Ngoài dự đoán, vụ lùm xùm xoay quanh show thời trang Paris sau khi phong cách
của cậu “tiểu thịt tươi” kia được công bố lại kéo dài rải rác suốt gần một tuần.
Lúc Nhan Yểu về nước, studio của Tiêu Sùng đã sớm tung bài “nhá hàng” tạo
hình show thời trang trên Weibo. Đợi nhiệt độ vừa đủ, họ mới tung ra bộ ảnh thời
trang mà Nhan Yểu chụp cho anh ấy. Phản ứng của dân mạng đúng như dự đoán,
độ hot tăng vùn vụt, dưới sự kiểm soát bình luận của studio, bài này thẳng tiến lên
top 1 hot search, thậm chí còn đè bẹp cậu “tiểu thịt tươi” tên Vưu Thần.
Kể từ đó, mối hiềm khích giữa hai bên vốn đã âm ỉ liền chính thức bùng phát từ
màn so sánh tạo hình tại Paris Fashion Show. Weibo trở thành chiến trường chính
để fan hai nhà công kích nhau, ầm ĩ suốt hơn một tuần liền, lôi cả đống chuyện
bôi xấu nhau trong quá khứ ra đào bới, tình hình mất kiểm soát thấy rõ.
Thật ra ngay từ đầu, hành vi “dìm hàng” của phía Vưu Thần đã khiến fan Tiêu
Sùng khó chịu. Chỉ là fan của Tiêu Sùng vốn không thích gây chuyện, một phần vì
tính cách đạm như cúc của anh ấy trong giới, fan không muốn làm xấu mặt idol
nên vẫn giữ thái độ “Phật hệ” trên mạng. Nhưng “Phật hệ” không có nghĩa là
không có lửa, lại càng không phải để mặc người ta chèn ép.
Ban đầu, khi phía Vưu Thần bắt đầu đem Tiêu Sùng ra so sánh, fan của Tiêu
Sùng đã cảm thấy có gì đó sai sai. Đến khi loạt bài viết “dìm” xuất hiện liên tiếp,
họ mới nhận ra team Vưu Thần cố tình lôi Tiêu Sùng xuống để nâng người nhà
mình. Fan chỉ biết âm thầm tức giận, sợ gây rắc rối cho anh ấy nên không dám
kêu gọi nhau công khai phản bác, chỉ có thể dùng nick phụ giả làm “người qua
đường” để phản biện dưới những bài viết quá đáng.
Đến khi thông tin cả hai cùng được mời dự Paris Fashion Show được công bố,
fan Tiêu Sùng gần như đoán chắc phía Vưu Thần lại sắp “giở trò”, tức đến nghiến
răng.
Quả nhiên, ngay khi tạo hình của Vưu Thần leo hot search, hàng loạt bài “so
sánh” đủ mức độ xuất hiện. Tưởng studio của Tiêu Sùng sẽ lại nhịn như mọi khi,
ai ngờ lần này bộ ảnh mà họ tung ra lại đẹp xuất sắc bất ngờ, nhiệt độ trên Weibo
tăng vọt như gắn tên lửa.
Fan Tiêu Sùng xúc động đến rơi nước mắt, còn fan Vưu Thần thì tức sôi máu. Lời
lẽ trên Weibo bắt đầu gay gắt hơn, hai bên công kích qua lại, không khí dần trở
nên căng thẳng, như thể chỉ chờ chiến tranh bùng nổ.
Một bình luận leo lên top hot đã châm ngòi hẳn:
【Tiêu Sùng có gì mà vênh váo? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn dám so với Vưu
Thần? Không biết xấu hổ à? Nhìn ảnh là biết photoshop, mặt kia tiêm nhiều quá
à? Cơ mặt cứng đơ, không biết cười à? Suốt ngày giữ cái bản mặt đó để cho ai
xem?】
Loại bình luận chĩa thẳng vào người ta thế này, tám chín phần là anti-fan hoặc
mấy kẻ đứng ngoài hóng drama, nhưng bất kể là ai thì rõ ràng đều đang đổ thêm
dầu vào lửa.
Kết quả đúng như dự đoán, hai bên lao vào “chém” nhau, chiến sự càng lúc càng
khốc liệt. Chủ tịch hội fan Tiêu Sùng thấy vậy bèn nhắn riêng cho người bên
studio, cứ ngỡ sẽ lại bị dặn “bỏ qua cho êm chuyện”, ai ngờ lần này studio lại mặc
nhiên cho phép!
Vậy là fan Tiêu Sùng chính thức “bung lụa”, trận chiến giữa hai nhà cũng bùng nổ
toàn diện.
Ảnh ở mọi sự kiện, mọi góc chụp đều bị lôi ra so sánh. Từ Weibo, Tieba, đến
Douban, Zhihu, Douyin… tất cả các mặt trận đều khai hỏa đồng loạt.
