Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 184: Muốn có một cô con gái



Thẩm Chiếu Nguyệt xoay người lại, đối mặt với anh: “Sao tự nhiên anh lại nói cái

này?”

Văn Yến Tây trầm mặc một lát mới chậm rãi nói: “Anh vẫn luôn cảm thấy đời này

mình không có duyên với con cái. Thậm chí anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu sau này em

muốn có con, thì bảo Văn Kình sinh nhiều mấy đứa, đưa cho chúng ta một đứa

nuôi”

Thẩm Chiếu Nguyệt kinh ngạc mở to mắt: “Anh chưa bao giờ nói với em những

chuyện này”

“Vấn đề nằm ở anh, vốn dĩ anh không định kết hôn, nhưng em đã chọn anh, khiến

anh thay đổi quyết định. Anh không muốn em chịu thiệt thòi, nhưng cũng không

muốn gây áp lực quá lớn cho em” Giọng Văn Yến Tây hơi khàn khàn, “Năm đó

sau khi bị thương, bác sĩ nói với anh vị trí bị thương đặc thù, e rằng sẽ ảnh

hưởng đến khả năng sinh sản. Những năm qua, anh vẫn luôn giấu mọi người, trừ

bác cả ra không ai biết”

Thẩm Chiếu Nguyệt đau lòng vuốt ve gương mặt anh: “Giờ thì tốt rồi, không cần

bế con của Văn Kình về nuôi nữa”

“Đúng vậy, tốt rồi” Văn Yến Tây ôm cô chặt hơn một chút, “Tuy không biết làm

sao mà khỏi, nhưng chắc chắn là công lao của em. Cho nên cảm ơn em, Nguyệt

Nguyệt, đã cho anh một gia đình trọn vẹn”

Lời này khiến hốc mắt Thẩm Chiếu Nguyệt nóng lên. Lúc này cô mới hiểu, những

hành động khác thường mấy ngày nay của Văn Yến Tây không chỉ vì niềm vui sắp

được làm cha, mà còn vì sự tiếc nuối chôn sâu trong lòng bấy lâu nay đã được bù

đắp.

..

Chạng vạng ngày hôm sau, Văn Yến Tây tan làm về sớm, trên tay xách một gói

bánh sơn tra cho Thẩm Chiếu Nguyệt.

Thẩm Chiếu Nguyệt nhón một miếng cắn thử, liền nghe thấy Văn Yến Tây nói:

“Lúc nào buồn nôn thì ăn một chút, sẽ dễ chịu hơn”

Văn Yến Tây cầm lấy túi xách, bình nước và bánh sơn tra trong tay cô, hờ hững

đỡ eo cô, cẩn thận che chở: “Đi thôi, sang nhà bác cả ăn cơm”

Thẩm Chiếu Nguyệt không nhịn được cười anh: “Anh cũng căng thẳng quá rồi

đấy, không biết lại tưởng em đang mang cục vàng cơ”

Văn Yến Tây nghiêm mặt nói: “Trong mắt anh, còn quý hơn cả cục vàng”

Câu nói này khiến Thẩm Chiếu Nguyệt không nói lại được lời nào, đành để mặc

anh che chở mình.

Đến nhà Văn Khải Dân, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Văn Khải Dân vừa thấy Thẩm Chiếu Nguyệt liền cười tít mắt: “Vào đi vào đi, hôm

nay bác đặc biệt bảo cảnh vệ hầm canh gà để tẩm bổ cho Nguyệt Nguyệt đấy”

Văn Yến Tây đỡ Thẩm Chiếu Nguyệt ngồi xuống, lại vội vàng rót nước lấy đũa

cho cô, dáng vẻ bận rộn đó khiến Văn Khải Dân lắc đầu quầy quậy: “Nhìn cái tiền

đồ của anh kìa, Nguyệt Nguyệt mới cấn bầu mà đã hầu hạ thế này, chờ đến lúc

sinh thì còn thế nào nữa?”

Đang cười nói thì ngoài cửa truyền đến tiếng Văn Kình: “Ông nội, cháu về rồi!”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng cao lớn đã bước vào cửa.

Văn Kình xách theo hai chai nước ngọt vị cam, nhìn là biết mới mua từ Cửa hàng

mậu dịch về. Cậu cười chào hỏi mọi người, ánh mắt khựng lại khi nhìn thấy Thẩm

Chiếu Nguyệt. Tuy vẫn cảm thấy hơi ngượng nghịu, nhưng khi gọi xưng hô mới

của Thẩm Chiếu Nguyệt, cậu đã không còn bất kỳ gánh nặng tâm lý nào nữa.

Chẳng qua Văn Kình bỗng nhiên nói: “Thím nhỏ dạo này có vẻ béo lên nhỉ? Mặt

nhìn tròn hơn rồi”

Văn Khải Dân cười ha hả: “Mắt thằng nhóc này tinh đấy! Thím nhỏ mày không

phải béo, là có tin vui!”

Văn Kình sững sờ tại chỗ, vài giây sau mới phản ứng lại, trên mặt lập tức nở nụ

cười thật tươi: “Thật ạ? Tốt quá! Chúc mừng chú út, chúc mừng thím nhỏ!”

Văn Yến Tây vỗ lưng cậu cười nói: “Chúc mừng cháu nhé Văn Kình, sắp được

làm anh cả rồi!”

Trên bàn cơm, không khí vô cùng náo nhiệt.

