Quán cà phê ở góc ngoài một tòa nhà thương mại.
Trong một góc yên tĩnh, Giang Nghiên và Tưởng Vũ ngồi đối diện nhau. Tách cà
phê trên bàn vẫn còn bốc hơi trắng nghi ngút, hương cà phê nồng nàn lan tỏa,
khiến người ta vô thức cảm thấy dễ chịu.
Ánh nắng tháng tư, tháng năm cũng thật dịu dàng vừa phải. Có lẽ vì là ngày
thường nên khách trong quán cà phê chỉ lác đác vài người, chẳng náo nhiệt cho
lắm. Nhưng chính cái tĩnh lặng ấy lại là điều quý giá giữa chốn đô thành xô bồ
này.
Tưởng Vũ ngồi vắt chân trên ghế sofa, ung dung thưởng thức ly cà phê thượng
hạng, bộ dạng điềm nhiên như thể đang ngồi trong sân nhà mình.
Thực ra cũng không sai, vì chủ quán cà phê này chính là Triệu Tiểu Du, cô vợ
đáng yêu của anh ấy. Nói kiểu gì cũng là người nhà, bớt đi một bước trung gian.
Nhớ tới cú “thiệt thòi” hôm trước ở quán bar Fox, hôm nay Tưởng Vũ định rửa
sạch nỗi nhục, giành lại thế trận.
“Tôi nói trước nhé, hôm nay cậu tự trả tiền đấy” Tưởng Vũ vừa nói vừa cười đắc
ý, lông mày cũng giương cao.
Người đàn ông đối diện không thay đổi sắc mặt, ngón tay thon dài cầm lấy tách cà
phê sứ trắng. Làn da trắng mịn tương phản với men sứ nhẵn bóng, toát lên một
khí chất tao nhã khó diễn tả bằng lời.
Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh quy mới ra lò đi tới, đặt đĩa
bánh được bày biện đẹp mắt lên bàn.
Tưởng Vũ thấy vậy liền giơ tay cản lại: “Nhớ kỹ nha, tí tính tiền bắt cậu ta trả,
nghe rõ chưa?”
Nhân viên đang định rời đi bỗng khựng lại, vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn trên mặt,
giọng điệu khách sáo nói: “Thưa anh Tưởng, chủ quán có dặn rồi, toàn bộ chi tiêu
của anh Giang trong quán đều không cần thanh toán”
“Cái gì cơ?” Vẻ đắc ý trên mặt Tưởng Vũ còn chưa kịp tắt thì đã bị lời nói kia phá
nát tan tành.
“Chủ quán còn dặn thêm, phần chi tiêu của anh thì nhất định phải để anh tự thanh
toán” Nụ cười trên mặt nhân viên vẫn không đổi, nhưng lọt vào mắt Tưởng Vũ lại
đặc biệt chướng mắt.
Tưởng Vũ: “???”
Sắc mặt tức thì trầm xuống, anh ấy mím môi, liếc sang Giang Nghiên đang bình
thản ngồi đối diện, giọng có phần kinh ngạc: “Triệu Tiểu Du thật sự nói vậy á? Cô
ấy giờ còn biết kiếm tiền của chồng mình nữa cơ đấy!”
Nhân viên không trả lời, chỉ mỉm cười đứng đó, thái độ chuẩn mực đến không thể
bắt lỗi, rõ ràng là được huấn luyện kỹ càng.
“Cô ấy rộng rãi như thế từ bao giờ vậy trời?!” Tưởng Vũ bực bội, cảm thấy cơ hội
lật kèo hiếm hoi của mình hôm nay bị chính vợ mình phá hỏng.
Chỉ thấy Giang Nghiên nhàn nhã đặt tách cà phê xuống, khí chất cao quý tự nhiên
lộ ra từ cốt cách khiến Tưởng Vũ ngứa cả răng.
Triệu Tiểu Du à, sao em lại quay lưng với anh thế? Có còn nhớ ai là chồng em
không đấy!
“À, chủ quán có nhắn thêm, tất cả chi tiêu của anh Giang sẽ do vợ của anh ấy
thanh toán”
Tưởng Vũ: “……”
Lời này vừa dứt, Giang Nghiên hơi nhướng mày, ngẩng mắt nhìn Tưởng Vũ, trong
ánh mắt mang theo vài phần đắc ý, như thể đang nói: Thì sao? Vợ tôi cưng tôi
đấy, làm gì được nhau?
