Liễu Nhân Nhân lúc này thật muốn chết quách cho xong.
Sao nàng lại xui xẻo thế này. Hiện tại sống một mình còn mơ hồ, sau này có con
thì biết làm sao?
Còn chưa xác định có phải mang thai thật hay không, Liễu Nhân Nhân chỉ cầu
nguyện những phản ứng kia là trùng hợp mà thôi.
Bữa trưa, cả nhà đều rất vui vẻ. Cải trắng hầm thịt heo quả thực rất thơm.
Liễu Nhân Nhân mặt như khúc gỗ gắp một miếng cải trắng bỏ vào miệng.
Lại là một trận buồn nôn ập tới. Liễu Nhân Nhân che miệng nôn khan hai cái,
không dám gắp món cải hầm thịt đó nữa.
Một bữa cơm ăn trong nơm nớp lo sợ.
Trong lòng nhớ thương chuyện mang thai, Liễu Nhân Nhân cũng chẳng còn tâm
trí làm việc.
Buổi chiều, nàng thật sự không nhịn nổi, mua một cái que thử thai từ hệ thống
để kiểm tra.
Nội tâm giằng xé vài phút, cho đến khi trên que thử hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng,
Liễu Nhân Nhân rốt cuộc lòng nguội lạnh như tro tàn.
Nàng quả thật đã mang thai!
Phải làm sao bây giờ?
Liễu Nhân Nhân trong lòng lạnh toát. Nghĩ nàng kiếp trước là gái tân, giờ trong
bụng tự nhiên lại mang một đứa bé.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Bị tin tức này làm cho bối rối, Liễu Nhân Nhân nhất thời không biết làm sao, càng
không biết phải mở miệng nói với cha mẹ thế nào.
Ngày hôm sau Liễu Nhân Nhân vẫn không đi làm.
Khương Thúy Hoa cũng lo lắng cả đêm không ngủ, bảo nàng hôm nay đừng đi
làm nữa, mau đi bệnh viện khám xem sao.
Liễu Nhân Nhân đã dùng que thử rồi nhưng không thể nói thẳng ra. Thế là nàng
thu dọn đồ đạc lại đi huyện thành.
Tới huyện thành, Liễu Nhân Nhân đi thẳng đến bệnh viện.
Nữ bác sĩ khoa phụ sản bắt mạch cho nàng, sau đó liếc nhìn một cái, không nói gì
mà chỉ bảo đi rút máu làm xét nghiệm.
Lại đợi gần hai tiếng mới có kết quả, Liễu Nhân Nhân cầm tờ kết quả đi tìm nữ
bác sĩ ban nãy.
Nữ bác sĩ nhìn tờ đơn, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Có thai rồi, được hai
tháng”
Liễu Nhân Nhân theo bản năng sờ sờ bụng. Giấy trắng mực đen rành rành, lần
này không thể ôm tâm lý may mắn nữa.
Có lẽ thấy nàng còn trẻ, lại lộ vẻ kinh hoảng thất thố, nữ bác sĩ liếc nàng hỏi:
“Có muốn giữ đứa bé không?”
Liễu Nhân Nhân mặt ngẩn ra: “Dạ?”
Nữ bác sĩ trầm mặt giải thích: “Cái thai cũng không nhỏ, nếu không định giữ thì
phải bỏ sớm, để lớn thêm chút nữa là không bỏ được đâu”
Liễu Nhân Nhân không chút suy nghĩ liền nói:
“Không phải, bác sĩ. tôi không định bỏ đứa bé”
Đứa bé đến bất ngờ quả thực khiến nàng trở tay không kịp. Thực ra trong lòng
Liễu Nhân Nhân phần nhiều là sợ hãi, là mờ mịt. Nàng chưa từng sinh con nuôi
con, rất nhiều chuyện đều không hiểu, sợ mình làm không tốt.
Nhưng không thể phủ nhận là Liễu Nhân Nhân chưa bao giờ có ý định bỏ đứa bé.
Dù sao cũng là một sinh mệnh.
