Ban đêm
“Mẹ, cái chăn này toàn mùi mốc thôi!” Lưu Thanh Thanh chán ghét dùng hai ngón
tay nhón lấy góc chăn, cứ như đang cầm thứ gì bẩn thỉu lắm: “Còn có bọ chó
nữa. Mẹ nhìn xem này!”
Cô ta giũ mạnh cái chăn một cách đầy kịch tính, làm như thể giũ thế là mùi mốc
với bọ chó sẽ rơi ra hết vậy.
Sau khi trong nhà bị cướp sạch sành sanh, ban ngày Tào Tĩnh phải chắp vá lung
tung, vất vả lắm mới kiếm được hai bộ chăn đệm trải tạm xuống sàn nhà, cốt để
ngủ cho đỡ đau lưng. Nhưng dù là đệm chăn mốc meo thế này, cũng chẳng có
phần cho Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Mẹ biết rồi,” Tào Tĩnh mệt mỏi day day thái dương: “Nhưng con chịu khó tạm bợ
hai ngày đi, đợi đến lúc lên thuyền”
Bà ta nói được một nửa thì đột ngột im bặt, cảnh giác nhìn quanh bốn phía như
sợ có người nghe thấy. Từ sau khi nhà bị trộm, bà ta cứ có cảm giác trong bóng
tối luôn có người đang rình rập bọn họ.
“” Lưu Thanh Thanh bĩu môi, miễn cưỡng nằm xuống, nhưng rồi lại lập tức bật
dậy: “Á á á. ngứa chết đi được, thế này thì ngủ kiểu gì!”
Cô ta gãi lấy gãi để cánh tay, trên làn da trắng nõn đã nổi lên một mảng mẩn đỏ.
“Đừng có làm loạn nữa!” Lưu Hoành Dương đột nhiên quát lạnh.
Căng thẳng cả một ngày, khó khăn lắm mới được chợp mắt một lát mà Lưu Thanh
Thanh cứ làm ầm ĩ. Giọng nói chua loét của cô ta làm đầu hắn ong ong, trong
lòng chỉ thấy bực bội.
Bị mắng, Lưu Thanh Thanh tủi thân ngậm miệng. Cô ta nhìn chăn đệm dưới đất,
do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không nằm lên đó mà nằm thẳng
xuống sàn nhà.
Trải qua hàng loạt biến cố, ba người nhà họ Lưu đã sớm mệt mỏi rã rời, chẳng
bao lâu sau liền ngủ say như chết.
..
Đêm khuya thanh vắng, Thẩm Chiếu Nguyệt đang chợp mắt trên sàn nhà bỗng
mở mắt ra, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn ba kẻ kia đang ngủ ngáy o o, Thẩm Chiếu Nguyệt châm vào huyệt ngủ của
bọn họ mỗi người một cái, sau đó lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà.
Gió đêm hè mang theo vị tanh mặn ẩm ướt, trên bến tàu lác đác vài ngọn đèn
vàng vọt. Phía xa có mấy bóng đen đang bốc xếp hàng lên thuyền, hành động lén
lút, nhìn qua là biết cùng một giuộc với Lưu Hoành Dương.
Thẩm Chiếu Nguyệt liếc nhìn, nương theo bóng đêm ẩn nấp, tìm kiếm thuyền của
nhà họ Thẩm trên bến cảng.
Trước kia nhà họ Thẩm làm ăn buôn bán có mua hai chiếc thuyền, trên thân
thuyền đều có đánh dấu riêng. Để tránh việc thuê thuyền ngoài bị phát hiện,
Lưu Hoành Dương dùng trực tiếp thuyền nhà họ Thẩm, điều này lại tiện cho Thẩm
Chiếu Nguyệt tìm kiếm.
Đêm đã khuya, hai gã gác đêm mà Lưu Hoành Dương thuê đang dựa vào đống
dây thừng ở mũi thuyền ngủ gật. Thẩm Chiếu Nguyệt thân hình nhỏ nhắn, hành
động linh hoạt, nhẹ nhàng tránh được đám người canh gác, thuận lợi lẻn lên
boong tàu.
Khoang chứa hàng nồng nặc mùi dầu trẩu hỗn hợp với mùi ẩm mốc. Nương theo
ánh trăng xuyên qua cửa sổ mạn tàu, Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn thấy những chiếc
rương gỗ được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Cô mở chiếc rương gần nhất, những thỏi vàng trong bóng đêm ánh lên kim quang
lấp lánh, chói đến mức cô phải nheo mắt lại.
