“Vâng” Liễu Nhân Nhân nhìn hắn, nói, “Anh không đi không biết đâu, hôm nay
chợ đông nghịt người nộp lương đổi lương, còn có người trực tiếp bán lương
thực, giá cũng chẳng đắt hơn Cung Tiêu Xã là bao. Em nghĩ cơ hội hiếm có nên
mua nhiều một chút”
Cố Thành cũng chỉ ngạc nhiên chứ không hỏi nhiều, chỉ nói: “Anh đang nghĩ cái
hầm trong nhà hình như đào hơi nhỏ”
Nếu biết sớm vợ thích mua lương thực thế này, lúc trước hắn đã đào cái hầm to
hơn rồi.
Liễu Nhân Nhân chần chờ nói: “Anh. không chê em tiêu tiền hoang phí sao?”
Cố Thành mặt không đổi sắc: “Mua lương thực sao gọi là tiêu hoang, hơn nữa, ăn
không hết sau này cũng có thể bán đi mà”
Giọng điệu y hệt lúc nói chuyện với Khương Thúy Hoa. Cố Thành rốt cuộc cũng
xuất thân nông thôn, trong xương cốt giống đại đa số người nhà quê, đối với đất
đai, đối với lương thực có một loại tình cảm đặc biệt.
Liễu Nhân Nhân cười, Cố Thành không hỏi, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói
thêm gì. Nhìn quả dưa hấu trong tay hắn, nàng cười tít mắt: “Hôm nay có dưa hấu
bán à?”
Cung Tiêu Xã thi thoảng có bán trái cây, chỉ cần gặp là Cố Thành đều sẽ mua một
ít về ăn. Trái cây không cần phiếu nhưng thường hạn chế số lượng mua, giá cả lại
không rẻ.
“Ừ, tiếc là đi chậm, chỉ còn mấy quả nhỏ” Cố Thành đưa dưa hấu cho nàng rồi
xoay người đi dọn dẹp đồ đạc trong sân.
Lương thực bỏ xuống hầm, lu lớn chuyển vào bếp. Ba cái lu lớn vừa vặn để đựng
gạo, bột mì và bột ngô. Còn hai cái hũ nhỏ, Liễu Nhân Nhân không định muối dưa
mà dùng để đựng kê và trứng gà. Trừ mấy cái lu lớn, các túi lương thực khác
trong bếp đều chuyển xuống hầm, nhìn gọn gàng hẳn, nếu không một đống lương
thực để đó cũng chướng mắt.
Trong nhà nhìn ngày càng ra dáng.
Liễu Nhân Nhân nhất thời hứng khởi, cầm bút chì và vở thống kê lại số lương
thực tồn trong nhà hiện tại: Trong bếp, lu có hơn ba mươi cân bột mì trắng, hơn
ba mươi cân gạo tẻ, 50 cân bột ngô, năm cân kê. Tủ chạn phía dưới có hai tầng,
một tầng để một túi đậu xanh 14 cân, một túi đậu nành 20 cân, một túi đậu đỏ 9
cân và một túi lạc 3 cân. Tầng kia để mười lăm cân bột kiều mạch, 25 cân kê,
mười mấy cân gạo lứt và hơn hai mươi cân ngô mảnh. Trong bếp toàn là lương
thực lẻ tẻ, tổng cộng chừng 250 cân.
Dưới hầm thì đơn giản hơn nhiều, chủ yếu là lương thực mua hôm nay cộng với
phần được chia trong thôn mấy hôm trước. Có 220 cân kê, 215 cân lúa mạch, 604
cân ngô cả lõi, còn có một túi bột ngô tầm 30 cân. Trước đó Cố Thành được tặng
phiếu xe đạp, để trả nợ ân tình đã gửi cho đồng đội 50 cân bột ngô. Còn lại là cả
ngàn cân khoai lang.
Nhà hiện tại chỉ có hai miệng ăn, tiêu hao không lớn. Cố Thành ăn trưa ở nhà
máy, Liễu Nhân Nhân ăn cũng không nhiều. Cho nên mỗi ngày hai cân lương thực
là đủ. Liễu Nhân Nhân thỉnh thoảng còn lấy thêm lương thực từ hệ thống ra, bởi
vậy lượng tiêu hao thực tế có thể kiểm soát dưới hai cân một ngày.
Chỗ lương thực này đủ cho họ ăn khoảng hai năm. Hơn nữa, Cố Thành mỗi tháng
còn có 36 cân lương thực định mức trợ cấp. Theo cấp bậc của hắn, một tháng có
thể lãnh 12 cân lương thực tinh, 24 cân lương thực thô. Tháng này Cố Thành lỡ
thời gian, phải sang tháng sau mới bắt đầu lãnh được.
Liễu Nhân Nhân càng nghĩ càng an tâm, lương thực tạm thời trữ như vậy là đủ
rồi, còn lại. chờ sinh con xong rồi tính tiếp.
