Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 40: Sinh non



Lý Xuân Phương thấy thế, không kìm được vẻ vui mừng: “Cháu yên tâm, thím

chắc chắn sẽ chọn cho cháu toàn cá to tươi ngon”

Liễu Nhân Nhân nếu chỉ mua ba bốn con cá, bà ấy chắc chắn ngại không dám

nhận trứng gà, chỉ coi là tiện tay giúp đỡ. Nhưng nàng muốn mua tới hai mươi

đồng tiền cá, Lý Xuân Phương không phải không làm được, nhưng cũng phải vất

vả một phen. Nếu Liễu Nhân Nhân không biết điều, một chút tỏ vẻ cũng không có,

thì lần sau chắc chắn bà sẽ không ôm cái việc tốn công vô ích này nữa.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Lại giải quyết xong một việc, Liễu Nhân Nhân rốt cuộc an tâm. Những ngày tiếp

theo có thể dồn hết tâm tư vào đứa bé. Hiện giờ đã là cuối tháng 10, Liễu Nhân

Nhân bấm đốt ngón tay, cái thai trong bụng nàng cũng chừng chín tháng. Nếu

theo lời Dương Quế Chi nói, con so thường sinh sớm một chút, nghĩa là. đứa bé

trong bụng nàng chẳng bao lâu nữa sẽ chào đời.

Liễu Nhân Nhân cũng khá hồi hộp. Đồ dùng cho trẻ con trong nhà đều đã chuẩn bị

đầy đủ, chỉ chờ đứa bé ra đời.

Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, có lẽ do cảm xúc hơi dao động, đêm nay Liễu Nhân

Nhân ngủ không yên giấc. Mơ màng dường như nghe thấy một tiếng kêu thảm

thiết.

Liễu Nhân Nhân choàng tỉnh.

Cố Thành cũng bị đánh thức, dậy thắp đèn dầu, mặc quần áo.

“Sao thế? Hình như có người đang kêu” Liễu Nhân Nhân dỏng tai nghe kỹ, tiếng

kêu thảm thiết kia nghe cách đây không xa, là giọng nữ, tiếng kêu từng trận xé

toạc sự yên tĩnh của thôn trang.

“Em đừng động, để anh ra ngoài xem sao”

Sợ trong thôn xảy ra chuyện gì, Cố Thành mặc xong quần áo, cầm đèn pin ở đầu

giường Liễu Nhân Nhân rồi ra cửa. Đèn pin là Cố Thành mang từ bộ đội về, hiện

tại để cho Liễu Nhân Nhân dùng, nàng mang thai hay đi tiểu đêm, dùng đèn

pin tiện hơn.

Liễu Nhân Nhân nằm trên giường không còn buồn ngủ, thực ra trong lòng nàng

ẩn ẩn có một suy đoán, tiếng này. nghe hơi giống giọng Dương Quế Chi. Một

thai phụ nửa đêm kêu thảm thiết như vậy, chỉ sợ là. Liễu Nhân Nhân hơi

bất an, thật hy vọng là mình nghĩ nhiều.

Cố Thành đi không bao lâu đã quay lại, khẽ thở dài, sau đó bảo nàng: “Là cô vợ

nhà gần đây đang sinh con”

Quả nhiên như nàng đoán.

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc: “Tháng của chị ấy hình như cũng tầm em, sao lại sắp

sinh nhanh thế?”

Sắc mặt Cố Thành cũng không tốt lắm: “Không rõ nữa, bên đó giờ đang loạn cào

cào lên. Hình như nghe người ta nói là bị ngã một cái dẫn đến sinh non”

Liễu Nhân Nhân nhíu chặt mày: “Thế không đưa đi bệnh viện à?”

Sinh con như vậy nguy hiểm lắm.

Nhà có vợ bầu, Cố Thành trong lòng đối với chuyện này cũng rất sợ: “Mời bà mụ

rồi” Nguy hiểm cũng chẳng còn cách nào, người nhà người ta không chịu đưa đi

bệnh viện, người ngoài cũng chẳng quản được.

Có lẽ vì cùng là thai phụ, Liễu Nhân Nhân cứ cảm thấy không yên tâm, xốc chăn

ngồi dậy: “Cố Thành, em muốn đi xem”

Cố Thành đỡ nàng một cái, định bảo nàng đi cũng vô dụng, nhưng nhìn cái bụng

lùm lùm của nàng, lời đến miệng lại nuốt xuống. Đành phải soi đèn pin, đỡ nàng

ra cửa.

Nhà Liễu Nhị Cẩu quả thực rất loạn, người ở gần nghe tiếng không ngủ được đều

chạy tới xem. Cổng nhà họ Liễu không đóng, Liễu Nhân Nhân đi thẳng vào.

