“Huyệt Nhân Trung có tác dụng khai khiếu tỉnh thần, huyệt Hợp Cốc giúp thanh
nhiệt giải biểu” Thẩm Chiếu Nguyệt kiên nhẫn giải thích, thần sắc ôn hòa. Cô vừa
nói vừa chỉ vị trí các huyệt đạo trên người mình: “Say nắng chủ yếu do thử nhiệt
uất kết bên trong, châm cứu có thể đả thông kinh lạc, giúp tán nhiệt”
Thẩm Chiếu Nguyệt không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại còn rất hòa nhã dễ
gần. Các quân y vừa rồi còn hơi căng thẳng giờ cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra
lời đồn cũng chưa chắc đã đúng, Thẩm Chiếu Nguyệt đâu có xấu tính như người
ta nói.
“Cái đó” Một nữ quân y đeo kính rụt rè hỏi: “Cô có thể dạy chúng tôi không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ khiến mọi người xung
quanh ngẩn ngơ: “Đương nhiên là được, nhưng châm cứu cần luyện tập lâu dài,
cứ bắt đầu từ lý thuyết trước đã”
Cô cầm giấy bút, vẽ sơ đồ mấy huyệt vị thường dùng và bắt đầu giảng giải chi
tiết. Dần dần, ngay cả những y tá ban đầu còn nghi ngờ cũng không kìm được tò
mò ghé lại nghe. Giọng Thẩm Chiếu Nguyệt trong trẻo dễ nghe, cách giảng giải dễ
hiểu, thỉnh thoảng còn xen kẽ vài ví dụ thú vị khiến ai nấy đều gật gù tán thưởng.
“Đồng chí Thẩm, lúc trước là chúng tôi sai” Nữ quân y tóc ngắn đỏ mặt xin lỗi
chân thành. Cô ấy xoắn xuýt ngón tay: “Chúng tôi cứ tưởng. tiểu thư nhà tư bản
đều khó gần lắm”
“Đồng chí Thẩm, xin lỗi nhé!” Mấy cô y tá khác cũng nhao nhao vây quanh, ánh
mắt chân thành: “Sau này chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!” Họ nhìn Thẩm Chiếu
Nguyệt với ánh mắt ngưỡng mộ sáng lấp lánh. Màn châm cứu xuất thần nhập hóa
hôm nay của cô đã hoàn toàn chinh phục đám nhân viên y tế vốn kiêu ngạo này.
Thẩm Chiếu Nguyệt bật cười trước sự nhiệt tình của họ, hai lúm đồng tiền nhàn
nhạt hiện lên: “Không sao đâu, từ từ rồi sẽ quen thôi” Ánh mắt cô lướt qua những
khuôn mặt chân thành ấy, chút khúc mắc trong lòng cũng tan biến. Tuy lúc đầu có
hơi khó chịu, nhưng bản chất những người này đều thẳng thắn bộc trực.
“Đông y thực ra không khó, nếu mọi người muốn học, mai tôi sẽ mang ít giáo trình
cơ bản đến” Thẩm Chiếu Nguyệt nói.
“Hay quá! Chúng tôi muốn học!” Các y tá gật đầu lia lịa, mắt sáng như sao. Có cô
y tá nhỏ kích động suýt làm đổ cốc nước, bị đồng nghiệp cười trêu.
Lâm Hiểu Mai đứng ngoài vòng vây, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cô ta không ngờ
chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô “tiểu thư tư bản” mà cô ta luôn coi thường lại trở
thành đối tượng được mọi người tung hô.
“Tư Ngữ, em đi đâu thế?” Cô ta đang định bỏ đi thì thấy Liễu Tư Ngữ đột nhiên
tiến về phía Thẩm Chiếu Nguyệt.
Liễu Tư Ngữ như không nghe thấy tiếng gọi, cúi đầu rụt rè đến bên cạnh Thẩm
Chiếu Nguyệt, ngón tay xoắn chặt góc áo: “Em gái Thẩm”
Hai ngày nay, cô ta cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của Thẩm Chiếu Nguyệt.
Giọng Liễu Tư Ngữ nhỏ như muỗi kêu: “Chị. Chị có thể học cùng được không?”
Cô ta ngước đôi mắt ngấn nước lên, bộ dạng nhu mì đáng thương khiến ai nhìn
cũng không nỡ từ chối.
Thẩm Chiếu Nguyệt dừng tay, nhìn cô ta đầy ẩn ý. Nếu hôm qua Văn Kình không
đến tìm Liễu Tư Ngữ, chắc chắn cô sẽ từ chối thẳng thừng. Tuy Liễu Tư Ngữ
chưa làm gì quá đáng, nhưng cái đuôi Lâm Hiểu Mai đi theo cô ta thực sự phiền
phức.
Nhưng hiện tại thì.
