Chưa Từng Quên Nhau

Chương 79



Về sau, còn chưa kịp xin được phương thức liên lạc của anh trai đẹp trai thì

Giang Quan Thư đã bị Nhan Yểu bất ngờ xuất hiện cắt ngang.

Cậu trai trẻ có vẻ bị sự “gan dạ” của Giang Quan Thư làm cho sững người. Lúc

này, vừa chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Nhan Yểu, không hiểu sao lại dâng lên

cảm giác chột dạ khó hiểu, thế là cậu gượng cười chào một tiếng rồi vội vàng

quay người rời đi.

“Con đang nói gì với cậu ta thế?” Nhan Yểu vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn bàn tay

nhỏ xíu chìa ra của Giang Quan Thư, trong ánh mắt bất giác đã nhuốm chút dịu

dàng.

“Con muốn xin số điện thoại của anh ấy” Giang Quan Thư thản nhiên đáp, thấy

anh trai đẹp trai kia quay lưng bỏ đi thì chu môi, hạ bàn tay đang đeo đồng hồ

điện thoại xuống.

Tiếc thật, vậy là sau này không được ăn kẹo nữa rồi.

Nhan Yểu khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ trước hành vi chủ động ở tuổi này

của con bé.

“Mơ đẹp quá, bố con lúc đó lại trách mẹ cho coi”

Nhớ năm đó, khi Giang Quan Thư mới hơn một tuổi, cô buột miệng nói đùa một

câu, kết quả tự mình đào hố chôn mình, ngay tối hôm đó ở trong phòng ngủ đã bị

“hành” cho đủ mệt. Từ đó về sau, cô chẳng dám tùy tiện nhắc lại chuyện này

trước mặt con gái.

Không ngờ con nhóc này lại “tự mình thành tài” được cơ đấy?

Nhan Yểu bật cười khẽ, nếu Giang Nghiên biết con gái bảo bối của mình lại chủ

động đi tán tỉnh trai lạ, chắc anh sẽ tức đến mức hai mắt trợn trắng mất?

Dĩ nhiên, Giang Quan Thư chẳng biết mẹ mình đang nghĩ gì. Mà cho dù có biết,

trong lòng con bé cũng chỉ âm thầm phản bác: Không đâu, bố chỉ bảo con đừng

học thói hư của mẹ thôi.

Dù gì thì người duy nhất có thể khiến Giang Nghiên tức đến mức hai mắt trợn

trắng cũng chỉ có Nhan Yểu thôi.

Nửa tiếng sau, buổi chụp ảnh kết thúc, Giang Nghiên cũng vừa hay đến tòa nhà

Thượng Giai. Vừa bước vào studio, một bàn tay lớn đã mang theo sự chiếm hữu

mạnh mẽ ôm trọn eo cô, anh cúi xuống thì thầm bên tai: “Anh đến đón em và

Quan Thư về nhà”

Đây là lần đầu cậu trai trẻ hợp tác cùng Nhan Yểu, nên trước giờ chưa từng gặp

qua người chồng bí ẩn ngoài giới của cô. Giờ lại đột ngột thấy Giang Nghiên xuất

hiện, hơn nữa còn thân mật với Nhan Yểu như thế, cậu không khỏi kinh ngạc.

Đảo mắt một vòng, mới nhận ra nhân viên của Thượng Giai đều là vẻ mặt

“chuyện thường ngày ở huyện”, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

“Này, đây là chồng của cô Nhan à?” Cậu trai kéo một nhân viên vừa đi ngang qua,

thấp giọng hỏi.

Người kia liếc sang đôi vợ chồng đang “quấn” lấy nhau, rồi bình thản thu ánh mắt

về: “Đúng rồi, trông cũng bảnh trai chứ?”

“Ừ, đúng vậy, chỉ là không ngờ họ lại tình cảm thế này”

“Xì, chồng cô ấy là kiểu ghen tuông điển hình đấy. Mỗi lần cô Nhan hợp tác chụp

với nam diễn viên, anh ấy nhất định sẽ tới đón cô ấy về” Nhân viên kia nói rồi

như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt nhìn cậu trai mang theo ẩn ý: “Cậu đợi đi, lát

nữa anh ấy sẽ tìm cậu đấy”

Cậu trai: “…”

Tìm cậu để làm gì? Cậu có làm gì đâu!

