Giang Nghiên không bật loa ngoài, nhưng trong hội trường lớn yên tĩnh đến mức
tiếng kim rơi cũng nghe rõ, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại rất gần, nên
giọng Nhan Yểu lọt vào tai Tần Chiêu vừa vặn, không lệch đi đâu.
Là một giọng nói hiếm khi mang theo sự thân mật và quen thuộc đến vậy.
Tần Chiêu sớm đã biết bọn họ chia tay, lại còn tự cho là Nhan Yểu là người chủ
động nói lời kết thúc.
Ba tháng trong mắt Tần Chiêu, khoảng thời gian ấy đã là quá dài.
Có lẽ do bản năng “kẻ hư hỏng” và “học sinh ngoan” vốn chẳng ưa nhau, nên
ngay từ hồi cấp ba anh ta đã không có cảm tình với Giang Nghiên. Về sau, nghe
đám đàn em lấp lửng chuyện Giang Nghiên có ý với Nhan Yểu, anh ta cũng chỉ
hừ lạnh, thầm nghĩ đúng là kẻ si tâm vọng tưởng.
Nhưng mười năm sau, khi gặp lại, anh ta không ngờ thằng nhóc ấy lại thực sự
chiếm được cô.
Tần Chiêu tự nhận mình hiểu rõ Nhan Yểu, nên tin rằng sớm muộn gì hai người
họ cũng sẽ chia tay. Chỉ là ba tháng đã vượt ngoài dự liệu của anh ta, và diễn
biến mọi chuyện cũng chẳng giống như anh ta tưởng.
Anh ta phải thừa nhận, mình đã có chút cảm giác nguy cơ. Mà điều khiến anh ta
khó chịu là, thứ cảm giác này lại do chính tên “mọt sách” năm xưa mang đến.
Giờ đây, khi nghe giọng Nhan Yểu, sự dịu dàng ẩn trong ngữ điệu ấy khiến anh ta
bỗng nhận ra, hình như có điều gì đó đã thoát khỏi vòng kiểm soát.
Nhan Yểu tất nhiên nhận ra điều khác lạ, cũng nghe được câu “đầy tự tin” kia của
Giang Nghiên, khác hẳn với giọng điệu dịu dàng thường ngày.
Ngón tay cầm điện thoại của cô hơi siết lại, ánh mắt cũng trầm xuống một thoáng.
Nhưng rồi cô bật cười khẽ.
Cô vốn không thích kiểu người ngạo mạn, tùy tiện. Vậy mà giờ nghe Giang
Nghiên đường hoàng nói ra lời ấy, bỗng thấy đáng yêu đến lạ.
Trước đây còn hay nghi ngờ lòng cô, vậy mà giờ tin không chút do dự sao?
Điện thoại vẫn chưa hạ xuống, mà tiếng cười khẽ ấy cũng theo đó lọt vào tai cả
hai người đàn ông. Tiếng cười mỏng như tơ, nhẹ như lông vũ, khơi lên chút ngứa
ngáy trong lòng Giang Nghiên.
Cảm giác cứ như khoảnh khắc “nói mạnh mồm rồi bị bắt quả tang”, Giang Nghiên
biết cô đang cười mình. Nhưng ở trước mặt Tần Chiêu, làm sao có thể tỏ ra lép
vế? Thế nên ánh mắt anh nhìn anh ta càng thêm ngạo nghễ, khí thế kiêu căng
càng rõ, chỉ là vành tai lại âm thầm nhuốm đỏ.
“Đang nói em à?” Nhan Yểu hỏi.
Trong hội trường, không khí đối đầu giữa hai người vẫn không hề dịu xuống. Tần
Chiêu siết chặt cổ áo Giang Nghiên, gương mặt lạnh lẽo và dữ tợn, chẳng còn
chút phong thái điềm đạm khi diễn thuyết ban nãy.
Không nghe thấy câu trả lời, Nhan Yểu hơi cau mày, lại hỏi: “Bây giờ anh ở đâu?
Em đến tìm”
Giang Nghiên nghe vậy, trước mặt Tần Chiêu liền đưa điện thoại lên áp tai:
“Không sao, anh đang ở hội trường lớn với Tần tổng”
Tần tổng?