Văn Khải Dân không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Chiếu Nguyệt, thịt gà trong bát

chất thành ngọn núi nhỏ.

co-mot-co-con-gaihtml]

Văn Kình thì tò mò hỏi đông hỏi tây: “Thím nhỏ, dự sinh là bao giờ? Muốn con trai

hay con gái? Tên đã nghĩ chưa ạ?”

Thẩm Chiếu Nguyệt bị hỏi đến mức không kịp trả lời, Văn Yến Tây vội vàng giải

vây giúp cô: “Mới hơn một tháng, vội cái gì? Trai hay gái đều tốt, khỏe mạnh là

được”

Văn Kình lại vẻ mặt ao ước: “Cháu hy vọng là em gái, bé gái mềm mại, đáng yêu

biết bao”

Cậu chợt nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên: “Chú út, nếu sinh con gái, để người làm

anh cả như cháu đặt tên ở nhà cho em được không?”

Văn Khải Dân cười mắng: “Mày đọc được mấy ngày sách mà đòi đặt tên hay?

Đừng có đặt cho con bé mấy cái tên như ‘Thiết Chùy’, ‘Đinh Thép’ đấy nhé”

Mọi người đều cười ồ lên, Văn Kình không phục lầm bầm: “Sao cháu lại không

biết đặt tên chứ”

Văn Khải Dân gắp cho cậu cái chân gà để chặn miệng: “Đây là đứa con đầu lòng

của chú thím mày, tên chắc chắn phải để bố mẹ nó đặt. Chờ sau này sinh đứa thứ

hai thứ ba thì mày hẵng đặt”

Giữa tiếng nói cười rộn rã, bữa cơm diễn ra vô cùng ấm cúng.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng trào cảm giác

hạnh phúc. Có người chồng biết quan tâm, có người nhà yêu thương, giờ lại có

thêm đứa con đang mong chờ, cô cảm thấy cuộc đời viên mãn cũng chỉ đến thế

này mà thôi.

Ăn xong, Văn Kình tranh phần rửa bát.

Thẩm Chiếu Nguyệt giờ là bảo bối của nhà họ Văn, bị Văn Khải Dân ra lệnh ngồi

trên sô pha, nghe ông và Văn Yến Tây trò chuyện.

Văn Khải Dân và Văn Yến Tây ngồi bên bàn uống trà, nói chuyện một hồi thì lái

sang công việc của Thẩm Chiếu Nguyệt.

Khi không có tình huống khẩn cấp, công việc của Thẩm Chiếu Nguyệt rất nhẹ

nhàng, chỉ ngồi ở phòng dược phối thuốc, rảnh rỗi thì truyền thụ kiến thức đông

y cho các y tá.

Nhưng một khi có tình huống khẩn cấp, ví dụ như có chiến sĩ bị thương trong lúc

huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ, cô phải tham gia công tác cấp cứu. Khi tình trạng

thương bệnh binh nghiêm trọng, cô còn phải ở lại trạm y tế trực đêm.

“Nguyệt Nguyệt giờ có bầu rồi, công việc ở trạm y tế có cần điều chỉnh chút

không?” Văn Khải Dân hỏi, “Hay để bác nói với Viện trưởng Cao một tiếng, sau

này không để Nguyệt Nguyệt phụ trách cấp cứu nữa, vất vả quá bác không yên

tâm”

Văn Yến Tây nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt. Tuy anh cũng muốn cô tịnh dưỡng cho tốt,

nhưng anh tôn trọng quyết định của cô.

Thẩm Chiếu Nguyệt vội nói: “Bác cả, cháu không yếu ớt thế đâu, công việc ở trạm

y tế cháu đảm đương được, không cần làm đặc quyền đâu ạ”

Văn Yến Tây nắm lấy tay cô: “Bác cả cũng là vì nghĩ cho em và con thôi”

Văn Kình rửa bát xong lau tay đi tới, nghe thấy thế cũng phụ họa: “Chú út nói

đúng đấy, thím nhỏ cứ an tâm dưỡng thai đi, công việc ở trạm y tế lúc nào làm

chẳng được, không cần thiết phải vội vàng lúc này”

Lòng Thẩm Chiếu Nguyệt ấm áp, cô biết mọi người thật lòng quan tâm đến mình

và con, nhưng cô chưa đến mức không thể làm việc, bèn tranh thủ cho bản thân:

“Bác cả, Yến Tây, mọi người yên tâm, cháu tuyệt đối không cậy mạnh. Nếu cháu

thực sự thấy không khỏe, cháu sẽ tự nói với Viện trưởng Cao”

Văn Khải Dân thấy cô kiên trì nên không khuyên nữa, chỉ nói: “Được rồi, bản thân

cháu tự biết chừng mực là được”

Màn đêm đã buông xuống. Trên đường về nhà, Văn Yến Tây cẩn thận đỡ Thẩm

Chiếu Nguyệt, sợ cô vấp ngã.

“Nguyệt Nguyệt, em thích con trai hay con gái?” Văn Yến Tây đột nhiên hỏi.

Thẩm Chiếu Nguyệt nghĩ ngợi rồi cười nói: “Đều thích cả. Chỉ cần là con của

chúng ta thì đều tốt”

Văn Yến Tây gật đầu, trầm mặc một lát rồi khẽ nói: “Anh hy vọng là con gái, giống

như em, vừa dịu dàng vừa kiên cường”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.