Chưa kịp hỏi kỹ, người nhân viên ấy đã quay lưng rời đi. Cậu trai như còn muốn

nói thêm gì đó, nhưng ngoảnh lại thì thấy chồng của Nhan Yểu quả nhiên đang đi

thẳng về phía mình…

Nhớ lại vẻ mặt nửa cười nửa không kia của người nhân viên, cậu lập tức thấy hơi

run. Đang định tìm cách chuồn thì đã thấy anh đứng ngay trước mặt, mỉm cười

chìa tay ra, giọng hơi lạnh nhưng không hề xa cách: “Xin chào, tôi là Giang

Nghiên, chồng của Nhan Yểu”

“À… chào anh”

Không hiểu sao cậu lại dùng cả kính ngữ, hai tay bắt lại, cứ như đang nói chuyện

với lãnh đạo.

Giang Nghiên hỏi: “Buổi chụp hôm nay thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi, thuận lợi!… Thật sự rất vinh hạnh được hợp tác cùng cô Nhan lần

này” Cậu trai cười gượng. Dù người đàn ông trước mắt không tỏ ra quá áp lực,

bộ vest cùng sơ mi mang lại vẻ quý phái xen chút nho nhã, nhưng không hiểu

sao, khí thế này lại là thứ cậu rất ít khi gặp qua.

“Vậy thì tốt, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác”

Cuộc trò chuyện rất ngắn, chưa kịp để cậu phản ứng, Giang Nghiên đã quay đi,

một tay nắm lấy Nhan Yểu, tay kia bế Giang Quan Thư, dưới ánh mắt của mọi

người mà rời khỏi studio.

Cậu trai cau mày gãi đầu, bất chợt nhớ lại câu nói đầu tiên Giang Nghiên dành

cho mình, trong lòng lập tức sáng tỏ.

Hóa ra là tới tuyên bố chủ quyền hả trời?

Trong khoang xe yên ắng, Giang Nghiên ngồi ở ghế lái, sắc mặt hơi trầm, vẻ

nghiêm nghị.

Nhan Yểu và Giang Quan Thư như đã quá quen với tình huống này, cũng đoán

trước được Giang Nghiên định “tính sổ” chuyện hôm nay, nên chưa đợi anh mở

miệng, Nhan Yểu đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Em hơi đói rồi, hay là hôm nay

mình ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn nhé?”

“Được ạ!” Giang Quan Thư ngồi ở ghế trẻ em phía sau lập tức phụ họa bằng

giọng non nớt.

Nghe vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt Giang Nghiên vơi đi đôi chút, nhưng vì vẫn muốn

giữ uy nghiêm của chủ gia đình, anh vẫn gượng giữ biểu cảm nghiêm khắc, tiếp

tục nói: “Đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc hôm nay là chuyện gì?”

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc quái lạ. Nhan Yểu ngẩng đầu nhìn Giang

Nghiên qua gương chiếu hậu, rồi lại để ý thấy Giang Quan Thư trong gương có vẻ

hơi căng thẳng, bèn âm thầm thở dài trong lòng, lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

“Quan Thư không muốn đi học thì thôi, đợi đến tiểu học hẵng đi cũng không

muộn”

Ngồi ở hàng ghế sau, Giang Quan Thư rất tán thành, gật mạnh cái đầu nhỏ.

Con bé thật sự không muốn chơi với mấy đứa ngốc đến mức còn nhầm lẫn giữa

số ‘6’ và số ‘9’ kia!

“Quan Thư đã bốn tuổi rồi, con bé nên ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn, phải giao lưu

với bạn bè cùng tuổi” Nếu chỉ là mấy chuyện vụn vặt thì Giang Nghiên sẽ không

cứng rắn đến vậy.

Nhưng với trẻ con, một môi trường giáo dục và trưởng thành bình thường không

thể chỉ giới hạn trong vòng tay bố mẹ. Tiếp xúc với bạn cùng trang lứa mới giúp

hình thành tính cách tốt hơn.

Lời ấy không sai, ngay cả một người cực kỳ ghét đi học như Nhan Yểu cũng thấy

rất có lý.

Ánh mắt lại lần nữa giao nhau với Giang Quan Thư qua gương chiếu hậu, trong

đôi mắt tròn xoe ấy đầy vẻ cầu xin, như thể mọc thêm đôi tai mèo mềm mại,

không tiếng mà khẩn thiết kêu gọi: Mẹ ơi, cứu con với!

Nhan Yểu khẽ ho hai tiếng, lòng cũng khó mà kháng cự kiểu làm nũng này của

con gái, bèn dò xét lên tiếng: “Anh là dân học giỏi nên không hiểu được nỗi khổ

của tụi học kém như bọn em đâu. Ngày xưa em đi học chỉ mong có người hiểu

mình. Dù sao học hành cũng không phải con đường duy nhất, tuy điểm em chẳng

ra gì, lại hay trốn học, nhưng bây giờ em vẫn sống rất hạnh phúc đấy thôi”

Nghe đến chữ “hạnh phúc”, khóe môi Giang Nghiên khẽ mím lại, vẻ lạnh trong

mắt như cục băng rơi vào lò than, tan ra thành làn hơi ấm.

