“Dạ” Thẩm Chiếu Nguyệt hơi cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống tạo thành bóng râm
trước mắt, khéo léo để lộ biểu cảm vừa cảm kích vừa yếu đuối: “Cảm ơn Phó chủ
nhiệm Hùng”
Giọng cô ngập ngừng, mang theo chút nghẹn ngào đáng thương: “Thực ra bọn
họ. đã sớm cắt đứt quan hệ với cháu rồi. Sau này cháu và bọn họ, cũng không
còn là người nhà nữa”
Tiếng thở dài nhẹ như lông vũ rơi trong gió nhưng lại khiến Hùng Lập Chí chấn
động trong lòng. Ánh mắt ông dừng lại trên người Thẩm Chiếu Nguyệt một lát, lúc
này mới để ý thấy góc áo đã giặt đến bạc màu của cô, hoàn toàn không ăn nhập
gì với căn biệt thự cao cấp này.
Ở cái thời đại đầy biến động này, chuyện chọn cắt đứt quan hệ với gia đình không
hiếm, nhưng nói cho cùng đều là vì tự bảo vệ mình, sợ bị liên lụy. Nhưng Thẩm
Chiếu Nguyệt còn chủ động đi tố cáo cha ruột thì đúng là cần rất nhiều dũng khí.
Hùng Lập Chí nhìn cô gái mong manh trước mặt, trong lòng đã tự vẽ ra đầu đuôi
câu chuyện: Hơn nửa là Lưu Hoành Dương vì bản thân mình, đã đi trước một
bước cắt đứt quan hệ với con gái ruột, căn bản không định mang cô đi cùng. Nói
cách khác, hắn định để Thẩm Chiếu Nguyệt ở lại đây làm con dê thế tội!
Nghĩ đến đây, Hùng Lập Chí không khỏi thở dài, ánh mắt nhìn Thẩm Chiếu
Nguyệt thêm vài phần thương cảm rõ rệt. Nhưng ngay sau đó ông lại thầm gật
đầu, cô gái trông có vẻ yếu đuối này, trong ánh mắt lại lộ ra sự tỉnh táo hiếm có,
quả thực mạnh mẽ hơn gấp trăm lần người cha lòng tham không đáy của cô.
“Cháu” Hùng Lập Chí trầm ngâm một lát, giọng điệu bất giác ôn hòa hơn: “Sau
này có khó khăn gì, có thể đến tìm tổ chức”
Ông nói xong, chính mình cũng có chút ngạc nhiên, đây đâu phải tác phong
thường ngày của ông. Nhưng Thẩm Chiếu Nguyệt quả thực rất xinh đẹp, dù trông
có chút gầy gò, nhưng ngũ quan thanh tú, sự gầy yếu này còn tăng thêm cho cô
vài phần mong manh như liễu rủ trước gió.
Đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, đuôi mắt hơi xếch lên, dù trong vẻ tiều tụy
cũng toát lên sự linh động. Sống mũi cao thẳng nhưng không thô, vừa vặn tạo
nên nét lập thể cho khuôn mặt. Đôi môi tuy mỏng nhưng đường cong tuyệt đẹp,
sắc môi hơi nhợt nhạt lại càng làm nổi bật vẻ đẹp yếu ớt của cô.
Vẻ đẹp của cô không phải kiểu rực rỡ chói mắt, mà giống như một đóa tường vi
dại lay động trong mưa gió, mang theo sức sống quật cường.
Thẩm Chiếu Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô
tạo nên những vệt sáng nhỏ vụn. Cô cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần nhẹ
nhõm, vài phần quật cường, nhưng tuyệt nhiên không có sự oán hận như Hùng
Lập Chí dự đoán, khiến ông càng thêm coi trọng cô gái này.
“Cảm ơn ý tốt của chú Hùng” Thẩm Chiếu Nguyệt cũng khẽ thở dài, ánh nắng
nhảy nhót trong đôi mắt trong veo: “Nhưng cháu sắp phải rời khỏi đây rồi, có thể.
sẽ không quay lại nữa”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hùng Lập Chí theo bản năng hỏi: “Cháu đi một mình à? Vậy cháu định đi đâu?”
Dù sao Thẩm Chiếu Nguyệt vẫn là một đại tiểu thư sống trong nhung lụa, giờ gia
sản bị Lưu Hoành Dương tẩu tán hết, cô không một xu dính túi, lại là con gái con
lứa, thì có thể đi đâu?
“Ông ngoại cháu trước kia có định cho cháu một mối hôn ước từ bé” Khóe môi
Thẩm Chiếu Nguyệt cong lên một nụ cười nhẹ: “Anh ấy hiện đang phục vụ trong
quân đội, cháu định đi tìm anh ấy”
“Quân đội?” Hùng Lập Chí nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Chiếu
Nguyệt thêm vài giây.
Nhìn căn biệt thự cao cấp trống hoác như nhà thô sau lưng cô, có thể thấy Lưu
Hoành Dương đã vét sạch sành sanh đến mức nào, nghĩ cũng biết hắn hà khắc
với Thẩm Chiếu Nguyệt ra sao. Giờ nghe cô nói vị hôn phu ở trong quân đội, e
rằng cô còn chưa từng gặp mặt người ta bao giờ?