“Quả nhiên đều ở đây” Ngón tay Thẩm Chiếu Nguyệt lướt nhẹ qua những thỏi
vàng.
Tất cả đều là tâm huyết cả đời của ông ngoại cô, vậy mà bị Lưu Hoành Dương –
tên sói mắt trắng vô ơn này cuỗm sạch, không để lại cho nguyên chủ, người thừa
kế chân chính của nhà họ Thẩm dù chỉ một hạt đậu vàng. Thậm chí hắn còn đẩy
nguyên chủ về nông thôn, gây ra kết cục bi thảm như vậy.
“Đúng là lòng tham không đáy!” Thẩm Chiếu Nguyệt cười lạnh một tiếng, đối với
việc sắp làm tiếp theo không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.
Đã xuyên đến đây, những thứ thuộc về nguyên chủ, cô tự nhiên phải lấy lại từng
món một.
“Thu”
Chiếc vòng ngọc trên tay lóe lên ánh sáng nhạt, từng rương vàng bạc châu báu
lần lượt biến mất.
Thu xong một chiếc thuyền, nhìn khoang thuyền vẫn đầy ắp những chiếc rương
nhưng bên trong đã trống rỗng, khóe miệng Thẩm Chiếu Nguyệt nhếch lên một nụ
cười giảo hoạt.
Đợi đến lúc Lưu Hoành Dương nhìn thấy cảnh này, e rằng hắn sẽ sụp đổ mất thôi.
Đầu tiên là nhà bị trộm sạch bách, giờ đến gia sản trên hai chiếc thuyền cũng bị
quét không còn một mống, Lưu Hoành Dương mà thấy cái này chắc trời sập
xuống mất!
Chẳng mấy chốc, Thẩm Chiếu Nguyệt lại lẻn sang chiếc thuyền còn lại, thu toàn
bộ vàng bạc châu báu trong khoang đi, chỉ để lại những chiếc rương rỗng.
“Này này, Đầu To, dậy đi, mau dậy đi!” Trên boong tàu đột nhiên truyền đến tiếng
gọi khẽ.
“?” Thân ảnh đang chuẩn bị rời đi của Thẩm Chiếu Nguyệt khựng lại, cô nép sát
vào vách khoang thuyền, nín thở.
sach-hai-thuyen-tai-bao-cua-cha-ruothtml]
Mấy tên canh gác vừa nãy còn ngủ gật, lúc này thế mà đã tỉnh một tên.
“Hả. Sao thế?” Gã tên là Đầu To bị đánh thức, có vẻ vẫn còn ngơ ngác, giọng
nói mang theo vẻ mờ mịt của người mới ngủ dậy.
“Vừa nãy tao hình như nghe thấy bên dưới có động tĩnh!” Giọng gã kia lộ vẻ căng
thẳng.
Thẩm Chiếu Nguyệt lập tức dừng mọi động tác.
Ngay sau đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần, kèm theo
tiếng phàn nàn của kẻ bị đánh thức: “Nửa đêm nửa hôm thế này, có cái gì được
chứ”
Nói còn chưa dứt câu, hắn đã ngáp một cái lười biếng.
“Đừng chủ quan, hôm nay ông chủ Lưu đã đặc biệt dặn dò rồi, phải cẩn thận một
chút!” Người kia lên tiếng, giọng nói ngày càng sát: “Cầm đèn pin đi, chúng ta
xuống dưới xem sao!”
Thẩm Chiếu Nguyệt nheo mắt lại. Tên cha tệ bạc Lưu Hoành Dương này cũng
cẩn thận đấy, tiếc là đã quá muộn rồi.
Cô vừa động ý niệm, cả người trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Két ——
Cửa khoang chứa hàng bị đẩy ra, một luồng sáng chói lòa từ đèn pin quét qua,
vừa vặn lướt qua vị trí cô vừa đứng.
“Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng tao nghe thấy có tiếng động mà” Tên dáng người cao gầy
hồ nghi khua đèn pin, chùm sáng quét qua quét lại trong khoang chứa hàng trống
trải. Thậm chí đến trần nhà hắn cũng không tha.