Cắt dưa hấu, đưa một miếng cho Cố Thành, Liễu Nhân Nhân cười nói: “Trong nhà
phải sắm cái cối đá”
Lương thực dưới hầm đều là loại còn vỏ, để được vài năm nhưng ăn thì bất tiện,
phải tự mình xay xát. Liễu Nhân Nhân không đợi hắn đáp, nói tiếp: “Trong thôn có
một bác thợ già biết làm cối đá, hôm nào đi hỏi thử xem, hình như có thể dùng
lương thực để đổi”
mua/chuong-39-mua-cahtml]
Tất nhiên nàng muốn dùng tiền mua hơn, nhưng cứ dùng tiền mãi cũng có vẻ
hoang phí, Cố Thành kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Cố Thành cắn miếng dưa hấu: “Có thời gian anh đi xem”
“Muốn một cái cối lớn để xay gạo, thêm một cái cối nhỏ nữa, trời lạnh chút có thể
xay đậu làm đậu phụ ăn” Liễu Nhân Nhân lầm bầm.
“Được” Hắn đáp.
Cũng may cối đá không đắt, chưa đến hai ngày trong nhà đã có thêm hai cái cối
đá một to một nhỏ, đổi bằng 30 cân bột ngô.
Mấy ngày nay thời tiết không tốt, mưa rả rích mấy trận. Một trận mưa thu một trận
lạnh, trời ngày càng rét.
Hôm nay, vợ trưởng thôn là Lý Xuân Phương tới tìm Liễu Nhân Nhân, bảo là bên
thôn nhà mẹ đẻ bà ấy có mấy cái hồ sen muốn tát nước bắt cá và đào củ sen, hỏi
nàng có muốn đổi ít cá và củ sen về ăn không. Liễu Nhân Nhân tự nhiên sẽ không
từ chối, lương thực đủ rồi nhưng thịt vẫn chưa có tin tức gì. Cá cũng là thịt, làm
thành cá khô cũng để được một hai năm. Nàng lần trước mua hai cân rượu trắng
ở chợ, vừa khéo dùng để ướp thịt cá. Hơn nữa hiện tại cá không đắt, cũng chỉ hai
ba hào một cân. Nếu vào năm mất mùa, giá cả chắc chắn sẽ đắt đến mức vô lý.
Liễu Nhân Nhân nghĩ nghĩ, hỏi Lý Xuân Phương: “Thím ơi, có thể dùng tiền mua
không?”
Cũng không phải lần đầu giao dịch với Lý Xuân Phương, Liễu Nhân Nhân không
vòng vo. Lý Xuân Phương đảo mắt, hạ giọng: “Được, nhưng cháu đừng nói thẳng
với người khác như thế, bên ngoài cứ bảo là dùng lương thực đổi”
“Cháu hiểu rồi” Liễu Nhân Nhân đáp nhỏ. Sau đó vào phòng lấy hai tờ Đại Đoàn
Kết đưa cho bà ấy: “Thím, người cháu không tiện, cá và củ sen thím xem giúp
cháu mua nhé. Củ sen mua tầm mười cân là được, cá thì mua nhiều chút”
Theo giá thị trường, củ sen một hào một cân, cá hai ba hào một cân. Hai mươi
đồng có thể mua ba bốn mươi con cá đấy.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lý Xuân Phương biết nhà nàng có tiền nhưng vẫn bị sự mạnh tay của nàng làm
cho kinh hãi: “Nhân Nhân à, hai mươi đồng có phải hơi nhiều không, mua được
mấy chục con cá đấy, cháu. nhiều cá như vậy nhà cháu ăn hết sao?”
Người ta nhiều nhất cũng chỉ mua hai ba con, ai lại mua một lúc ba bốn mươi
con?
Liễu Nhân Nhân chớp mắt giải thích: “Mua nhiều một chút, đến lúc đó cháu biếu
bên nhà mẹ đẻ mấy con, bên Cố Thành cũng biếu mấy con. Còn lại cháu muốn
làm ít cá khô để dành ăn dần. Thím cứ xem mua đi, nếu không có nhiều thế, mua
ít chút cũng không sao”
Lý Xuân Phương thấy nàng có tính toán liền không khuyên nữa, gật đầu: “Được
rồi, thế thím sẽ cố gắng mua nhiều cho cháu”
Liễu Nhân Nhân cười: “Vậy phiền thím, thím chờ cháu một chút nhé”
Liễu Nhân Nhân vào bếp, lấy từ hệ thống mười hai quả trứng gà, bỏ vào rổ đưa
cho Lý Xuân Phương. “Thím, chỗ trứng này thím mang về ăn ạ”
Lý Xuân Phương giúp nàng chạy tới chạy lui mua đồ cũng không dễ dàng, nợ ân
tình phải trả, nếu không lần sau có chuyện tốt người ta sẽ chẳng nhớ đến mình
nữa.