Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 4: Thẩm Chiếu Nguyệt: Ba, hay là chúng ta cắt đứt quan hệ đi



“Cái hôn ước đó của con” Lưu Hoành Dương khựng lại, chau mày, dường như

đang suy nghĩ xem nên dùng lý do gì để tống khứ cô đi.

“Con nghe nói đối phương hiện tại đang phục vụ trong quân đội, vậy thì con có

thể lấy chồng mà, không cần phải về nông thôn nữa” Thẩm Chiếu Nguyệt nhanh

nhảu nói. Giọng cô không nặng không nhẹ, lại giống như một quả bom thả xuống

bàn ăn, không khí trong nháy mắt yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Đây là thông tin cô đọc được từ ký ức của nguyên chủ tối qua. Ông cụ Thẩm Bác

Văn lo xa, trước khi lâm chung đã nắm tay nguyên chủ trịnh trọng dặn dò về hôn

ước này. Nguyên chủ sau đó cũng từng nghe ngóng, nhưng biết được đối phương

là bộ đội đóng quân tận biên giới phía Bắc, nghe nói điều kiện cực kỳ gian khổ

nên mới từ bỏ ý định đến nương nhờ.

Leng keng — Lưu Thanh Thanh đánh rơi cái thìa vào bát, nước canh bắn lên

bộ quần áo mới của cô ta tạo thành một vệt bẩn.

“Mày đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?” Lưu Thanh Thanh rít lên, ngón tay sơn

móng lòe loẹt chọc gần đến chóp mũi Thẩm Chiếu Nguyệt. “Thời đại nào rồi còn

hôn ước từ bé? Hơn nữa với cái thân phận của mày hiện tại, ai dám rước mày

chứ?”

Lưu Thanh Thanh không ngờ Thẩm Chiếu Nguyệt còn có một mối hôn sự như

vậy, mà lại còn là quân nhân! Ông cụ Thẩm đã định hôn ước cho Thẩm Chiếu

Nguyệt thì chắc chắn gia thế bên kia phải rất tốt, lỡ đâu người ta còn là sĩ quan

thì sao? Không được! Lưu Thanh Thanh chỉ nghĩ thôi đã thấy khó chịu. Thẩm

Chiếu Nguyệt đã chiếm lấy bố mẹ cô ta suốt mười bốn năm, dựa vào đâu mà nó

còn được gả vào gia đình tốt như thế? Nói gì thì nói cũng không thể để nó gả đi

được. Thẩm Chiếu Nguyệt sao có thể sống tốt hơn cô ta? Dù có lấy chồng thì nó

cũng chỉ xứng lấy mấy gã chân đất mắt toét ở quê thôi!

Thẩm Chiếu Nguyệt ung dung húp cháo, lặng lẽ thưởng thức bộ dạng tức tối của

Lưu Thanh Thanh. Sự ghen ghét trong mắt đối phương như muốn ngưng tụ thành

thực thể. Kẻ giả mạo thiên kim này e là nằm mơ cũng lo sợ cô sống tốt hơn ả.

Nhưng mới thế đã xù lông, đạo hạnh cũng kém quá!

“Muốn hay không cũng không phải do chị quyết định. Ông ngoại trước nay coi

trọng nhất là lời hứa, trước lúc mất còn đặc biệt dặn dò về hôn ước này” Thẩm

Chiếu Nguyệt chậm rãi mở miệng.

“Chiếu Nguyệt, không phải ba muốn bội ước,” Lưu Hoành Dương nghe vậy cau

mày nói: “Nhưng chuyện này đã bao nhiêu năm rồi, bao năm nay không liên lạc,

nói không chừng đối phương đã quên mất chuyện này rồi” Đối với mối hôn sự

này, tuy hắn biết nhưng rõ ràng là không tán thành. “Hơn nữa, bao năm không

gặp, ai biết thằng nhóc đó giờ ra sao? Các con lại không có tình cảm, ba mẹ lại

không ở bên cạnh, nhỡ hắn đối xử không tốt với con thì làm thế nào?” Lưu Hoành

Dương nói nghe thì có lý có tình lắm.

“Đúng đấy!” Tào Tĩnh đột nhiên cao giọng rồi vội hạ thấp xuống: “Quân nhân coi

trọng nhất là thành phần xuất thân. Nếu biết ông ngoại mày là nhà tư bản, mày

nghĩ xem” Bà ta chưa nói hết câu nhưng đôi chân run rẩy dưới gầm bàn đã tố

cáo nỗi sợ hãi — bọn họ cực kỳ sợ bị tố giác. Phải biết rằng vừa nghe thấy hai

chữ “quân nhân”, bà ta đã sợ chết khiếp rồi.

