Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 11: Thẩm Chiếu Nguyệt: Tôi muốn tố cáo cha tôi



Ánh nắng sớm mai xuyên qua khung cửa sổ trống hoác chiếu vào nhà. Lưu

Hoành Dương vừa xoa cái lưng đau nhức vừa bò dậy từ sàn nhà.

Nửa đêm đầu hắn cảm thấy ngủ cũng được, nhưng đến nửa đêm về sáng, không

biết tại sao cứ trằn trọc mãi, sàn nhà cộm khiến xương cốt hắn như muốn rã rời.

Ngủ kiểu gì cũng không ngon.

Thật là tà môn!

“Ui da, ui da”

Tào Tĩnh vịn tường chậm chạp đứng dậy. Mái tóc uốn nhuộm được chăm chút tỉ

mỉ giờ rối như cái tổ gà, bộ quần áo cũ mượn tạm nhăn nhúm dính chặt vào

người, đâu còn nửa điểm dáng vẻ quý phu nhân?

Thê thảm nhất phải kể đến Lưu Thanh Thanh. Vừa mở mắt ra, cô ta đã bị cái

chăn mốc meo làm cho sặc ho liên tục, giống như con gà mái bị tóm cổ.

“Phiền chết đi được!” Cô ta đá văng cái chăn bốc mùi nồng nặc ra, ho sù sụ cả

buổi mới hoàn hồn: “Cái sàn nhà rách nát này cộm chết con rồi!”

Lưu Thanh Thanh hét lên bằng cái giọng chua loét. Khuôn mặt sưng vù của cô ta

giờ tím ngắt như quả cà tím hỏng, vết máu bầm xanh tím đã lan đến tận khóe

mắt: “Hồi ở quê con cũng chưa phải chịu cái tội này bao giờ!”

Lúc nhỏ đúng là cô ta lớn lên ở nông thôn, nhưng Lưu Hoành Dương thường

xuyên lén biển thủ tiền của nhà họ Thẩm để chu cấp, nên Lưu Thanh Thanh ở quê

dùng toàn đồ thượng hạng.

Sau khi được đón về, cô ta cướp phòng, giường, quần áo trang sức của Thẩm

Chiếu Nguyệt, có thể nói suốt 18 năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta thảm hại thế

này!

“Kêu cái gì mà kêu!” Lưu Hoành Dương ngoẹo cổ quát lớn.

Hôm qua hắn bị vẹo cổ, qua một đêm có vẻ càng cứng hơn, chỉ cần động nhẹ một

cái là đau đến méo xệch cả ngũ quan. Hơn nữa nửa đêm qua ngủ không ngon,

Lưu Hoành Dương khó tránh khỏi gắt gỏng khi mới ngủ dậy.

“Thanh Thanh, nhịn thêm một ngày nữa thôi,” Tào Tĩnh thấy thế vội vàng trấn an,

giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Sáng mai chúng ta có thể lên thuyền rồi”

Lúc này Lưu Thanh Thanh mới miễn cưỡng ngậm miệng, nhưng trong mắt tràn

đầy oán độc. Nếu không phải tại lũ trộm chết tiệt kia, sao cô ta lại ra nông nỗi

này?

“Khoan đã!” Cô ta đột nhiên nhìn quanh, giọng cao vút: “Thẩm Chiếu Nguyệt đâu?

Con tiện nhân đó không phải bỏ trốn rồi chứ?”

Ý nghĩ này khiến cô ta tức điên, khuôn mặt sưng húp lập tức vặn vẹo. Biết đâu vụ

trộm trong nhà là do con tiện nhân Thẩm Chiếu Nguyệt làm, nếu không tại sao chỉ

có mặt cô ta bị đánh thành thế này, còn Thẩm Chiếu Nguyệt vẫn xinh đẹp như

thường?

“?” Tào Tĩnh nghe vậy, tim thót lại, theo bản năng nhìn quanh.

Sau vụ trộm hôm qua, cả nhà ba người bọn họ dứt khoát ngủ hết ở sàn phòng

khách để có gì còn hỗ trợ nhau. Rõ ràng Thẩm Chiếu Nguyệt nằm cách đó không

xa, sao ngủ một giấc dậy đã mất tăm mất tích?