Không khí im lặng mấy giây, Tưởng Vũ như nuốt không trôi cục tức, xua tay bảo
nhân viên mau lui xuống, kẻo càng đứng càng thêm mất mặt.
“Cười cái gì mà cười? Cậu có biết hành vi của mình gọi là gì không? Ăn bám
đấy!”
Tưởng Vũ không phải tiếc mấy đồng cà phê, nhưng bị Giang Nghiên dằn mặt một
pha đẹp như vậy, sao nuốt nổi!
Giang Nghiên thu ánh nhìn, nhón một miếng bánh quy bỏ vào miệng.
“Ừm, thơm đấy” Một câu hai nghĩa, khiến nắm đấm Tưởng Vũ siết chặt hơn.
“Thôi đi thôi đi! Bớt khoe mẽ đi. Dạo này hai người chắc cũng chơi dữ lắm hả?”
Tưởng Vũ nói, nét buồn rầu trên mặt thoắt cái tan biến, khoé môi cong lên đầy
trêu chọc.
Ngón tay Giang Nghiên khựng lại giữa không trung, giả vờ bình tĩnh đặt nửa
miếng bánh quy còn lại xuống, chậm rãi lấy khăn giấy lau tay.
“Tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì”
Tưởng Vũ cười toe, ánh mắt nhìn trúng ngay hai dấu hôn một trái một phải trên cổ
anh, giọng đầy mập mờ: “Ôi chao! Còn giả nai à? Nhìn xem, Nhan Yểu nhà cậu
đóng dấu hết cả cổ rồi kìa”
Giang Nghiên cả người cứng đờ, theo phản xạ đưa tay che bên trái cổ, sắc mặt
lập tức đen sì, vành tai ửng lên một mảng đỏ lựng.
“Bên phải cũng có”
Nghe xong, tay Giang Nghiên lại vội vã giơ lên lần nữa, nhưng giơ được nửa
chừng thì đổi ý, buông lỏng rơi xuống, sắc mặt cũng bình tĩnh lại, cứ như đang
nói: Lỡ rồi thì lỡ luôn, có sao đâu.
“Vợ chồng tình thú thôi, cậu không hiểu đâu”
Tưởng Vũ cứng đờ. Ban đầu là muốn cười nhạo Giang Nghiên, ai ngờ bị phản
dame một cú không trượt phát nào.
Trời ơi, Giang giáo sư từng xấu hổ vì mấy chuyện giường chiếu ngày nào giờ biến
đi đâu mất rồi? Sao bây giờ lại mặt dày quá mức vậy trời…
“Sao? Triệu Tiểu Du nhà cậu không đóng dấu cho cậu à?” Giang Nghiên hỏi lại,
mang chút khiêu khích, làm Tưởng Vũ nghẹn họng không nói nên lời.
Tưởng Vũ ngượng ngùng dời mắt đi, lúng túng bưng ly cà phê lên làm bộ uống
hai ngụm.
Nghĩ lại chuyện mấy hôm trước, anh ấy phải dỗ ngon dỗ ngọt mãi mới dụ được
Triệu Tiểu Du mặc bộ đồ “nho nhỏ” anh ấy chuẩn bị sẵn. Kích thích đến mức gần
như muốn hóa điên luôn. Còn mấy cái “dấu ấn” à, thì có để lại kha khá trên người
cô nàng, còn bản thân ngoài mấy vết cào sau lưng ra, cái cú đá vô mông kia
chắc cũng coi là “dấu yêu” nhỉ?
“Rốt cuộc cậu gọi tôi ra đây làm gì? Gọi tôi ra để ăn cơm chó của cậu à?” Tưởng
Vũ tức tối, trong lòng âm thầm hối hận vì đã nhường cái mặt bằng cho Giang
Nghiên.
Nhìn cái điệu ăn ngon ngủ kỹ rồi quay lại khoe khoang đây này, rõ ràng trước đó
còn ra vẻ đạo mạo chê người ta “thấp kém”, giờ nếm qua rồi thì lại bắt đầu phát
cơm chó. Cái này gọi là gì? Gọi là “qua cầu rút ván”!
