sắc nhọn

thấy rõ.

Lưng Giang Nghiên khẽ căng, ngừng vài giây rồi lập tức mặc áo vào, kéo khóa từ

dưới lên đến tận cổ, cổ áo dựng lên, gần như che khuất cả cằm. Khi cúi đầu,

miệng anh gần như cũng ẩn dưới lớp cổ áo.

Anh không nói gì, chỉ thu vai lại, ánh mắt chăm chú nhìn người con gái trước mặt.

Trong con ngươi khẽ run lên ấy, như đang hỏi như vậy được chưa?

Nhan Yểu nhướng mày, xem ra đã tạm hài lòng.

Không dám chần chừ quá lâu trong phòng, hai người cùng nhau bước vào phòng

gym. Vừa thấy Giang Nghiên mặc kín từ đầu đến chân như đang phòng độc, cô

trợ lý nữ suýt nữa nghẹn họng.

“Giáo… giáo sư Giang, anh mặc như này á…?”

Dưới ánh nhìn của Nhan Yểu, Giang Nghiên nghiêm túc gật đầu, vô cùng đàng

hoàng mà trả lời: “Tập gym thì mặc đồ thể thao. Có vấn đề gì không?”

Cô trợ lý: “…”

Không khí trở nên kỳ lạ. Cô trợ lý ôm đầu bước lại kéo Nhan Yểu qua một bên,

khổ sở nói: “Anh ấy bọc kín như thế này thì có gì mà quay? Chẳng lẽ để khán giả

nhìn chằm chằm anh ấy nâng tạ à?!”

Nhan Yểu nhún vai, mặt tỉnh bơ: “Chị dặn rồi, nhưng ảnh bảo bạn gái quản chặt,

chỉ cho mặc vậy thôi”

Cô trợ lý sững người, kinh ngạc quay đầu liếc trộm mấy cái, lại nhìn người đàn

ông mặt mày như tiên giáng trần, mà tính tình thì thẳng đơ như cây sắt: “Giáo sư

Giang có bạn gái?! Thật không đó?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.