Nhan Yểu hơi ngờ vực, không hiểu sao Tần Chiêu lại có mặt ở Q Đại, nhưng cũng
đoán được nếu hai người gặp nhau thì chắc chắn chẳng yên ổn gì.
“Đưa máy cho anh ta” Giọng cô lạnh hơn đôi chút.
Giang Nghiên không muốn để cô và Tần Chiêu có bất kỳ giao tiếp nào, khóe môi
hơi trầm xuống, bàn tay cầm máy siết chặt hơn, nhưng vẫn chưa đưa.
Nghe thấy tiếng thở từ đầu dây bên kia, Nhan Yểu bật cười nhẹ, lần này giọng đã
dịu lại: “Ngoan, em có chuyện muốn nói với anh ta”
Một chữ “ngoan” làm tim Giang Nghiên lệch nhịp một nhịp.
Ánh mắt thoáng tối lại, anh nhìn gương mặt đang xám lại của Tần Chiêu, không rõ
anh ta có nghe thấy lời ban nãy của Nhan Yểu hay không. Nhưng nhớ lại bộ dạng
huênh hoang của anh ta lúc trước, cộng thêm giọng nói có ý dỗ dành kia, cảm
giác thỏa mãn lan khắp lồng ngực.
Phải, đôi khi được nuông chiều cũng là một thứ đáng để kiêu ngạo.
“Cô ấy muốn nói chuyện với anh” Giang Nghiên vừa nói, vừa thản nhiên đưa điện
thoại qua.
Tần Chiêu trừng mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, nửa giây sau vẫn thả cổ áo
Giang Nghiên, giật lấy điện thoại: “Tìm tôi có việc gì?”
“Cậu biết tính tôi không tốt lắm”
Giọng Nhan Yểu từ điện thoại vang lên, lạnh lẽo, xa cách, khác hẳn với vẻ dịu
dàng khi nói chuyện cùng Giang Nghiên.
Tần Chiêu cau chặt mày, không đáp.
“Giang Nghiên không phải loại người cậu muốn gây sự thì gây, tôi cũng vậy”
Nghe rõ ý cảnh cáo trong lời nói, lửa giận trong mắt Tần Chiêu bùng lên: “Nhan
Yểu, ý cậu là gì?”
Anh ta liếc sang Giang Nghiên đang bình thản chỉnh lại cổ áo bị vò, động tác ung
dung tự tại, dáng vẻ điềm nhiên như thể mới là kẻ thắng cuộc. Cảnh tượng ấy
chướng mắt vô cùng.
Tần Chiêu không hiểu. Rõ ràng họ đã chia tay, với tính cách của Nhan Yểu, lẽ ra
chẳng thể còn liên lạc. Thế mà thực tế lại tát thẳng vào mặt anh ta.
Ngón tay cầm máy siết chặt, ánh mắt căm hận muốn nghiền nát đối phương. Dựa
vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tên “mọt sách” này lại có được sự ưu ái của Nhan
Yểu?
“Dự án phía Tây thành phố, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi đủ khả năng
trả”
Giọng cô lạnh băng, đầy sức ép, khiến Tần Chiêu thoáng khựng lại.
Anh ta không hiểu, rốt cuộc Giang Nghiên có điểm gì đặc biệt, để cô chịu hy sinh
đến vậy.
“Coi như cậu giỏi” Tần Chiêu nghiến răng.
Dự án phía Tây đã khởi công, không phải không thể xoay vốn, nhưng nếu Nhan
Yểu rút giữa chừng, khoản tổn thất trong khoảng trống ấy chắc chắn sẽ đổ lên
đầu Tần thị. Với Tần thị thì đây không phải con số nhỏ.
Nước cờ này của Nhan Yểu đúng là “ngọc đá cùng vỡ”, hại địch tám trăm, tự tổn
một nghìn. Nhưng Tần Chiêu biết, cô đã nói thì chắc chắn sẽ làm.