Nói tới chuyện chính, vẻ mặt điềm nhiên của Giang Nghiên thu lại một chút, trong
mắt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng và lúng túng, ngay cả bàn tay cầm ly cà phê
cũng căng cứng.
“Khụ, lần trước cậu giúp tôi nhận hàng, giờ lễ qua lễ lại, tôi cũng có việc nhờ
cậu”
“Có gì thì nói lẹ đi, sao ấp a ấp úng thế?” Tưởng Vũ vừa nói dứt lời, ánh mắt bỗng
trừng to, “Không lẽ cậu cũng muốn tôi đi nhận cái loại hàng gì gì đó giùm cậu à?”
Giang Nghiên: “……”
Ồ, vậy là chính anh cũng biết hàng lần trước là cái gì rồi nhỉ?
“Cậu tới trường Nhất Trung một chuyến, hỏi ở phòng hậu cần xem còn bộ đồng
phục nào cỡ cỡ tôi không” Giang Nghiên nói, giọng hơi không tự nhiên, ánh mắt
cũng hơi trốn tránh, cuối cùng dừng lại trên đĩa bánh được trang trí đẹp đẽ kia.
“Cỡ như tôi ấy”
“Cậu lấy đồng phục làm gì?” Tưởng Vũ nhíu mày hỏi.
“Cho… cháu tôi”
Giang Nghiên thật sự không tiện nói rõ, đành bịa đại một đứa cháu không tồn tại.
Tưởng Vũ nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Ủa tôi nhớ cậu đâu có đứa cháu nào
đang học cấp ba? Lại còn trùng hợp học đúng trường Nhất Trung nữa chứ?”
Ánh mắt Giang Nghiên lạnh xuống, tia nhìn sắc lẹm như dao quét qua Tưởng Vũ
đối diện: “Cậu có ý kiến à?”
Đã lâu rồi Tưởng Vũ chưa thấy vẻ mặt này của anh, lập tức rụt cổ, vội vã nghiêm
túc gật đầu: “Yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”
–
Quả thật, Giang Nghiên chẳng hề có cái gọi là “đứa cháu nào” cả, còn bộ đồng
phục kia cũng không phải mua cho ai khác mặc.
Hôm đó bị Nhan Yểu lôi kéo mua sắm, hai người đặt một đống quần áo trên
mạng, mấy hôm sau hàng được giao tới tận căn hộ, chất đầy mấy thùng to nhỏ
chiếm trọn cả lối vào. Chủ shop có vẻ cũng không ngờ được anh lại đặt nhiều đến
vậy, phá lệ cho anh lên làm hội viên riêng biệt, từ giờ đặt hàng cứ tìm chăm sóc
khách hàng là được giảm hẳn 10%. Thậm chí còn khuyến mãi thêm một bộ đồ
“báo cái” sexy và mấy hộp bao cao su…
Phải nói là vô cùng chu đáo.
Tối hôm đó, hai người bắt đầu “thử đồ” ngay trong căn hộ, thử đến tận nửa đêm
mới miễn cưỡng dừng lại, mà vẫn còn mấy bộ chưa kịp mặc thử.
Quả đúng như bình luận của người mua: “Đồ rất đẹp, cũng rất dễ xé, chỉ là hơi
hao bao, hơi tốn eo”
Cũng may thể lực Giang Nghiên vốn thuộc dạng đỉnh, cơ bụng tám múi với đường
nhân ngư không phải để trưng cho vui, phải đấu đến khi Nhan Yểu không nhấc
nổi tay nữa mới chịu tha, dốc hết sức bảo vệ phẩm giá phái mạnh!
Sau đó khi hai người đang ôm nhau tình tứ trên giường, Nhan Yểu chợt hỏi vu vơ:
“Đồng phục cấp ba của anh còn giữ không?”
Lúc ấy Giang Nghiên cũng chẳng nghĩ nhiều, tiện miệng đáp: “Chắc còn ở nhà cũ,
mẹ anh không vứt đâu”
Ngay sau đó, ánh mắt anh chạm phải ánh nhìn của Nhan Yểu, đôi mắt mèo lấp
lánh ánh tinh quái, mang theo nét gian xảo như dã thú vừa đánh hơi thấy con
mồi.
