Thẩm Chiếu Nguyệt đang cúi đầu sắp xếp bệnh án thì bất chợt một mùi cá tanh
bay tới. Cô vội vàng bịt miệng mũi, cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày.
“Sao thế Chiếu Nguyệt? Không khỏe à?” Cao Văn quan tâm bước lại gần, nhẹ
nhàng vỗ lưng cô.
Thẩm Chiếu Nguyệt xua tay, sắc mặt hơi tái: “Không sao đâu chị, chỉ là em không
ngửi được mùi cá thôi”
Cao Văn hiểu ý gật đầu: “Em bị nghén rồi, chuyện bình thường thôi. Hay hôm nay
về nghỉ trước đi? Công việc còn lại để chị xử lý cho”
“Thế sao được” Thẩm Chiếu Nguyệt vừa định từ chối thì lại bị cơn buồn nôn cắt
ngang.
Cao Văn không nói không rằng giật lấy cuốn sổ tay trong tay cô: “Em giờ không
phải một mình nữa, đừng có cậy mạnh. Không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi cho tốt,
đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng”
Thẩm Chiếu Nguyệt cười cảm kích. Từ khi phát hiện có thai đến nay, thực ra cô
nghén không nghiêm trọng lắm, ngoại trừ đặc biệt nhạy cảm với mùi tanh của cá
ra thì phần lớn thời gian đều như người bình thường.
Trong lòng cô biết điều này có liên quan đến việc uống nước linh tuyền mỗi ngày,
dòng nước mát lạnh ngọt lành ấy dường như luôn có thể xoa dịu những khó chịu
trong cơ thể cô.
“Em nghỉ một lát, nếu vẫn không ổn thì em về” Thẩm Chiếu Nguyệt thử lấy lại
cuốn sổ tay từ tay Cao Văn, thấy rút ra rất dễ dàng, cô cười nịnh nọt với chị.
Thẩm Chiếu Nguyệt mở cửa sổ ra một khe nhỏ, không khí trong lành xua đi mùi
tanh bay vào phòng thuốc. Không ngửi thấy mùi cá nữa, cô lại như người không
có việc gì, tiếp tục bận rộn.
Công việc hiện tại của cô là ngồi bốc thuốc trong phòng dược, nhiệm vụ không
nặng, hơn nữa cô thích ngửi mùi thảo dược.
Cao Văn thấy cô thực sự không sao cũng đi làm việc của mình.
Thẩm Chiếu Nguyệt làm xong hết việc của ngày hôm nay mới về nhà.
Trên đường về, Thẩm Chiếu Nguyệt vô thức xoa bụng dưới chưa nhô lên, trong
lòng trào dâng cảm giác kỳ diệu. Nơi đó đang thai nghén đứa con của cô và Văn
Yến Tây, là sự tiếp nối sinh mệnh của họ.
Mới cưới hơn một tháng đã có thai, tốc độ này ngay cả bản thân cô cũng kinh
ngạc.
Về đến nhà, Thẩm Chiếu Nguyệt thả Johnny từ trong không gian ra. Johnny đứng
giữa phòng khách, đôi mắt điện tử nhấp nháy ánh xanh lam.
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi” Giọng điệu Johnny hơi chán nản.
Từ khi hệ thống và Liễu Tư Ngữ biến mất, nó không còn chuyện bát quái để nghe
ngóng. Cuộc sống trong không gian tuy phong phú nhưng nó cứ thấy thiếu thiếu
gì đó.
Thẩm Chiếu Nguyệt ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Johnny, lấy giúp tôi ít
trái cây trong không gian ra đây, tự nhiên thèm quá”
“Lập tức chuẩn bị cho ngài” Johnny cảm nhận được mình được cần đến, vừa mới
hưng phấn lên thì bỗng khựng lại, “Phát hiện chỉ số cơ thể tiểu thư có thay đổi, cô
không khỏe sao?”
Thẩm Chiếu Nguyệt cười: “Không phải không khỏe, là tôi có thai rồi”
Mắt điện tử của Johnny lập tức sáng rực lên mấy độ, giọng máy móc hiếm khi
nhiễm vẻ nhảy nhót: “Thật sao? Tốt quá! Johnny sắp có chủ nhân nhỏ rồi!” Nó
xoay tròn một vòng nhanh chóng, “Tôi đi lấy loại trái cây ngọt nhất đây! Bà bầu
cần bổ sung vitamin!”
Nhìn Johnny hưng phấn biến mất vào không trung, Thẩm Chiếu Nguyệt không
khỏi mỉm cười.
Một lát sau, Johnny mang về một đĩa trái cây tươi ngon, có những quả đào mọng
nước, nho pha lê trong suốt và mấy quả táo đỏ mọng.
“Đây đều là những quả tươi nhất trong không gian, tôi đã rửa sạch rồi” Johnny
đặt đĩa trái cây lên bàn trà, bổ sung thêm, “Tôi còn thay rau trong bếp nữa, mấy
loại rau thường đó giá trị dinh dưỡng kém xa rau trong không gian. Bà bầu cần
dinh dưỡng toàn diện và cân bằng”
Thẩm Chiếu Nguyệt nhón một quả nho bỏ vào miệng, vị ngọt thanh lập tức vỡ òa,
linh khí đặc hữu khiến cả người cô thoải mái hơn nhiều: “Cảm ơn cậu, Johnny, cái
nhà này may mà có cậu”
Cánh tay máy của Johnny gãi gãi cái đầu tròn vo vẻ ngượng ngùng: “Đây là việc
tôi nên làm. Johnny sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư và chủ nhân nhỏ”
johnny-toi-sap-co-chu-nhan-nho-roihtml]
Ăn trái cây xong, Thẩm Chiếu Nguyệt cảm thấy thể lực hồi phục được kha khá.
