“Có chuyện này không?” Phó chủ nhiệm Hùng nheo mắt nhìn chằm chằm hắn.
“” Sắc mặt Lưu Hoành Dương trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, cái cổ vẹo
sang một bên khiến biểu cảm của hắn càng thêm nực cười. Nhưng giờ phút này
hắn cũng chẳng màng đến hình tượng, cuống quýt biện giải: “Hiểu. hiểu lầm rồi,
tuyệt đối không có chuyện đó!”
“Hiểu lầm?” Phó chủ nhiệm Hùng cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao găm
thẳng vào Lưu Hoành Dương: “Vậy có hay không, lục soát là biết. Nhưng tốt nhất
các người nên thành thật khai báo đi, vé tàu đâu?”
Nơi góc tường, Tào Tĩnh và Lưu Thanh Thanh co rúm lại thành một cục, thở mạnh
cũng không dám. Lưu Thanh Thanh vừa mới bị bố mắng, lúc này chỉ biết cắn
chặt môi, sợ mình nói sai nửa lời.
“Đồng. đồng chí” Lưu Hoành Dương nghĩ đến tấm vé tàu mình đang giữ trong
người, cắn răng định liều một phen: “Đồng chí xem, nhà tôi thành ra thế này rồi,
lấy đâu ra tiền mà mua vé tàu chứ”
“Ông ở được cái nhà thế này mà coi tôi là trẻ con lên ba để lừa à?” Sắc mặt Phó
chủ nhiệm Hùng càng trầm xuống.
Lúc này ông ta đã nhận định chính Lưu Hoành Dương đã dọn sạch nhà cửa để
chuẩn bị bỏ trốn, tự nhiên sẽ không tin lời hắn. Theo cái phất tay của Phó chủ
nhiệm Hùng, mấy người đeo băng tay đỏ lập tức xông vào các phòng lục soát.
Mặc dù Thẩm trạch hiện tại gần như trống trơn chẳng có gì để giấu, nhưng bọn họ
vẫn tận tụy lục tung từng ngóc ngách.
“Phó chủ nhiệm!” Một lát sau, một thanh niên chạy từ trên lầu xuống: “Phòng ngủ,
thư phòng đều đã lục soát, không có gì cả!”
Lưu Hoành Dương đối diện với Hùng Lập Chí, nặn ra một nụ cười còn khó coi
hơn cả khóc.
“Chủ nhiệm Hùng, ngài xem, nhà tôi thực sự bị trộm” Lưu Hoành Dương xoa
xoa tay, giọng nói mang theo vài phần nịnh nọt: “Đến cái giường cũng bị trộm
mất”
Hùng Lập Chí nheo mắt đánh giá cái “biệt thự cao cấp” trống đến mức thái quá
này.
“Lưu Hoành Dương” Hùng Lập Chí chậm rãi mở miệng, giọng mang theo sự chế
giễu: “Tôi từng xử lý không ít vụ trộm cướp, nhưng chưa từng thấy tên trộm nào
cạy luôn cả cửa mang đi thế này”
Không sai, Thẩm Chiếu Nguyệt thấy cửa gỗ trong nhà đều là gỗ đỏ thượng hạng
nên tiện tay khuân đi luôn, chỉ là không đủ thời gian nên mới cạy được hai cánh
cửa trên lầu.
“Cho nên” Phó chủ nhiệm Hùng nhìn Lưu Hoành Dương đầy ẩn ý: “Cái này đâu
phải bị trộm, quả thực là chuyển nhà ấy chứ, ông thấy sao?”
Tào Tĩnh rùng mình, chiếc áo sơ mi bông rộng thùng thình trễ xuống lộ cả nửa vai
mà bà ta cũng chẳng hay biết. Lưu Thanh Thanh thì sợ chết khiếp, đâu còn nửa
điểm kiêu ngạo thường ngày.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Soát người” Hùng Lập Chí đột ngột ra lệnh.
Không đợi Lưu Hoành Dương kịp phản ứng, hai người đeo băng tay đỏ lập tức
lao tới đè hắn xuống. Lưu Hoành Dương thấy hai người kia đi về phía mình, theo
bản năng giãy giụa, nhưng cái cổ vẹo khiến hắn chẳng dùng được sức, chỉ có thể
mặc kệ bọn họ lục lọi trên người mình. “Các người làm cái gì vậy! Tôi”
Lời còn chưa dứt, một người đã móc từ túi áo trong của Lưu Hoành Dương ra ba
tấm vé tàu.
Mặt Lưu Hoành Dương “bụp” một cái trắng bệch. Hắn không ngờ bọn họ chẳng
nói chẳng rằng đã soát người, hắn thậm chí còn không kịp trở tay.
“Lưu Hoành Dương, ông có thể giải thích cho tôi xem ba tấm vé tàu này dùng để
làm gì không?” Hùng Lập Chí cầm vé tàu trên tay, thần sắc nghiêm nghị.
“Cái. cái này là để đi. đi công tác” Dù sao Lưu Hoành Dương cũng là kẻ đã
thâu tóm được cả nhà họ Thẩm, tâm lý vẫn khá vững vàng, đến lúc này vẫn còn
cố ngụy biện.
“Công tác?” Hùng Lập Chí cười khẩy, vẩy vẩy tấm vé: “Đi công tác ở đâu mà cần
dọn sạch cả nhà thế này? Lưu Hoành Dương, ông coi chúng tôi là trẻ con thật đấy
à?”
Ngoài cửa, nhìn thấy bằng chứng đã rành rành, Thẩm Chiếu Nguyệt lúc này mới
rón rén bước vào. Sự xuất hiện của cô khiến đồng tử Lưu Hoành Dương co rút
mạnh. Thời điểm trùng hợp thế này, lại có người tố cáo, ánh mắt hắn nhìn Thẩm
Chiếu Nguyệt trở nên quái dị. Có phải là nó.
