Thịt lợn bệnh ăn vào là hại người, nặng thì có thể mất mạng như chơi.
Liễu Trường Toàn dừng một chút rồi lớn tiếng nói tiếp: “Đã điều tra ra rồi, thôn
Thạch Gia có hộ dân mang thịt lợn bệnh ra chợ bán, khiến không ít bà con bị ngộ
độc phải nhập viện. Tôi xin nói rõ với bà con, buôn bán thịt lợn bệnh là phạm
pháp! Kẻ bán thịt bệnh kia đã bị bắt rồi. Vì vậy, bà con mình cũng phải chú ý, nếu
lợn nhà mình có bị dịch thật thì tuyệt đối không được mang đi bán!”
Dứt lời, đám đông lại xôn xao, người này một câu người kia một câu bàn tán về
chuyện dịch lợn.
Khương Thúy Hoa vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi nói: “May mà nghe lời con khuyên,
không ăn chỗ thịt lợn mua về”
Nếu Liễu Nhân Nhân không nói, trưa nay nhà bà đã cắt thịt xào rau ăn rồi. Còn cả
con gái đang mang thai nữa, nếu lỡ ăn phải miếng thịt bà đưa sang. Không
dám nghĩ tiếp nữa, Khương Thúy Hoa cứ nghĩ đến là lạnh toát sống lưng. Cái kẻ
bán thịt lợn bệnh kia đúng là thất đức, chuyện thương thiên hại lý như thế mà
cũng dám làm, đáng đời bị bắt!
Liễu Nhân Nhân quan tâm hỏi: “Lợn nhà mình thế nào rồi mẹ?”
Trong thôn nhiều nhà có lợn bị bệnh như vậy, khả năng cao không phải trùng hợp.
Haizz! Liễu Nhân Nhân cũng không mong dịch lợn xảy ra, nhưng đủ mọi dấu hiệu
khiến người ta không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Khương Thúy Hoa thở dài, trán nhăn tít lại: “Có một con trạng thái còn đỡ, con kia
vẫn thế. Giờ đã tách hai con ra nuôi riêng rồi”
Trong lòng bà vẫn còn chút hy vọng mong manh, những gì cần làm đã làm rồi, còn
lại đành nghe theo mệnh trời.
Liễu Nhân Nhân cảm thán trong lòng. Dịch lợn không lây sang người, nhưng.
dân làng năm nay nuôi lợn lỗ vốn, sang năm lại mất mùa đói kém, e là cuộc sống
sẽ càng thêm gian nan.
Mấy ngày tiếp theo, tình hình không có chuyển biến tốt. Trong thôn đã có mười
mấy con lợn chết vì dịch. Liễu Trường Toàn và đội trưởng Liễu Bảo Dân bàn
bạc, tìm một chỗ trên núi đào cái hố to chuyên dùng để chôn lợn bệnh.
Họa vô đơn chí, không chỉ lợn, gà trong thôn cũng lần lượt nhiễm bệnh, chẳng
mấy ngày đã chết quá nửa. Thôn Liễu Gia chìm trong bầu không khí bi thảm,
dân làng ai nấy kêu trời trách đất, than khóc ông trời không cho họ đường sống.
Lại qua hơn một tháng, thời gian này trời lại nắng nóng liên tục. Có lẽ nhờ nắng to
kéo dài, dịch lợn cúm gà rốt cuộc cũng biến mất. Lợn gà trong thôn không còn bị
bệnh nữa. Chỉ là sau đợt dịch, số lợn gà thiệt hại quá nửa, cuộc sống của dân
làng càng thêm khó khăn.
Nhà họ Liễu cũng chết mất một con lợn. Sáu con gà mái đẻ trứng giờ chỉ còn lại
hai con.
Do nhà Liễu Nhân Nhân ở xa, gà nhà nàng không tiếp xúc với gà trong thôn nên
sáu con gà mái vẫn bình an vô sự. Hơn nữa, hai ngày trước gà nhà nàng đã bắt
đầu đẻ trứng! Hai ngày đầu mỗi sáng nhặt được một quả, sáng nay Liễu Nhân
Nhân nhặt được những hai quả!
Trứng gà tuy chưa nhiều, nhưng có khởi đầu này, nàng có thể mua thêm trứng từ
hệ thống trà trộn vào, dù sao. nhà nàng sau này sẽ không thiếu trứng gà ăn.
mua/chuong-19-lieu-hong-maihtml]
Hiện giờ đã là cuối tháng 7, ánh nắng gay gắt khiến người ta ngộp thở. Bà bầu
vốn thân nhiệt cao, thời gian này Liễu Nhân Nhân sống thật vất vả.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thời tiết thế này nàng không thể đi làm kiếm công điểm, chỉ miễn cưỡng chăm
sóc tốt hai mảnh đất ở nhà là đã tốt lắm rồi.