Thực tế, Tiêu Sùng và Vưu Thần vốn là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, về
lý chẳng có gì để so. Nhan sắc của Vưu Thần thiên về tinh tế, đường nét mềm
mại, còn Tiêu Sùng lại là gương mặt “điện ảnh” trời ban, đường nét sắc sảo, mày
mắt lạnh lùng cứng cỏi, không cười thì ra dáng “nam thần hành động” chuẩn
chỉnh.
Vưu Thần là lưu lượng đang nổi, studio của cậu ta dám nhiều lần “đụng” Tiêu
Sùng là vì cậu ta đúng là đẹp trai, lại có fan trung thành. Lúc mới nổ ra chiến
tranh, thế lực hai bên còn ngang ngửa. Nhưng Tiêu Sùng dù sao cũng là “Ảnh đế
Tam Kim”, cả thực lực lẫn thành tựu đều áp đảo. Nếu không nhờ sức chiến đấu
của fan Vưu Thần quá mạnh, có lẽ ngay ngày đầu đã thua thảm.
Nhưng theo thời gian, phe Vưu Thần bắt đầu yếu thế, nhất là khi loạt ảnh mặt
mộc quê mùa từ nhiều năm trước bị đào lại. Nhan sắc vốn là lợi thế của cậu ta
giờ không còn “vũ khí” để khoe. Đã vậy, do mấy năm gần đây style hip-hop bad
boy được ưa chuộng, team vẫn giữ nguyên hướng tạo hình này, khiến fan Tiêu
Sùng lôi toàn bộ outfit từ debut đến nay ra “bóc” cho bằng hết, sự đơn điệu thành
điểm yếu chí mạng.
Biết tình hình không ổn, team Vưu Thần bắt đầu tính tới chuyện “nhờ vả” Nhan
Yểu. Lần này thái độ khiêm nhường hơn hẳn, mức giá đưa ra cũng gấp đôi so với
trước.
Tiếc là, Nhan Yểu chẳng hề có ý nhận lời.
Team Vưu Thần không phải chưa tìm nhiếp ảnh gia hay stylist khác, nhưng thành
phẩm đều không đạt yêu cầu.
Lúc này, dư luận trên mạng càng lúc càng bất lợi cho họ, Nhan Yểu gần như trở
thành “cọng rơm cứu mạng” cuối cùng, chỉ mong đừng thua quá thảm.
Thế là sau đó, nhân viên của team này liên tục tìm đến Nhan Yểu: ban đầu là trợ
lý, sau là quản lý, rồi đến tận chính Vưu Thần, nhưng không ai thoát khỏi cảnh bị
từ chối thẳng.
Đến cả Vưu Thần cũng bị người của studio Nhan Yểu tiễn thẳng ra cửa.
–
Chưa tới năm giờ chiều, Giang Nghiên xách một chiếc giỏ nhựa màu hồng từ
buồng thang máy bước ra.
Tan dạy ở trường xong, anh liền ghé qua chợ mua một loạt món mà Nhan Yểu
thích ăn.
Với tinh thần tiết kiệm, bảo vệ môi trường, mỗi lần đi chợ Giang Nghiên đều tự
mang theo giỏ nhựa. Chỉ là, màu sắc này thực sự chẳng ăn nhập gì với hình
tượng của anh, nhưng cứ mỗi khi anh mặt không chút cảm xúc mà xách giỏ hồng,
lại vô tình toát ra một kiểu đáng yêu kỳ quặc.
Đi trong hành lang, Giang Nghiên vừa sắp xếp thứ tự các món sẽ nấu tối nay
trong đầu, vừa tính toán tổ hợp cách chế biến sao cho tốn ít thời gian nhất.
Thế nhưng, khi trông thấy một gã đàn ông đứng ở cửa nhà mình với hành tung
khả nghi, guồng suy nghĩ đang chạy hết tốc lực bỗng khựng lại.
Cách chừng ba mét, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính đen,
khom người lén lút, áp tai sát vào cánh cửa, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ vài cái như
đang thăm dò xem bên trong có ai không.
“Anh là ai?” Giang Nghiên cất giọng, lạnh lẽo như muốn chặn người lạ ngoài ngàn
dặm.
Người kia bị dọa giật mình, vội lùi lại hai bước, lưng áp vào tường để giữ thăng
bằng. Dù mặt bị che kín, nhưng từ cử chỉ vẫn thấy rõ vẻ ngạc nhiên.
“Anh là ai?” Đối phương lại hỏi ngược.
Giang Nghiên khẽ nhíu mày, thong thả móc điện thoại từ túi ra, bấm “110”.
Chưa kịp gọi đi, đối phương đã hấp tấp nhào tới, vội vàng giải thích: “Tôi… tôi là
trợ lý của Nhan Yểu!”
Giang Nghiên nghiêng người tránh ra, ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng tạm dập ý
định báo cảnh sát.
“Nhan Yểu không có trợ lý nam”
Nghe vậy, đối phương khựng lại, đứng thẳng dậy, ho nhẹ mấy tiếng rồi nói tiếp:
“Tôi là người mới cô ấy vừa thuê”
Ngay lập tức, Giang Nghiên lại đưa điện thoại lên. Thấy thế, người kia sợ hãi vội
tháo khẩu trang và kính đen xuống, còn chìa tay như kiểu “Đừng mà!”:
“Đừng đừng đừng! Anh, là tôi đây, tôi tìm Nhan Yểu có việc!”