“Em muốn nhìn anh mặc”
Giang Nghiên: “…”
Là một người chồng kiểu mẫu, luôn coi lời vợ như thánh chỉ, dù trong lòng ngập
tràn xấu hổ, hôm sau anh vẫn tự đi một chuyến về nhà cũ, moi lại bộ đồng phục
đã mười mấy năm tuổi đó.
Chỉ là quần áo để lâu nên hơi ngả màu, còn bốc mùi “năm tháng”.
Điều quan trọng hơn, là sau những năm cuối cấp và đại học, Giang Nghiên đã cao
thêm không ít, bộ đồng phục năm xưa bây giờ mặc lên thật sự hơi chật.
Thế là mới dẫn đến màn ở quán cà phê hôm nọ.
Đồng phục Nhất Trung bao năm nay kiểu dáng chẳng thay đổi là mấy, ngoài việc
chất vải có cải thiện ra thì cơ bản vẫn như xưa, nếu đến trường xin một bộ thì
cũng có thể đánh lừa qua mặt.
Nhưng thể diện của Giang Nghiên không cho phép anh tự mình đi xin, nên đành
đánh chủ ý lên đầu Tưởng Vũ.
Có vẻ cú liếc lạnh lùng trong quán hôm trước đã có tác dụng, Tưởng Vũ hành
động cực nhanh, sáng hôm sau đã đưa bộ đồ đến tận tay anh.
Giang Nghiên ôm bộ đồng phục về nhà, ném ngay vào máy giặt rồi sấy khô, để
đến khi quần áo ngấm mùi nước xả vải thơm dịu mới chịu đi tắm, rồi mới thay
đồng phục vào…
.
Chạng vạng, Nhan Yểu từ studio trở về căn hộ.
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn vàng ấm áp, vừa nhìn là biết có người
về nhà từ sớm.
Mọi mệt mỏi tích tụ suốt cả ngày dường như đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Cô vừa đặt túi xách lên tủ giày, đang định tháo giày cao gót thì bỗng thấy có bóng
người từ góc khuất đi ra.
Động tác của Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt rơi lên người đàn ông phía trước, con
ngươi khẽ co rút.
Chỉ thấy người đàn ông vốn quen mặc sơ mi quần tây giờ đây lại khoác lên người
bộ đồng phục học sinh. Kiểu dáng có phần quê mùa, vậy mà mặc trên người anh
lại chẳng chút khó coi, ngược lại còn toát lên khí chất thiếu niên mười phần. Mái
tóc thường được chải chuốt chỉnh tề giờ rũ nhẹ trước trán, làm dịu đi cái lạnh lùng
thường thấy của “giáo sư Giang”, thay vào đó là vẻ điềm đạm trong trẻo như trúc
xanh của “bạn học Giang”.
Sống mũi anh đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, ánh mắt sau lớp kính ánh lên
vẻ dịu dàng, khi nhìn thấy cô liền sáng lên, môi mỏng khẽ cong, mỉm cười gọi:
“Bạn học Nhan”
Giây tiếp theo, hơi thở Nhan Yểu khựng lại.
Chưa đến một nhịp tim, người phụ nữ đứng nơi huyền quan đã nhanh chóng tháo
giày cao gót, bước chân vững vàng mạnh mẽ tiến lại gần Giang Nghiên, trên
gương mặt mang theo nét lạnh lùng chuẩn bị lột đồ.
Trước là áo khoác, rồi đến khuyên tai, sau đó là dây chuyền.
Đồ đạc rơi rớt dọc đường đi, chẳng khác gì dấu chân của một con mãnh thú đang
săn mồi.
Giang Nghiên thấy cô càng lúc càng tiến gần, cuống họng không khỏi trượt lên
xuống, định mở miệng thì đã bị cô túm cổ áo kéo mạnh về phía tường.
“Rầm”
Cô đặt tay lên bức tường phía sau tai anh, ép anh hoàn toàn vào lòng mình.
Nhan Yểu nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt, ánh mắt rực lửa, khóe môi
khẽ cong, hơi thở mang theo hương hoa cỏ tỏa ra dịu dàng, giọng nói chan chứa
hàm ý: “Bạn học Giang, hôm nay anh đừng mơ bước xuống giường”