Đáy mắt Thẩm Chiếu Nguyệt lóe lên tia tinh quái. Nếu thằng nhóc Văn Kình đã có
ý với người ta, thì cô – với tư cách là “thím nhỏ” – cũng nên giúp kiểm tra một
chút. Tuy cô thích trêu chọc con “quân khuyển hay xù lông” kia, nhưng công bằng
mà nói, Văn Kình ngoài cái tính nóng nảy như pháo nổ ra thì bản chất không xấu.
Thẩm Chiếu Nguyệt kín đáo đánh giá Liễu Tư Ngữ. Diện mạo thanh tú dễ nhìn,
nói năng nhỏ nhẹ, cử chỉ toát lên vẻ dịu dàng, tính ra cũng khá bù trừ cho cái tính
nóng nảy của Văn Kình.
nguoi-me-trong-tram-y-tehtml]
“Được chứ, chị cũng học cùng đi!” Thẩm Chiếu Nguyệt sảng khoái gật đầu.
“Cảm ơn em, em gái Thẩm!” Liễu Tư Ngữ kích động ửng hồng cả má.
“Gọi tôi là đồng chí là được rồi!” Thẩm Chiếu Nguyệt vội ho khan sửa lại. Cô thực
sự dị ứng với kiểu xưng hô “tỷ tỷ muội muội” sướt mướt như phim cung đấu này,
nghe mà nổi da gà.
“Mọi người trông chừng bệnh nhân nhé” Thẩm Chiếu Nguyệt dặn dò một câu rồi
quay người đi ra ngoài phòng bệnh. Ba nữ binh bị say nắng cần thời gian hồi
phục, cô định pha thêm chút nước linh tuyền cho họ uống để nhanh khỏe lại.
“Được được!” Các y tá gật đầu liên tục.
Tuy quan hệ giữa Thẩm Chiếu Nguyệt và các đồng nghiệp đã được cải thiện sau
vụ cấp cứu, nhưng vẫn còn chút xa cách. Ít nhất thì không ai còn nhìn cô bằng
ánh mắt lạnh nhạt nữa.
Thẩm Chiếu Nguyệt vừa đi khỏi, Lâm Hiểu Mai liền lôi tuột Liễu Tư Ngữ ra góc
hành lang. Cô ta cảnh giác nhìn quanh rồi hạ giọng: “Tư Ngữ, nó là tiểu thư tư
bản đi cửa sau vào đây, em thân thiết với nó không sợ bị liên lụy à?”
“Chị Hiểu Mai, chị nghĩ nhiều rồi” Liễu Tư Ngữ vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta, giọng
nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Cô ấy vào được trạm y tế quân đội thì thân phận
chắc chắn không có vấn đề”
“Nhưng” Lâm Hiểu Mai còn muốn cãi, nhưng bị Liễu Tư Ngữ ngắt lời.
“Chị Hiểu Mai” Liễu Tư Ngữ ghé sát lại, thì thầm: “Chúng ta khó khăn lắm mới
vào được đây, học thêm chút y thuật cũng đâu có hại gì” Cô ta chớp mắt đầy ẩn
ý: “Hơn nữa, học xong rồi biết đâu còn được điều đến vị trí tốt hơn”
Họ hiện tại chỉ là y tá thực tập, nếu trở thành quân y chính thức mới có thể ở lại
trạm y tế lâu dài, không lo bị trả về nông thôn làm việc chân tay.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Hiểu Mai nghe vậy sững sờ, rồi gật đầu lia lịa: “Em nói đúng!” Nhưng ngay
sau đó, cô ta lại ảo não nhíu mày: “Nhưng chị đắc tội với con bé tiểu thư tư bản
đó rồi, sợ nó không chịu dạy chị đâu” Biết thế này thì lúc trước cô ta đã nhịn một
chút.
Liễu Tư Ngữ thấy thế mỉm cười cong mắt. Cô ta thân mật khoác tay Lâm Hiểu
Mai, giọng ngọt ngào: “Không sao đâu, đợi em học được rồi về dạy lại cho chị là
được mà” Cô ta nháy mắt tinh nghịch: “Chúng ta là chị em tốt mà lị”
“Được!” Lâm Hiểu Mai tươi tỉnh hẳn lên, vỗ mạnh vai Liễu Tư Ngữ: “Vậy chị chờ
tin em!”
Liễu Tư Ngữ bị vỗ hơi lảo đảo, hàng mi rủ xuống che khuất cảm xúc trong đáy
mắt. Đúng lúc này, khóe mắt cô ta thấy Thẩm Chiếu Nguyệt bưng chậu nước từ
phòng bệnh đi ra. Liễu Tư Ngữ lập tức điều chỉnh biểu cảm, nở nụ cười dịu dàng
bước nhanh tới đón: “Đồng chí Thẩm, để tôi giúp cô!”
“Được thôi!” Thẩm Chiếu Nguyệt đưa cốc nước đã pha linh tuyền cho cô ta.
Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh, Liễu Tư Ngữ cẩn thận bưng cốc
nước. Lâm Hiểu Mai đứng ngoài hành lang nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng
ngũ vị tạp trần.