Hùng Lập Chí nhìn bộ dạng này của cô, suy nghĩ một chút rồi móc trong túi ra
mấy tờ tiền lẻ nhăn nhúm, không nói không rằng dúi vào tay cô: “Này, cầm lấy ít
tiền này, để mà mua vé xe”
“Không được đâu ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt giật mình, từ chối: “Cháu không thể
nhận tiền của chú”
“Bảo cầm thì cứ cầm đi!” Hùng Lập Chí gạt đi, giọng cố tình dịu xuống: “Cháu
thân con gái, không thân không thích”
Nói được một nửa ông đột ngột dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, cau mày: “Nhưng
mà vé xe khoan hãy mua vội. Vụ án nhà họ Lưu vẫn chưa điều tra rõ ràng, hai
ngày này có thể vẫn cần cháu phối hợp điều tra”
Ông nghiêm mặt nói. Thực ra cũng không phải ông muốn làm khó dễ cô, mà là
tính chất vụ việc của Lưu Hoành Dương rất nghiêm trọng, bị bắt quả tang mà vẫn
già mồm, tài sản thì không biết đã tẩu tán đi đâu. Vẫn cần giữ Thẩm Chiếu Nguyệt
lại thêm hai ngày, khai thác thêm thông tin cô biết để tiện cho việc điều tra tiếp
theo.
gian-thang-cap-xuat-hien-linh-tuyenhtml]
“Vâng ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt lúc này mới nhận tiền, trên mặt lộ vẻ cảm kích chân
thành: “Cảm ơn Phó chủ nhiệm Hùng, cháu nhất định sẽ phối hợp”
Hùng Lập Chí gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người dẫn đội rời đi.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn theo bóng họ đi khuất, đến khi người đeo băng tay đỏ
cuối cùng biến mất khỏi cổng, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Phù. Cuối cùng cũng yên tĩnh!” Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn căn nhà họ Thẩm vắng
lặng, khóe miệng bất giác cong lên.
Ba cái tai họa nhà họ Lưu cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời cô.
Nghĩ đến bộ dạng thảm hại của bọn họ lúc bị giải đi, đáy mắt Thẩm Chiếu
Nguyệt lóe lên tia khoái trá. Không còn số tài sản đã tẩu tán kia, Lưu Hoành
Dương và đồng bọn chỉ riêng việc đối phó với thẩm vấn cũng đủ nếm mùi đau khổ
rồi.
“Đây đều là đồ của nhà họ Thẩm, dù nhà không mang đi được nhưng đồ đạc ở
đây thì không thể bỏ sót!” Thẩm Chiếu Nguyệt đứng giữa phòng khách, đánh
giá bên trong Thẩm trạch.
Cô nhanh nhẹn tháo dỡ nốt những cánh cửa gỗ còn lại thu vào không gian. Không
có người nhà họ Lưu quấy rầy, một mình cô ở nhà sướng không để đâu cho hết.
Xác định không bỏ sót gì, Thẩm Chiếu Nguyệt mới chui vào không gian.
Đống vàng bạc châu báu thu từ trên thuyền tối qua giờ đang nằm ngổn ngang ở
sân sau biệt thự, lấp lánh chói mắt, nghiễm nhiên thành một ngọn “núi vàng” đúng
nghĩa.
“Nhiều đồ thật đấy” Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn đống tài bảo cao quá đầu người
trước mặt, gãi đầu, nhất thời không biết bắt đầu dọn từ đâu. Căn biệt thự nhỏ của
cô tạm thời chưa có nhiều chỗ để chứa hết đống đồ quý giá này, đành phải để lộ
thiên như vậy. Cũng may là trong không gian không có mưa nắng thất thường,
thời gian đối với vật phẩm dường như ngưng đọng, nên không lo bị hỏng.
“Tối nay phải tự thưởng cho bản thân một bữa ra trò mới được ~” Thẩm Chiếu
Nguyệt vươn vai, vui vẻ đi về phía biệt thự.
Cô đã tính toán sẽ thưởng thức một nồi lẩu tự sôi, kèm với coca ướp lạnh, nghĩ
thôi đã thấy tuyệt vời. Tuy nhiên, khi đi đến sân trước, bước chân cô đột ngột
dừng lại.
“Ơ?” Thẩm Chiếu Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt.
Trên bãi cỏ sân trước vốn trống trải, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một dòng
suối. Nước suối trong veo đang tuôn trào, ánh lên tia sáng trong suốt, tạo thành
một vũng nước nhỏ giữa sân. Thần kỳ hơn là xung quanh dòng suối, cỏ xanh non
mơn mởn đã mọc lên một vòng, tương phản rõ rệt với bãi cỏ hơi úa vàng xung
quanh.
“Đây. đây chẳng lẽ là. linh tuyền trong truyền thuyết sao?”
Dù sao đây cũng là trong không gian, theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô,
linh tuyền là trang bị tiêu chuẩn của không gian tùy thân. Giờ tự nhiên mọc ra một
cái suối, Thẩm Chiếu Nguyệt khó mà không nghĩ theo hướng đó.
“Nhìn qua thì cũng chẳng có gì đặc biệt lắm”
Thẩm Chiếu Nguyệt quan sát một hồi rồi mới thận trọng ngồi xuống, đầu ngón tay
chạm nhẹ vào mặt nước. Một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp toàn thân khiến cô
rùng mình một cái. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô vục hai tay vốc một ngụm nước
suối, cúi đầu uống thử.
Vị ngọt lành lan tỏa nơi đầu lưỡi, cảm giác mát lạnh trôi tuột xuống cổ họng, trong
nháy mắt xua tan mọi mệt mỏi, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
“Thật sự có khả năng là linh tuyền rồi” Thẩm Chiếu Nguyệt sung sướng nhảy
cẫng lên, mắt sáng rực.
Cô ba chân bốn cẳng chạy vào biệt thự, tìm một chiếc ly thủy tinh tinh xảo, cẩn
thận hứng đầy một ly nước suối.
“Tối nay lẩu nhỏ kèm linh tuyền, đãi ngộ này ai dám mơ chứ?” Cô ngân nga điệu
hát nhỏ, bước chân sáo bưng ly vào biệt thự, không thể chờ đợi thêm nữa. Hí hí ~