Nữ bác sĩ nghe vậy nở nụ cười, nói với nàng:
mua/chuong-6-mang-thaihtml]
“Mạch tượng thai này không tốt lắm, về nhà phải chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh
dưỡng, qua một thời gian tốt nhất nên đến khám lại”
Mạch tượng không tốt?
Liễu Nhân Nhân lo lắng: “Đứa bé sẽ không có vấn đề gì chứ ạ?”
Nhìn xem, hôm qua nàng còn vì mang thai mà sầu ăn không ngon ngủ không
yên, hôm nay đã lo lắng cho con rồi, chẳng lẽ đây là tình mẫu tử trời sinh của phụ
nữ?
Nữ bác sĩ lắc đầu: “Không phải vấn đề lớn, cô chú ý một chút là được”
Liễu Nhân Nhân nghe vậy thở phào, cảm ơn bác sĩ rồi cầm tờ kết quả ra khỏi
bệnh viện.
Đầu óc nàng vẫn còn hơi choáng váng. Thật thần kỳ, trong bụng nàng thế mà lại
đang mang một đứa trẻ?
..
Nhà họ Liễu.
Khương Thúy Hoa sáng sớm đã ngóng ra cửa chờ con gái, thấy Liễu Nhân Nhân
chậm rì rì đi về liền lôi tuột nàng vào phòng, đóng cửa lại hỏi:
“Con gái, thế nào, không phải mang thai chứ?”
Liễu Nhân Nhân ngồi xuống mép giường thở hắt ra, không nói gì, móc tờ giấy xét
nghiệm trong túi ra đưa cho bà.
Khương Thúy Hoa vội vàng cầm lấy mở ra xem. Hại! Bà có biết chữ đâu.
“Mẹ” Liễu Nhân Nhân nhìn bà một cái, nói: “Con có thai rồi, bác sĩ bảo đã được
hai tháng”
Thêm hai ba tháng nữa là bụng sẽ lộ rõ, lúc đó có muốn giấu cũng không giấu
được ai.
“Ông trời ơi, con có thật rồi à”
Khương Thúy Hoa vẻ mặt sầu não nhìn chằm chằm bụng con gái. Đúng là sợ cái
gì thì cái đó tới.
Ngập ngừng một lát, Khương Thúy Hoa dè dặt ướm hỏi:
“Nhân Nhân à, con còn trẻ, tình huống hiện tại không thích hợp để có con, hay là
chúng ta”
Bỏ đứa bé đi?
Mấy chữ cuối cùng Khương Thúy Hoa thật sự không thốt nên lời. Nhưng nếu Liễu
Nhân Nhân sinh đứa bé ra, sau này ai nuôi?
Liễu Nhân Nhân nhìn ra nỗi băn khoăn của mẹ, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
“Mẹ, con muốn sinh đứa bé này”
Nói thật, Khương Thúy Hoa cũng không nỡ bắt con bỏ thai. Cân nhắc một lát, bà
lại hỏi:
“Hay là. thế này, con cứ sinh nó ra, rồi bế về nhà họ Cố cho bọn họ nuôi? Dù sao
đứa bé cũng là cốt nhục nhà họ Cố”
Liễu Nhân Nhân khóe miệng giật giật. Nàng mang nặng đẻ đau mười tháng để
đưa con cho nhà họ Cố nuôi á? Tuyệt đối không thể!
“Mẹ, có một chuyện chắc mẹ còn chưa biết”
Liễu Nhân Nhân hồi tưởng lại cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Cố, nói tiếp:
“Lúc con ở nhà họ Cố, mẹ Cố Thành suốt ngày bảo con không giống người phụ
nữ đứng đắn, đi đâu cũng câu dẫn đàn ông”
Cả nhà bọn họ suốt ngày soi mói nàng, chỉ cần Liễu Nhân Nhân nói chuyện với
đàn ông một câu là mẹ chồng lại chửi nàng nửa ngày, mắng nàng không giữ
phụ đạo, cắm sừng con trai bà ta!