Ánh mắt Giang Nghiên không gợn sóng dừng lại trên người đối diện, hay đúng
hơn là “cậu trai” này. Khi trông thấy khuôn mặt thanh tú, điển trai kia, đáy mắt anh
chợt lạnh hơn vài phần: “Cậu là ai?”
Vưu Thần tròn mắt, dường như không thể tin được là bây giờ vẫn có người không
nhận ra mình: “Là tôi! Vưu Thần! Chính là người làm đại diện cho nhãn hiệu nước
uống XX và thương hiệu XX ấy!”
“Chưa nghe bao giờ”
Giọng Giang Nghiên lạnh nhạt. Thấy anh không chặn cửa nữa, Vưu Thần liền
nhanh chóng bước theo, nhiệt tình nói bên tai: “Anh ơi, thật ra tôi tìm Nhan Yểu
có chuyện, anh cho tôi vào đợi cô ấy một lát được không? Tôi chỉ muốn gặp cô ấy
một lần, hỏi một câu là đi ngay! Tuyệt đối không làm phiền!”
Động tác nhập mật khẩu của Giang Nghiên hơi khựng lại: “Hỏi chuyện gì?”
Vưu Thần vừa định mở miệng, lời đến môi lại nuốt xuống, nhớ lại lần trước cậu ta
bị đuổi khỏi studio của Nhan Yểu.
Lúc ấy, trợ lý của cô lạnh lùng chỉ vào mặt cậu ta, khẩy môi: “Sếp tôi nói rồi, cái
mặt này chẳng đáng gì, không chụp là không chụp, đừng tự rước nhục vào thân”
Cảnh tượng đó, bảo là “nhục nhã” còn chưa đủ.
Từ nhỏ tới lớn, điều cậu ta được khen nhiều nhất chính là gương mặt này, vậy mà
giờ lại bị chê “không đủ đẹp”? Làm sao mà cậu ta nuốt nổi cục tức đó!
“Chỉ hỏi vài chuyện cá nhân thôi” Vưu Thần ấp úng nói, nhưng trong mắt Giang
Nghiên, câu đó lại thành ra một nghĩa khác.
Môi Giang Nghiên mím chặt, trong đầu lướt qua đủ loại cảnh tưởng lung tung.
Anh biết, nói đúng ra thì Nhan Yểu không hẳn là người trong giới giải trí, nhưng
môi trường làm việc của cô lại tiếp xúc toàn những ngôi sao đẹp trai hoặc xinh
đẹp, ai nấy đều được trau chuốt chỉn chu, dưới ống kính của cô mà phô ra nét
quyến rũ nhất.
Đó là thứ ghen tuông xấu xí đang trỗi dậy. Giang Nghiên biết mình không nên nhỏ
nhen như vậy, nhưng đôi khi lại chẳng thể khống chế được cảm xúc.
Như ngay lúc này…
“Chuyện riêng tư” gì mà phải mò tới tận nhà?
Giang Nghiên không đáp, mở cửa bước vào. Nhưng khi chuẩn bị đóng lại thì Vưu
Thần vẫn không chịu, còn kẹp tay vào khe cửa, mắt rơm rớm cầu khẩn: “Anh ơi,
tôi xin anh! Chỉ cần cho tôi một lời giải thích để tôi hết hy vọng, thật sự chỉ mất vài
phút thôi”
“Giải thích?”
“Hết hy vọng?”
Sắc mặt Giang Nghiên lại sầm thêm. Việc gì mà phải tìm tận cửa để đòi giải
thích? Để hết hy vọng?
Anh tin Nhan Yểu sẽ không phản bội mình, nhưng cô tốt như thế, khó tránh được
có mấy con ruồi trong công việc lại nảy sinh ý nghĩ và ảo tưởng không nên có.
Ánh mắt sắc bén lại quét từ đầu tới chân đối phương.
Mũi không cao bằng mình, ngũ quan không sắc nét bằng mình, da không trắng
bằng mình, chiều cao cũng kém nửa cái đầu.
Còn thân hình… hừ, trong mắt Giang Nghiên, cậu chàng này hoàn toàn không đủ
tư cách so với anh.
Chỉ được cái trẻ hơn.
Ngoài điểm đó ra, chẳng hiểu cậu ta lấy đâu ra tự tin mà dám tìm tới cửa?
Nghĩ vậy, khóe môi Giang Nghiên khẽ nhếch, như một thoáng băng tan nhưng
nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự lạnh lẽo càng lặn sâu hơn vào đáy mắt.
“Được, vậy cậu vào đợi đi”
Vưu Thần nghe vậy, mặt thoáng hiện nét ngạc nhiên, rồi lập tức nở nụ cười rạng
rỡ như pháo hoa, trông chẳng khác nào một con cừu ngốc tự chui đầu vào ổ sói:
“Thật ạ?! Cảm ơn anh! Anh đúng là người tốt!”