“Mày bị bệnh à! Trên trần nhà kia dính được người chắc?” Tên lùn mập bị đánh
thức bất mãn càu nhàu, mắt mũi vẫn còn lim dim buồn ngủ: “Mày nhìn cho kỹ đi,
làm gì có ai? Là do mày căng thẳng quá, tự mình dọa mình thôi”
Bị phá giấc ngủ, tính khí tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Lão Lưu trả có tí tiền ấy, chúng ta làm qua loa là được rồi, chẳng lẽ mày định
canh cho lão cả đêm thật à? Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt thế này thì có
chuyện gì được?” Tên lùn mập vừa nói vừa dụi mắt.
“Biết đâu ông chủ Lưu còn thưởng thêm tiền boa thì sao?” Tên cao gầy vẫn không
yên tâm lắm, giơ đèn pin soi lại một vòng trong khoang thuyền. Chùm sáng quét
qua những chiếc rương gỗ nằm im lìm không sứt mẻ, vẻ mặt căng thẳng của hắn
lúc này mới giãn ra đôi chút: “Rương vẫn còn nguyên, chắc là không sao đâu”
“Thì chả thế!” Tên lùn mập cười nhạo, vỗ vỗ vào cái rương gỗ lớn bên cạnh: “Mày
nhìn cái trọng lượng này xem, bê một cái đã muốn gãy lưng, ai mà thần không
biết quỷ không hay khuân hết đống rương này đi được?”
Ngay cả hắn tuy nhìn thấy cũng thèm, nhưng cũng chỉ dám nhân cơ hội sờ mó
một hai món thôi. Dù sao đồ đạc ở đây nhiều, Lưu Hoành Dương cũng chẳng
kiểm kê từng cái một, mất một hai món cũng chẳng nhận ra.
Nhưng hắn làm sao ngờ được, trên đời này lại có một Thẩm Chiếu Nguyệt sở hữu
“bàn tay vàng”, thật sự đã thần không biết quỷ không hay mà dọn sạch sành sanh!
“Được rồi được rồi, mau về ngủ tiếp còn kịp chợp mắt tí” Tên lùn mập mất kiên
nhẫn thúc giục, lại ngáp một cái rõ to.
“Từ từ” Tên cao gầy do dự một lát rồi nói: “Qua thuyền bên kia kiểm tra nốt rồi
về”
Nói xong hắn liền đi ra phía cửa khoang.
“Chậc, phiền phức thật đấy!” Tên lùn mập lầm bầm lầu bầu đi theo phía sau, tỏ vẻ
rất bất mãn với quyết định của đồng bọn.
Theo bước chân hai người rời đi, khoang thuyền trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Ánh
trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những chiếc rương nhìn qua vẫn hoàn hảo
không chút tổn hại. Ai mà ngờ được, bên trong những chiếc rương trông có vẻ
nặng trịch ấy đã sớm rỗng tuếch.
“Lưu Hoành Dương, ông đúng là tìm được hai trợ thủ ‘đắc lực’ thật đấy!” Thẩm
Chiếu Nguyệt chậm rãi bước ra từ không gian.
Cũng may hai tên này làm việc tắc trách, chỉ cần bọn họ mở rương ra xem một cái
thôi là đêm nay đừng hòng yên ổn. Cô còn có kế hoạch khác, chuyện ở đây cứ để
muộn chút hãy bị phát hiện thì tốt hơn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đợi bên ngoài yên tĩnh trở lại, Thẩm Chiếu Nguyệt mới chuồn ra khỏi khoang
thuyền, chạy về nhà họ Thẩm.
Lưu Hoành Dương và Tào Tĩnh vẫn đang ngủ say trên sàn nhà, Lưu Thanh Thanh
cuộn tròn bên cạnh đống chăn đệm nồng nặc mùi mốc, trên mặt vẫn còn vương
nước mắt, mày nhíu chặt.
Cô tiến lại gần rút ngân châm sau gáy ba người ra, sau đó nhẹ nhàng trở về
phòng mình, lách mình vào không gian. Cô mới không thèm ngủ cái sàn nhà cứng
ngắc kia đâu!
Vừa vào biệt thự trong không gian, Thẩm Chiếu Nguyệt liền ném mình lên chiếc
giường lớn hai mét, cảm giác mát lạnh mượt mà của ga trải giường bằng lụa
khiến cô thoải mái thở dài.
Đây mới là cái giường cô nên ngủ chứ!