Lưu Hoành Dương nhíu mày thành một cục, sắc mặt vốn đã âm trầm nay càng

khó coi hơn.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Thẩm Chiếu Nguyệt mở cửa phòng bước ra, dáng vẻ còn

ngái ngủ.

Nửa đêm chạy ra bến tàu khuân đồ, dù có ngủ trên giường lớn trong không gian

thì cô vẫn chưa được nghỉ ngơi đủ, dưới mắt lộ ra một chút quầng thâm. Cũng

may ba người nhà họ Lưu cũng đều mệt mỏi phờ phạc vì mất ngủ nên bộ dạng

này của Thẩm Chiếu Nguyệt không khiến ai nghi ngờ.

“Sao mày lại chui vào trong phòng?” Lưu Thanh Thanh trừng mắt chất vấn, giọng

nói mơ hồ nhưng đầy địch ý.

“Hả?” Thẩm Chiếu Nguyệt chớp chớp mắt vô tội: “Nửa đêm tôi thấy lạnh quá, bị

rét run lên nên tỉnh, nghĩ trong phòng kiểu gì cũng có giường. Nhưng tôi quên

mất, giường bị trộm mất rồi”

Câu nói này như dao cứa vào tim Lưu Thanh Thanh. Cô ta đang định nổi cơn

tam bành thì bị Lưu Hoành Dương quát: “Đủ rồi! Câm miệng hết cho tao, sáng

sớm tinh mơ đã nghe ba người đàn bà các cô cãi nhau ỏm tỏi, không yên được

một phút nào à!”

Đặc biệt là Lưu Thanh Thanh, trước kia sao hắn không nhận ra giọng đứa con gái

lớn này lại chua ngoa đến thế! Sáng sớm cái thứ âm thanh ma quái này cứ khoan

vào đầu hắn, làm thái dương hắn giật ‘thình thịch’.

“” Lưu Thanh Thanh bị Lưu Hoành Dương quát cho rùng mình, không dám ho

he nữa. Người cha này bình thường chiều cô ta nhất, nhưng từ khi nhà bị trộm cứ

như biến thành người khác.

Tào Tĩnh càng tủi thân hơn, bà ta vừa rồi còn chưa kịp nói câu nào cũng bị Lưu

Hoành Dương mắng lây. Lưu Hoành Dương trong lòng bực bội vô cùng – đứa con

gái lớn này được chiều quá hóa hư, giờ nhà gặp biến cố mà vẫn không biết thu

liễm.

“Hôm nay không ai được phép ra khỏi cửa!” Lưu Hoành Dương nghiến răng ra

lệnh, cái cổ càng ngoẹo hẳn sang một bên: “Tất cả thành thật ở nhà cho tao!”

chieu-nguyet-toi-muon-to-cao-cha-toihtml]

Mai là lên thuyền rồi, hắn không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa. Tối qua hắn

đã đích thân đi kiểm tra bến tàu, còn tăng cường người canh gác, nghĩ là vạn vô

nhất thất nên hôm nay ở nhà là an toàn nhất.

“Nhưng mà ba ơi,” Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Hôm

qua con đi đăng ký về nông thôn, thủ tục vẫn chưa làm xong. Hôm nay còn phải

ra ủy ban phố một chuyến nữa”

“Vậy mày đi đi” Lưu Hoành Dương vừa nghe đến chuyện về nông thôn liền đồng

ý ngay.

Vì nguyên chủ trước giờ rất nghe lời nên Lưu Hoành Dương khá yên tâm về cô,

không hề lo lắng cô ra ngoài sẽ gây chuyện. Lưu Thanh Thanh trừng mắt nhìn

Thẩm Chiếu Nguyệt đầy hung ác, nhưng nghĩ lại con tiện nhân chướng mắt này

sớm biến đi về quê cũng tốt, bèn hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.

..

Thẩm Chiếu Nguyệt lẳng lặng ra khỏi cửa, đến bữa sáng cũng chưa ăn. Dù sao

nồi cháo loãng nấu bằng gạo đi mượn kia vốn cũng chẳng có phần của cô.

Ra khỏi nhà, Thẩm Chiếu Nguyệt đi thẳng đến Cách ủy hội (Ủy ban Cách mạng).