“Nói cái gì đấy?” Lưu Hoành Dương lườm một cái sắc lẹm, Tào Tĩnh biết mình lỡ

lời vội cúi đầu.

Thẩm Chiếu Nguyệt cũng cúi đầu ăn cháo, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa

mai. Trong nguyên tác, cái gia đình này sang Hương Giang sống hô mưa gọi gió,

hiện giờ cô đã xuyên đến, tất cả những gì thuộc về nguyên chủ cô đương nhiên

phải lấy lại hết!

“Chiếu Nguyệt, chúng ta đều là muốn tốt cho con” Lưu Hoành Dương gõ nhẹ

ngón tay lên mặt bàn gỗ đỏ tạo ra nhịp điệu trầm đục: “Thế này đi, con cứ an tâm

về quê đợi, chờ ba mẹ sắp xếp ổn thỏa sẽ lập tức đón con sang, con thấy thế

nào?”

Lưu Thanh Thanh lập tức tiếp lời, mái tóc xoăn mới làm rung rung theo động tác

khoa trương của cô ta: “Đúng đúng đúng, ở quê tốt lắm, không khí trong lành”

Ngón tay sơn đỏ của cô ta lại chỉ vào Thẩm Chiếu Nguyệt: “Mày đừng có mà

không biết tốt xấu!”

“Vậy ạ,” Thẩm Chiếu Nguyệt làm như vô tình nghịch chiếc vòng ngọc trên cổ tay:

“Nếu ba đã lo lắng, con về quê tránh bão cũng được, chỉ là”

“Chỉ là cái gì?” Lưu Thanh Thanh sốt ruột, ghế dựa kéo lê trên sàn tạo ra tiếng kít

chói tai, khuôn mặt sưng vù giờ phút này vì kích động mà càng thêm dữ tợn.

Thẩm Chiếu Nguyệt cố ý kéo dài giọng: “Chỉ là thân phận con nhạy cảm, sợ đến

nông thôn bị người ta ghét bỏ, hay là”

“Có gì con cứ nói thẳng, sao cứ ấp a ấp úng thế, mau nói hay là cái gì?” Lưu

Hoành Dương mất kiên nhẫn truy hỏi.

“Mọi người cũng biết con không chịu khổ được, lại hay bị người ta ghét bỏ bắt

nạt, con sống không nổi đâu. Cho nên, hay là chúng ta cắt đứt quan hệ đi?” Thẩm

Chiếu Nguyệt nhẹ nhàng ném ra câu nói ấy, phảng phất như đang bàn chuyện

thời tiết: “Như vậy con sẽ an toàn hơn một chút”

Hiện tại đang là thời điểm loạn lạc, cắt đứt quan hệ vừa có thể thoát khỏi cái gia

đình hãm tài này, lại còn tránh được việc sau này bị bọn họ liên lụy.

chieu-nguyet-ba-hay-la-chung-ta-cat-dut-quan-he-dihtml]

“Mày nói cái gì? Mày muốn cắt đứt quan hệ?” Lưu Thanh Thanh nghe vậy hít một

ngụm khí lạnh. Cô ta trước kia không phải chưa từng nghĩ đến việc đuổi cổ Thẩm

Chiếu Nguyệt ra khỏi nhà, nhưng hai chữ “cắt đứt” này thốt ra từ chính miệng cô

thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Cô nói muốn cắt đứt, cứ như thể cô khinh thường

người nhà họ Lưu, không cần bọn họ vậy.

Tào Tĩnh: “?” Bà ta khiếp sợ nhìn chằm chằm cô, động tác trên tay cũng dừng lại.

Lưu Hoành Dương càng nheo mắt lại, như đánh giá một người xa lạ mà dò xét

Thẩm Chiếu Nguyệt. Cả nhà ba người không ai ngờ Thẩm Chiếu Nguyệt sẽ nói ra

lời đề nghị này.

“Đúng vậy, chỉ cần cắt đứt quan hệ, con sẽ không còn là người nhà họ Lưu, ít

nhất khi về nông thôn người khác sẽ không xa lánh con” Thẩm Chiếu Nguyệt

ngoan ngoãn gật đầu, mở to đôi mắt to tròn vô hại: “Ba cũng biết con không chịu

được uất ức mà”

Nguyên chủ tuy bốn năm nay không có địa vị trong nhà, nhưng tốt xấu gì cũng là

tiểu thư nhà tư bản, sống trong nhung lụa đã lâu, ở nhà bị coi thường thì thôi chứ

ra ngoài mà bị khinh bỉ thì chắc chắn không chịu được. Cho nên lý do Thẩm Chiếu

Nguyệt đưa ra cũng chẳng có gì sai.