Giang Nghiên nghe tới đó, động tác chỉnh tay áo dừng lại, quay sang bắt gặp ánh
mắt đầy hận ý của Tần Chiêu, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, ẩn ý chế giễu:
“Sao sắc mặt Tần tổng khó coi vậy?”
Đưa điện thoại trả lại, Tần Chiêu vẫn giữ vẻ âm trầm, nhưng không còn manh
động như trước.
“Xong chưa?” Giang Nghiên nhận máy, hỏi.
Nghe giọng cố ý lạnh nhạt kia, Nhan Yểu biết anh đang muốn ra oai trước mặt
tình địch, nên thuận theo, đáp nhẹ: “Ừ, xong rồi”
“Lát nữa tính sổ với em sau”
Nhan Yểu: “?…”
Chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị cúp vội, mang theo chút lúng túng đáng ngờ.
Cô ngẩn người nhìn màn hình, vài giây sau bật cười thành tiếng.
Giang Nghiên à Giang Nghiên, sao anh lại có thể đáng yêu đến thế?
…
Phía bên này, Giang Nghiên siết chặt điện thoại, tim đập loạn nhịp, nhưng trên
mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh tự chủ.
Anh thừa nhận, vừa rồi mình có phần bốc đồng, ở trước tình địch mạnh như Tần
Chiêu, bản thân dễ trở nên ấu trĩ. Câu “tính sổ” kia đúng là hơi khoe mẽ.
Nhưng anh không nuốt trôi cơn tức, tức vì Tần Chiêu cứ xem Nhan Yểu là tài sản
riêng, bám mãi vào chuyện mười năm trước.
Nực cười, cô sớm đã coi anh ta là quá khứ. Dù xưa kia ai cũng nói họ xứng đôi,
thì đã sao? Chẳng phải vẫn chia tay đó thôi?
Giờ đây, người cô nói thích là anh, muốn ở bên lâu dài cũng là anh. Tần Chiêu lấy
tư cách gì mà tuyên bố chủ quyền trước mặt anh?
Lố bịch!
Giang Nghiên thu điện thoại, cằm khẽ nâng, lòng ngập tràn khoái cảm chưa từng
có.
Trong chuyện liên quan đến Nhan Yểu, anh đã từng quen với cảm giác yếu thế và
tự ti, đó là di chứng của mười năm âm thầm yêu đơn phương. Nhưng giờ, đối
diện Tần Chiêu, người mà thiên hạ từng cho là xứng với cô nhất, anh lại có thể
đường hoàng ngẩng cao đầu.
Bởi được yêu chiều, mới có đủ tự tin để ngang tàng.
Có lẽ ngay cả chính anh cũng không nhận ra, một số thứ đã thay đổi từ lúc nào
không hay.
“Tần tổng cứ tự nhiên, Nhan Yểu đang đợi ngoài cửa, tôi xin phép” Giang Nghiên
nói, xoay người rời đi, rồi như sực nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, hy vọng Tần tổng
đừng chìm mãi trong quá khứ. Có những thứ, mười năm trước là của anh, mười
năm sau chưa chắc đã vậy”
Giọng nói của anh vang vọng khắp hội trường rộng lớn. Vài giây sau, bóng lưng
ấy theo tiếng bước chân dần xa, để lại Tần Chiêu đứng một mình đầy bất mãn.
–
Cổng trường, chiếc Mercedes G-Class màu đen giờ đã trở thành “khách quen”
của con phố này.
Thỉnh thoảng, có sinh viên đi ngang qua, liếc nhìn đầy ẩn ý, ai cũng biết đây là
người theo đuổi giáo sư Giang lại đến nữa.
Chẳng mấy chốc, Giang Nghiên từ cổng trường đi ra.
Nhìn thấy chiếc xe quá đỗi quen thuộc đang đỗ bên đường, bước chân anh khựng
lại, khí thế hùng hổ khi nãy đối mặt với Tần Chiêu đã hoàn toàn biến mất.
Chân mày anh khẽ nhíu, nếu nhìn kỹ còn thấy ẩn hiện vài phần phiền muộn.
Những lời mạnh miệng khi bốc đồng, cuối cùng vẫn phải tự mình nuốt xuống.