Cô đứng dậy định làm chút việc nhà thì bị Johnny ngăn lại.
“Chủ nhân xin hãy nghỉ ngơi, việc nhà để Johnny lo. Tôi đã quét xong môi trường
trong nhà, công việc lau dọn và sắp xếp sẽ hoàn thành trong vòng 12 phút”
Thẩm Chiếu Nguyệt bất đắc dĩ cười, đành ngồi xuống nhìn Johnny bận rộn.
Hiệu suất của robot quả là kinh người, chỉ một lát sau, căn nhà đã sạch bong kin
kít, ngay cả kính cửa sổ cũng sáng bóng phản quang.
Chạng vạng tối, Văn Yến Tây về. Vừa vào cửa anh đã chú ý tới sự thay đổi trong
nhà, đặc biệt là rau củ trong bếp đã được rửa sạch cắt thái gọn gàng.
Văn Yến Tây bất đắc dĩ nhìn cô: “Nguyệt Nguyệt, chẳng phải bảo em nghỉ ngơi
nhiều sao? Sao còn làm mấy việc này?”
Thẩm Chiếu Nguyệt bóc một múi quýt chua đút cho Văn Yến Tây. Thấy gương
mặt tuấn tú của anh nhăn tít lại vì chua, cô cười tinh quái nói: “Tuy em mang
thai nhưng cũng cần vận động thích hợp, cứ ngồi lì một chỗ tĩnh dưỡng mãi
không tốt cho thai nhi đâu”
Văn Yến Tây hồ nghi nhìn cô: “Thật không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt bóc quýt ăn ngon lành: “Đương nhiên là thật, mai em tìm cho
anh cuốn sổ tay chăm sóc sức khỏe bà bầu, nội dung này có trong đó hết đấy”
Văn Yến Tây đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha: “Sổ tay chăm sóc sức khỏe bà bầu
á?”
Thẩm Chiếu Nguyệt: “Vâng, mai em bảo Viện trưởng Cao viết nóng cho anh một
bản”
Văn Yến Tây bất đắc dĩ nhéo nhéo gò má phúng phính của cô: “Hôm nay cảm
thấy thế nào? Có khó chịu không?”
“Khá ổn, chỉ là không ngửi được mùi cá thôi” Thẩm Chiếu Nguyệt tựa vào vai
anh, “Mọi người ở trạm y tế đều biết em có thai rồi, ai cũng khen anh giỏi đấy”
Nói xong, cô không nhịn được cười khúc khích.
Vành tai Văn Yến Tây ửng đỏ, ra vẻ nghiêm túc ho khan một tiếng: “Mấy người đó
rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?”
“Mọi người có ý tốt mà” Thẩm Chiếu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, “Nhắc mới nhớ,
có chuyện này chúng ta đúng là nên chuẩn bị trước”
Văn Yến Tây thấy vẻ mặt cô nghiêm túc liền trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Thẩm Chiếu Nguyệt hạ giọng: “Hai nhà chúng ta đều không có ai có thể chăm sóc
em lúc ở cữ”
Văn Yến Tây nghĩ đến chuyện cách đây không lâu, nhà họ Văn bọn họ còn là “một
môn ba quan” (ba ông đàn ông độc thân). Tuy giờ anh đã thoát ế, nhưng đúng
như Thẩm Chiếu Nguyệt nói, nhà họ thật sự chẳng có ai biết chăm bà đẻ.
Văn Yến Tây cau mày, giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện này ngày mai anh tìm bác
cả bàn bạc xem sắp xếp thế nào cho thỏa đáng”
Tìm một người ngoài đến nhà chăm sóc Thẩm Chiếu Nguyệt và đứa bé mới sinh,
không chỉ phải xem xét xuất thân đối phương có trong sạch không, mà còn phải
xem nhân phẩm và tính cách có hợp với họ không. Đây là chuyện cần thời gian,
hiện tại đúng là phải lên kế hoạch ngay.
Hơn nữa hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt, trong nhà tự nhiên có thêm một người
lạ, khó bảo đảm người khác sẽ không đa nghi. Ngộ nhỡ bị kẻ có tâm lợi dụng, nhà
họ Văn sẽ gặp rắc rối không dứt.
Họ cần phải tìm một lý do danh chính ngôn thuận và hợp lý khiến người khác
không thể bắt bẻ.
Rõ ràng Thẩm Chiếu Nguyệt cũng hiểu rõ điểm này nên mới chỉ dám thì thầm bàn
bạc với Văn Yến Tây: “Hôm nay em nghe chị Hiểu Quyên và mọi người nói
chuyện mới nghĩ đến vấn đề này, có phải phiền phức lắm không anh?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Văn Yến Tây lại bóc cho Thẩm Chiếu Nguyệt một quả quýt, an ủi cô: “Việc này em
đừng lo, anh bàn với bác cả xong, đảm bảo tìm cho em một người tính tình tốt”