Quay sang đối diện với vẻ mặt đầy tự tin của vợ, cuối cùng anh cũng không nhịn

được mà nhếch môi, vừa tức vừa bất lực: “Em mà là học kém á? Rõ ràng thông

minh lắm, chỉ là lười học thôi. Còn dám ném quyển sổ ghi chép anh dày công

soạn lên bục giảng nữa”

Nhan Yểu: “…”

Ngày đó người theo đuổi cô thì kẻ tặng hoa hồng, kẻ tặng sô-cô-la, hoặc thư tình,

chứ chưa ai tặng sổ ghi chép học tập. Cô đinh ninh là ai đó để nhầm nên mới ném

đi.

“Dù sao chuyện này không bàn cãi nữa. Hôm nay anh bỏ qua cho hai mẹ con,

nhưng mai phải ngoan ngoãn đi học”

Giang Nghiên nói xong liền khởi động xe rời khỏi bãi đỗ. Nhan Yểu chỉ đành bất

lực nhún vai, đưa cho Giang Quan Thư ánh mắt kiểu “Mẹ cũng bó tay rồi”.

Trốn học đúng là thói quen không tốt, Nhan Yểu trước đây dù hay làm vậy nhưng

cũng không muốn con mình học theo, chỉ là cô hiểu rõ tâm trạng muốn trốn học

của con.

Dù sao, ngày xưa cứ nghe giảng là cô thấy đau đầu, quả thật là một dạng tra tấn.

Giang Quan Thư chẳng còn cách nào, chỉ đành cụp cái đầu nhỏ, nghịch mấy ngón

tay, trông là biết không cam lòng.

Giang Nghiên vốn biết rõ con bé rất thông minh, cái “học kém” kia chỉ là mẹ ruột

hiểu nhầm con mình thôi. Bản thân anh hồi học mẫu giáo cũng thấy rất chán, còn

cho rằng ở nhà làm toán vui hơn nhiều so với hát đồng dao với đám trẻ. Nhưng

là cha mẹ, anh vẫn hy vọng Quan Thư có thể giao lưu với bạn bè, trở thành một

đứa trẻ vui vẻ, cởi mở, chứ không chỉ là một thiên tài kiêu ngạo và cô độc.

Suốt quãng đường, Quan Thư cứ phụng phịu. Có lẽ để bù đắp cho con, Giang

Nghiên phá lệ đưa con đi ăn KFC.

Một trong những thứ mà trẻ con khó cưỡng nhất chính là đồ chiên rán.

Cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh, ăn xong một bữa, cái bụng nhỏ của Quan

Thư tròn căng, môi cũng không bĩu nữa, đôi mắt tròn long lanh láo liên, rõ ràng là

đã được dỗ dành.

Gió tháng Năm dịu dàng, khẽ thổi mang theo hơi mát, nhưng không lạnh.

Ăn xong, ba người cùng nhau đi trên con phố sáng đèn. Thỉnh thoảng vài chiếc xe

chạy ngang, giữa chốn đô thị náo nhiệt, hình ảnh gia đình ba người lại đẹp như

một bức tranh bình yên mà ấm áp khó tả.

Đi chưa bao lâu, Quan Thư đã đòi được bế. Giang Nghiên không từ chối, đưa tay

ẵm con lên.

Nhan Yểu lo anh mỏi, nhưng Giang Nghiên vẫn luôn để trống một bàn tay để nắm

chặt tay cô ở bên.

Đó là báu vật anh đã tốn bao công sức mới có được, đương nhiên phải giữ thật

chặt trong lòng bàn tay, cả đời cũng không buông.

Quan Thư tựa vào vai bố, chỉ chốc lát đã bắt đầu gật gà gật gù, rồi “phịch” một cái

ngủ hẳn.

Trên đường, hình ảnh Giang Nghiên và Nhan Yểu cùng cô con gái trong vòng tay

thu hút không ít ánh nhìn. Gia đình ba người với nhan sắc như bước ra từ phim,

vừa đẹp vừa hòa hợp. Dù hai người không có hành động thân mật quá mức,

nhưng lại khiến người ta có cảm giác đây chính là dáng hình của tình yêu.

Giữa phố phường, họ lướt qua vô số người, phía sau là đô thị phồn hoa náo

nhiệt, nhưng mười ngón tay vẫn đan chặt, không ngoảnh lại, chỉ cùng nhau nhìn

về phía trước, thỉnh thoảng lại trao nhau ánh mắt.

Người phụ nữ trong đáy mắt Giang Nghiên vẫn đẹp như thuở nào, còn trong mắt

Nhan Yểu, khóe môi người đàn ông ấy đang cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.