Một lúc sau, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên, Giang Nghiên mới hoàn hồn.
【Đứng ngẩn ra đó làm gì?】
Hai má anh nóng bừng, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía chiếc G-Class màu
đen, mím môi, nhét điện thoại vào túi, rồi lại cất bước về phía chiếc xe đỗ bên
đường.
Vừa ngồi xuống ghế phụ và đóng cửa lại, mũi anh đã ngửi thấy mùi nước hoa
quen thuộc. Khi quay đầu, không biết từ lúc nào Nhan Yểu đã nghiêng người sát
lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy hai nắm tay.
Đôi mắt mèo sáng long lanh ẩn chứa ý cười trêu chọc, khóe môi cong lên một độ
cung mơ hồ: “Thầy Giang định tính sổ với em thế nào?”
Tim Giang Nghiên lỡ một nhịp, hoàn toàn không tìm lại được khí thế khi đối mặt
Tần Chiêu ban nãy.
Yết hầu anh khẽ trượt, trong mắt thoáng hiện lên chút lúng túng, vẻ mặt có phần
căng thẳng, nghiêm giọng trách khẽ: “Nhan Yểu”
“Có đây” Nghe thế, Nhan Yểu lại cúi sát thêm vài phân, hơi thở quấn lấy nhau.
Trong không gian kín của xe, hơi thở ám muội lan tràn, khiến cái se lạnh của cuối
thu cũng nhuốm thêm mấy phần nóng hầm hập: “Thầy Giang cứ nói, em đang
nghe đây”
Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá đỗi quyến luyến và nóng bỏng, hoặc lời nói quá đỗi
khiêu khích, nên Giang Nghiên vừa mới gồng được đôi chút đã lập tức bại trận,
quay đầu né tránh, giọng khàn khàn: “Em ngồi nghiêm lại, lái xe trước đã”
“Chỉ vậy thôi à? Lúc nãy trước mặt Tần Chiêu, em thấy thầy ‘cứng’ thế mà?” Nhan
Yểu khẽ tặc lưỡi, như tỏ vẻ không hài lòng với phản ứng của anh.
Cô định thôi, rút người về, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh lại bất ngờ cúi đầu,
khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.
Đó là một cái chạm cực kỳ nhẹ, không vướng chút dục ý nào, như thể chỉ là bất
đắc dĩ mà phải làm, vậy mà từ đôi môi lạnh mát của anh, Nhan Yểu lại nếm được
một chút ngọt ngào.
“Đủ rồi” Anh nói.
Ánh mắt Nhan Yểu tối xuống, động tác định rút lui đột ngột khựng lại. Rồi cô lại
thừa thắng xông lên, tiếp tục ép sát, chóp mũi kề chóp mũi, ánh mắt nóng rực:
“Chưa đủ, trước đây em đâu có dạy thầy như vậy”
Giang Nghiên mím môi, cảm nhận dư vị còn đọng lại, khi bắt gặp ánh mắt cô thì
khẽ sững, rồi như bị bỏng, lại nghiêng đầu tránh, khàn giọng: “Không thể đỗ lâu ở
đây”
Nhan Yểu nhướng mày, ánh nhìn như ngọn lửa liếm qua gương mặt anh. Làn
da trắng ngần như bạch ngọc dần nhuốm màu hồng, khí chất vốn kiêu ngạo cấm
dục lại tăng thêm vài phần gợi cảm.
Ánh mắt cô sâu hơn, không rõ bao lâu sau mới ngồi lại ghế lái, cúi đầu thắt dây
an toàn.
“Vậy tạm ghi nợ”
Chiếc xe đỗ bên đường rốt cuộc cũng lăn bánh. Ngồi ở ghế phụ, anh âm thầm thở
phào, rồi kín đáo kéo cổ áo.
Có hơi nóng thật.
–
Như thường lệ, hai người cùng đi ăn tối. Chuyện xảy ra buổi chiều chẳng ai nhắc
đến, như một sự ngầm hiểu nhau, tránh làm ảnh hưởng khẩu vị.