Liễu Nhân Nhân ở xa, ít giao du với người trong thôn. Nhưng nàng biết có không
ít kẻ sau lưng xì xào bàn tán, bảo nàng là đồ lười biếng, cậy mang thai trốn
việc, núp trong nhà ăn bám. Chỉ là nể tình Liễu Nhân Nhân đã hào phóng chỉ cách
làm đậu hủ thần tiên, nên nhiều người tuy có dị nghị nhưng ngoài mặt vẫn khách
sáo với nàng.
Liễu Nhân Nhân mặc kệ người khác nghĩ gì, lúc cần tốt với bản thân thì phải tốt.
Dù sao bây giờ chia lương thực theo điểm công, nàng làm ít thì hưởng ít, bản
thân nàng không chê ít là được, liên quan gì đến người khác.
Trời đất bao la, đứa con trong bụng là lớn nhất. Trước khi “nhảy ổ”, Liễu Nhân
Nhân không dám liều mạng. Thời buổi này nhiều lương thực quá cũng chưa chắc
là chuyện tốt. Nếu nàng cày cuốc kiếm nhiều điểm công, cuối năm đổi được nhiều
lương thực, ngược lại dễ bị kẻ gian dòm ngó. Nhà nàng nghèo rớt mồng tơi thì
trộm nó còn chán chẳng buồn vào.
Tuy nhiên nàng ở nhà cũng không hoàn toàn rảnh rỗi. Ít đi làm đồng nhưng nàng
lên núi khá nhiều, đào rau dại, tìm nấm hoang. Trong nhà, Liễu Nhân Nhân đã tích
trữ được ba bao tải lớn rau khô, nấm khô cũng phơi được hơn mười cân. Gần
đây trên núi có nhiều loại quả dại chín như sim, tầm bóp, mâm xôi.
Mỗi ngày lên núi Liễu Nhân Nhân đều thu hoạch kha khá, ăn không hết thì bán
cho hệ thống. Số dư trong hệ thống của nàng đã lên đến gần 8000 đồng. Ở nông
thôn chi tiêu ít, số tiền này đủ cho nàng dùng mấy năm.
Bận rộn một hồi đã đến cuối tháng 8. Thời tiết vẫn nóng nực nhưng xen kẽ vài
trận mưa rào nên hoa màu ngoài ruộng phát triển cũng tàm tạm.
Chỉ hai ngày nữa thôi, trong thôn sẽ bắt đầu gặt lúa, sau đó là thu hoạch ngô, đậu
tương, khoai lang. Các loại nông sản đều sắp đến kỳ thu hoạch. Gần một tháng
tới đây sẽ là vụ thu hoạch mà dân làng mong đợi đã lâu.
“Nhân Nhân, có nhà không?” Liễu Hồng Mai gọi nàng từ ngoài cổng.
“Có đây” Liễu Nhân Nhân bỏ cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy ra mở cửa.
Liễu Hồng Mai là em họ của nàng, năm nay 18 tuổi.
Nhà Liễu Nhân Nhân trồng nhiều khoai lang nhưng không nuôi lợn, nên gần đây
có mấy hộ trong thôn đến tìm nàng đổi dây khoai lang về cho lợn ăn. Nhà họ Liễu
giờ chỉ còn một con lợn, ăn không hết nhiều dây khoai lang thế, vứt đi thì phí. Cho
nên Khương Thúy Hoa giúp nàng nhận lời đổi dây khoai cho mấy nhà họ hàng
thân thiết. Cũng chẳng lấy gì nhiều, chỉ lấy tượng trưng một quả trứng gà đổi một
gánh dây khoai lang.
“Hồng Mai, dây khoai lang em tự xem mà cắt nhé, chị xuống ruộng thu đậu đũa
đây”
Dạo này Liễu Nhân Nhân bận phơi rau khô, mấy hôm trước vừa phơi xong một
mẹt cà tím khô. Hai hôm nay đang thu hoạch đậu đũa để phơi, rau ở mảnh đất
phần trăm nhà nàng cũng sắp ăn hết rồi. Chỉ còn lại ít cà tím, củ cải, cải trắng và
hành tỏi.
Tuy nhiên rau trong vườn cứ lứa này nối tiếp lứa kia, giờ trồng thêm một lứa rau
ngắn ngày, tầm mười lữa hôm nữa là lại có cái ăn.
“Vâng, chị cứ để em tự làm” Liễu Hồng Mai nổi tiếng chăm chỉ trong thôn. Ban
ngày đi làm đồng, tan làm về còn phải chăm hai con lợn. Cô bé cần cù, chuồng
lợn lúc nào cũng dọn dẹp sạch sẽ, đợt dịch vừa rồi lợn nhà cô bé bình an vô sự.
Vì thế tiếng tăm của cô bé trong thôn rất tốt. Lại đến tuổi cập kê, ngưỡng cửa nhà
cô bé sắp bị bà mối đạp mòn rồi. Có điều Liễu Hồng Mai chẳng ưng đám nào, cô
bé chê đám đàn ông trong thôn thô kệch.