“Cắt đứt quan hệ” Lưu Hoành Dương nghiền ngẫm từ này: “Chiếu Nguyệt, con

có biết cắt đứt quan hệ nghĩa là gì không?”

“Đương nhiên” Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, “Từ nay về sau, trên

đường có gặp cũng coi như người xa lạ”

Lưu Hoành Dương nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên bật cười, chỉ nghĩ rằng

cô vì chuyện phải về quê nên đang giận dỗi. Nhưng hắn không khỏi vuốt cằm tính

toán: Cắt đứt quan hệ tuy phiền phức, nhưng có thể ổn định con bé này. Đợi tàu

chạy rồi, ai còn quản cái gì cắt hay không cắt? Dù sao đợi đến Hương Giang rồi

thì cũng chẳng khác gì cắt đứt!

“Được” Hắn đập bàn, “Ba viết giấy cắt đứt quan hệ ngay đây”

Tào Tĩnh cuống quýt kéo tay áo chồng: “Lão Lưu, ông làm thế”

“Câm miệng!” Lưu Hoành Dương lạnh giọng quát, quay đầu lại đổi sang vẻ mặt

hòa ái: “Chiếu Nguyệt à, ba đều là vì tốt cho con. Đợi gió êm sóng lặng, ba nhất

định đón con về thành phố, con chịu thiệt thòi chút nhé”

“Vâng ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu giấu đi vẻ châm chọc trong mắt, lập tức lấy

bút máy và giấy viết thư ra.

“Xong” Lưu Hoành Dương viết nhoay nhoáy, thuận tay đẩy đến trước mặt Thẩm

Chiếu Nguyệt: “Con tranh thủ thời gian ra phố làm thủ tục đi, xong xuôi là có thể

yên tâm về quê rồi”

Thẩm Chiếu Nguyệt liếc qua văn bản, trên giấy trắng mực đen viết “Tự nguyện cắt

đứt quan hệ thân thuộc với Thẩm Chiếu Nguyệt”, ngày tháng ký tên cố tình ghi lùi

về trước nửa tháng. Cô cười lạnh trong lòng, gã đàn ông này đến ngày tháng

cũng làm giả, e là đã sớm mong làm điều này từ lâu rồi.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

“Hôm qua con bị đập đầu, giờ vẫn còn chóng mặt lắm” Cô xoa thái dương làm vẻ

yếu ớt: “Dù sao vẫn còn thời gian, để hai hôm nữa đi cũng được”

“Giả vờ giả vịt cái gì chứ” Lưu Thanh Thanh ngứa mắt, tức giận nói.

“Đủ rồi!” Lưu Hoành Dương nhíu mày quát, “Muộn hai ngày thì muộn hai ngày”

Hai ngày nay hắn đang bận rộn trộm chuyển nốt những món đồ giá trị cuối cùng

của nhà họ Thẩm lên tàu, quả thật không chia được tinh lực để mắt đến Thẩm

Chiếu Nguyệt. Dù sao cũng đã cắt đứt quan hệ, không sợ cô gây ra rắc rối gì nữa.

“” Lưu Thanh Thanh tủi thân bĩu môi, cũng không dám tranh cãi với Lưu Hoành

Dương. “Đến lúc đó con đi làm cùng nó!” Lưu Thanh Thanh suy nghĩ một chút liền

nói. Thẩm Chiếu Nguyệt thoái thác không đi làm thủ tục, chắc chắn có vấn đề. Cô

ta cũng không thể để Thẩm Chiếu Nguyệt chạy mất, càng không thể để cô chạy đi

tìm cái mối hôn ước kia, nhất định phải bắt cô về nông thôn mới được! Mà loại

chuyện này, chỉ có đích thân cô ta giám sát mới yên tâm.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt sưng đỏ của cô ta nặn ra nụ cười ác ý: “Em gái

người không khỏe, con làm chị đương nhiên phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn

rồi”

“Thế thì đúng là cảm ~ ơn ~ chị ~ gái ~ nhé ~” Thẩm Chiếu Nguyệt liếc xéo cô ta,

cười như không cười.

“” Đáng ghét! Cái giọng điệu cảm ơn âm dương quái khí này nghe mà muốn

tăng xông!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.