Nhưng trên đường đưa Giang Nghiên về căn hộ, Nhan Yểu vẫn lên tiếng hỏi:
“Chiều nay Tần Chiêu tìm anh có chuyện gì?”
Giang Nghiên vốn nghĩ cô sẽ không hỏi, hoặc không bận tâm, nên khi nghe cô
nhắc đến thì thoáng ngẩn ra: “Không có gì”
Nhan Yểu dĩ nhiên không tin: “Cậu đến gây sự với anh à?”
“Anh ta không dám” Giang Nghiên nói, nhớ lại chuyện trong giảng đường buổi
chiều, âm thầm tiếc là khi ấy không tặng cho anh ta một cú đấm trả lễ.
Ánh mắt anh thoáng tối lại, rồi như sực nhớ gì đó, giọng cũng trầm xuống: “Anh ta
chỉ đến cảnh cáo anh thôi”
Nhan Yểu khẽ nhíu mày, bàn tay cầm vô lăng siết chặt.
Chưa kịp để cô mở miệng, Giang Nghiên đã hỏi: “Nhan Yểu, em thấy chúng ta
bên nhau… có hợp không?”
Những nếp nhăn giữa chân mày cô càng sâu, biết ngay Tần Chiêu chắc chắn đã
nói không ít lời bậy bạ trước mặt anh.
Giang Nghiên vốn nhạy cảm chuyện này, bình thường cô vẫn luôn dỗ dành anh,
không ngờ bây giờ lại ngang nhiên nhảy ra một Tần Chiêu.
“Thế anh nghĩ sao?” Nhan Yểu hỏi lại, giọng bất ngờ mềm mỏng.
Hai tay Giang Nghiên siết chặt bên người, một lúc sau mới đáp: “Anh biết nhiều
người cho rằng chúng ta không hợp…”
“Đó là họ” Giọng Nhan Yểu không to cũng không nhỏ, nhưng trong khoang xe yên
tĩnh lại trở thành một câu trả lời mạnh mẽ, “Trước đây em cũng nghĩ chúng ta
không hợp, nhưng đó là trước đây thôi”
Hàm ý của cô quá rõ ràng. Giang Nghiên kìm nén cơn xúc động như thủy triều
trong lòng, giấu đi niềm vui, giả vờ thất vọng mà thì thầm, như nói với chính mình,
cũng như vô tình nói cho cô nghe: “Nhưng anh ta nói anh không xứng…”
“Giang Nghiên”
Anh hơi khựng lại, vừa ngẩng đầu thì nghe Nhan Yểu thản nhiên nói: “Đến rồi”
Lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi, anh thả lỏng nắm đấm, tháo dây an toàn xuống xe.
Gió thu đêm mang theo hơi lạnh, đi vòng qua đầu xe, anh thấy Nhan Yểu cũng đã
xuống, tựa vào cửa ghế lái như đang đợi mình.
“Em không lên đâu” Khi anh lại gần, Nhan Yểu như có cảm ứng, khẽ cười, “Còn
chút việc”
Anh im lặng nhìn gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng, mơ hồ đoán được cô định
làm gì.
Đưa tay khẽ vén mấy sợi tóc bị gió thổi rối ra sau tai cô, giọng anh dưới ánh trăng
trở nên đặc biệt dịu dàng: “Em từng hứa với anh là sẽ bớt uống rượu”
“Em không uống” Nhan Yểu nói, đôi mắt mèo ánh ý cười mềm như nước.
Nghe vậy, anh dường như yên tâm hơn, đang định buông tay thì giọng cô lại theo
gió đêm khẽ lướt tới: “Anh còn nợ em một nụ hôn đấy”
Bàn tay khựng lại giữa không trung, Giang Nghiên cúi đầu nhìn cô, rồi bàn tay vốn
định rụt về lại nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô.
Khi cúi xuống, anh nghe thấy cô nói: “Hôn cho nghiêm túc vào”
Đó chính là câu nói đầu tiên của cô khi dạy anh hôn, ở góc quán bar đêm hôm đó.
–
【Lời tác giả】
Lần đầu “trà ngôn trà ngữ”.
Giang “kẹo ngọt” thì có thể có tâm tư xấu xa gì chứ?