Trong văn phòng Cách ủy hội khói thuốc lượn lờ, mấy người đeo băng tay đỏ

(Hồng vệ binh) đang ngồi uống trà.

“Đồng chí” Thẩm Chiếu Nguyệt vừa vào cửa mắt đã đỏ hoe: “Tôi muốn tố cáo!”

“Cô là ai?” Phó chủ nhiệm Hùng Lập Chí cầm đầu đặt chén trà xuống, nheo mắt

đánh giá cô gái nhỏ đột ngột xông vào.

Cô gái trông chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình gầy yếu bọc trong bộ

quần áo cũ đã giặt đến bạc màu, nhìn qua nhu nhược yếu đuối thế mà lại chạy tới

tố cáo, thực sự khiến người ta kinh ngạc.

“Cô bé, cô muốn tố cáo cái gì?” Phó chủ nhiệm Hùng hạ giọng, nhưng vẫn mang

theo vài phần dò xét.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Thẩm Chiếu Nguyệt hít sâu một hơi, giọng run rẩy rất đúng lúc: “Tôi muốn tố cáo

cha tôi là Lưu Hoành Dương”

Cô như dùng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được câu này: “Ông ấy. ông ấy

ngày mai định mang cả nhà vượt biên sang Hương Giang”

“Cái gì?” Cả văn phòng tức khắc vỡ tổ.

Phó chủ nhiệm Hùng bật dậy, làm đổ cả chén trà trên bàn, nước trà lênh láng: “Cô

bé, cô nói thật chứ? Cô có bằng chứng không?”

“Có. có ạ,” Thẩm Chiếu Nguyệt sợ hãi gật đầu: “Bọn họ đã dọn sạch cả nhà rồi,

hơn nữa tôi còn nhìn thấy vé tàu”

“To gan thật!” Phó chủ nhiệm Hùng đập bàn một cái, lập tức ra lệnh: “Tiểu Trần,

lập tức tập hợp người, đến khám xét ngay!”

Thời điểm này vốn nhạy cảm, cho dù Thẩm Chiếu Nguyệt không đưa ra được

bằng chứng thì họ vẫn giữ tâm thế “thà giếc nhầm còn hơn bỏ sót” để đi điều

tra.

Tiểu Trần được gọi tên lập tức tập hợp đội ngũ. Thẩm Chiếu Nguyệt đi theo sau

bọn họ, cùng nhau tiến về phía Thẩm trạch.

Cùng lúc đó, ba người nhà họ Lưu vẫn hoàn toàn không hay biết gì, đang chia

nhau húp bát cháo loãng toẹt như nước lã.

Đột nhiên, cánh cửa lớn bị đá văng, mấy người đeo băng tay đỏ hùng hổ xông

vào.

Rầm một tiếng lớn, dọa Tào Tĩnh đánh rơi cái bát trong tay xuống đất, vỡ tan

tành.

“Chuyện. chuyện gì thế này?” Lưu Hoành Dương cũng giật mình, vội vàng đứng

dậy hỏi: “Các người là ai? Tại sao lại tự tiện xông vào nhà tôi!”

Nhìn thấy băng tay đỏ của họ, tim Lưu Hoành Dương thót lên một cái. Những

người này. không lẽ đã phát hiện ra điều gì? Nhưng sao có thể chứ? Hắn rõ ràng

đã làm rất cẩn thận.

Mấy người đeo băng tay đỏ vừa vào cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho

sững sờ, đứng ngây ra tại chỗ. Nhìn bên ngoài thì tưởng là biệt thự cao cấp, ai

ngờ vào trong lại thấy cảnh tượng trống hoác như nhà thô?

Không, ít nhất tường và sàn nhà vẫn là loại xịn, nhưng cái nhà này cũng trống trải

quá mức rồi chứ? Quả nhiên là đã dọn sạch đi rồi sao?

Nghĩ đến lời tố cáo của Thẩm Chiếu Nguyệt, Phó chủ nhiệm Hùng sầm mặt lại,

giọng nghiêm khắc: “Lưu Hoành Dương, có người tố cáo ông định ôm tiền bỏ

trốn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.