“Thành thật khai báo, đồ đạc dọn đi đâu hết rồi?” Hùng Lập Chí thấy vẻ mặt lấp
liếm của hắn liền lạnh lùng truy hỏi.
“Không. không phải, thật sự là nhà bị trộm!” Lưu Hoành Dương cắn răng ngoan
cố chống cự.
Hắn nghĩ thầm, dù sao tài sản đều đã chuyển lên thuyền, chỉ dựa vào ba tấm vé
tàu chưa thể định tội hắn ngay được. Chỉ cần không tìm thấy số tiền của kia, hắn
vẫn còn cơ hội thoát thân. Chỉ cần hắn không khai, đám người này có nói gì cũng
không thể tìm ra chỗ giấu tài sản.
“Tôi nhớ là” Thẩm Chiếu Nguyệt đột nhiên lên tiếng, mở to đôi mắt trong veo vô
tội như chợt nhớ ra điều gì: “Nhà chúng ta hình như còn có thuyền hàng thì phải?”
ranh-nay-ghi-han-toi-tim-me-ke-cho-no-nen-co-tinh-ham-haihtml]
Giọng cô rất nhẹ nhưng lại vang như tiếng sấm trong căn phòng: “Đồ đạc nhà
mình, có khi nào đều ở trên thuyền không ạ?”
Trên thuyền.
Thuyền.
Lưu Hoành Dương cảm thấy đầu óc nổ tung, hắn quay ngoắt đầu lại, cái cổ phát
ra tiếng “rắc”.
Thẩm! Chiếu! Nguyệt!
Sao nó dám chứ?
Hắn trừng mắt nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt đầy hung tợn, ánh mắt như muốn ăn tươi
nuốt sống cô. Nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt đến cái liếc mắt cũng lười cho hắn, chỉ
trưng ra vẻ mặt đầy chân thành nhìn Hùng Lập Chí, sống động như một thiếu nữ
ngây thơ chưa trải sự đời.
Hùng Lập Chí đang định dùng biện pháp mạnh để ép cung thì nghe được câu này,
trong lòng mừng rỡ.
“Cô chắc chắn chứ?” Ông ta hơi khom người, giọng nói mang theo sự hưng phấn
khó kìm nén: “Thực sự có thuyền hàng sao? Vậy cô có biết nó đậu ở bến nào
không?”
“Phó chủ nhiệm Hùng, ngài đừng tin nó” Sắc mặt Lưu Hoành Dương biến đổi
kịch liệt, gân xanh trên cái cổ vẹo nổi lên cuồn cuộn: “Con ranh này ghi hận tôi tìm
mẹ kế cho nó nên cố tình hãm hại tôi đấy!”
Hắn giãy giụa muốn lao lên nhưng bị hai người đeo băng tay đỏ đè chặt xuống.
“Làm cho hắn trật tự đi” Hùng Lập Chí nheo mắt khó chịu, giọng lạnh như băng.
“Rõ”
Một người đeo băng tay đỏ lập tức tiến lên, bàn tay to thô kệch bịt chặt miệng Lưu
Hoành Dương. Hắn chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, khuôn mặt già nua nghẹn đến đỏ
bừng. Nhưng đôi mắt vằn đỏ vẫn trừng trừng nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt như muốn
băm vằm cô ra trăm mảnh.
Hùng Lập Chí chỉnh lại cổ tay áo, quay sang Thẩm Chiếu Nguyệt thì giọng điệu
hòa hoãn hơn hẳn: “Cô bé, cô nói tiếp đi”
“Hình như trước kia đều đậu ở bến số 5.” Thẩm Chiếu Nguyệt rụt rè trả lời.
Ngay sau đó, như thể chợt nhận ra mình lỡ lời, cô hoảng hốt che miệng lại, đôi
mắt to ngấn nước tràn đầy sợ hãi. Nhưng thông tin đã lộ ra, chỉ cần Cách ủy hội
đi tìm, chắc chắn sẽ thấy thuyền.
“Tiểu Trần,” trong mắt Hùng Lập Chí lóe lên tia tinh quái, lập tức ra lệnh cho
người bên cạnh: “Cậu lập tức dẫn người đến bến số 5!”
Ông ta thong thả nhét ba tấm vé tàu vào túi áo Tôn Trung Sơn, khóe miệng nhếch
lên nụ cười đầy ẩn ý: “Lưu Hoành Dương, vậy mấy tấm vé này, tổ chức tạm thời
bảo quản giúp ông nhé”
“Không” Lưu Hoành Dương hai chân mềm nhũn, cả người như con diều đứt dây
ngồi bệt xuống đất. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch giờ xám ngoét như tro tàn. Hắn
há miệng nhưng cổ họng chỉ phát ra được tiếng thở dốc “hộc hộc”, trông hệt như
con cá mắc cạn.
Xong rồi, tất cả xong rồi!
“Lão Lưu”
“Ba?”
Tào Tĩnh và Lưu Thanh Thanh co ro nơi góc tường, hai mẹ con ôm nhau run lẩy
bẩy. Lưu Thanh Thanh nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt cũng chẳng dám lau.
Cô ta. nhất định là đang nằm mơ đúng không? Rõ ràng ngày mai là được lên
thuyền rời đi rồi, sao hôm nay lại bị tóm gọn cả ổ thế này!
Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu, khóe miệng lại nhếch lên một độ cong nhỏ đến khó
phát hiện. Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ
tay, cảm nhận sức nặng trĩu bên trong.
Kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi, người nhà họ Lưu chưa chịu đủ tra tấn thì làm sao
an ủi được vong linh nguyên chủ trên trời đây?