“Mẹ, bà mụ nói Quế Chi không sinh được, phải đưa đi bệnh viện”

Vừa vào cửa, Liễu Nhân Nhân liền thấy Liễu Nhị Cẩu quỳ trên mặt đất, cầu xin mẹ

hắn là Tân Tú Quyên đưa Dương Quế Chi đi bệnh viện.

mua/chuong-40-sinh-nonhtml]

Tân Tú Quyên mặt lạnh tanh: “Đưa bệnh viện cái gì? Mày thấy trong thôn có đứa

đàn bà nào đi bệnh viện đẻ không? Nhà mình thế nào mày còn không biết à! Tao

làm gì có tiền”

Trong nhà Tân Tú Quyên nắm quyền, đi bệnh viện sinh con chắc chắn tốn không

ít tiền, bà ta không muốn bỏ ra.

Liễu Nhị Cẩu lại không xu dính túi, một gã đàn ông gấp đến độ sắp khóc: “Mẹ,

Quế Chi mà cứ không sinh được thì cả mẹ lẫn con đều mất mạng đấy”

“Ây da, mẹ thằng Cẩu, mạng người quan trọng, bà mau lấy chút tiền đưa con dâu

đi bệnh viện đi” Có người nhìn không đành lòng, lên tiếng khuyên.

“Đúng đấy, nói thế nào thì đó cũng là cháu ruột bà”

“Phui” Tân Tú Quyên nhổ toẹt xuống đất, “Cháu ruột cái gì, trong bụng nó là đồ

con gái bồi tiền!”

Con dâu liên tiếp sinh hai đứa con gái, Tân Tú Quyên càng nghĩ càng tức. Dứt

khoát nằm lăn ra đất, hùng hùng hổ hổ: “Ối giời ôi, số tôi sao mà khổ thế này,

trong nhà toàn một lũ vịt giời, tôi có lỗi với liệt tổ liệt tông”

Trong nhà ngoài ngõ tiếng khóc tiếng chửi vang lên, quả thực loạn không chịu

nổi.

“Tú Quyên à, đừng chửi nữa, còn trì hoãn là con dâu bà không xong đâu” Một

bà thím khuyên can.

Tân Tú Quyên lập tức gân cổ lên với bà ấy: “Không xong thì tôi có cách gì, cũng

đâu phải tôi làm nó khó sinh. Tôi thật sự không có tiền, bà tốt bụng thế thì hay là

bà bỏ tiền cho nó đi bệnh viện đi?”

Bà thím kia bị nói cho nghẹn họng, ngượng ngùng không dám mở miệng nữa.

Tưởng gì chứ, có phải con dâu bà ấy đâu mà bà ấy bỏ tiền.

Liễu Nhân Nhân động lòng trắc ẩn, nhìn thoáng qua Cố Thành, hỏi: “Hay là.

mình cho hắn mượn chút tiền?”

Dù sao cũng là hai mạng người, không thể cứ thế giương mắt nhìn được.

Cố Thành không ý kiến, nhưng hai người ra ngoài vội, trên người không mang

tiền. Về lấy thì lỡ việc, Cố Thành liền mượn tạm mười đồng của người quen bên

cạnh. Đưa tiền cho Liễu Nhị Cẩu, nói: “Cậu đưa người đi bệnh viện trước đi, sáng

mai tôi lên huyện, đến lúc đó sẽ đưa thêm tiền tới bệnh viện”

Liễu Nhị Cẩu cũng biết Cố Thành, thấy hắn chịu cho vay tiền, tức khắc mừng rỡ,

cảm kích nói: “Cảm ơn”

Cố Thành: “Mau đi đi, đừng chậm trễ”

Liễu Nhị Cẩu là con một, không có anh em giúp đỡ. Người trong thôn có thể

không cho vay tiền nhưng bỏ sức ra giúp thì đa số vẫn sẵn lòng. Lập tức có người

kéo xe đẩy tay tới, giúp Liễu Nhị Cẩu đưa người đi bệnh viện.

Tân Tú Quyên thấy người thật sự đi bệnh viện, trên mặt không hề có chút vui

mừng nào. Bà ta nhìn Cố Thành, sau đó trừng mắt với Liễu Nhân Nhân: “Tôi nói

rõ với cô cậu nhé, cô cậu có tiền cho mượn thì tự chịu, tôi không có tiền trả đâu”

Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Liễu Nhân Nhân thậm chí còn nghi ngờ, có phải bà

ta đã sớm đánh chủ ý này, muốn ăn vạ tiền người khác. Nàng vốn cũng không

định nhắc chuyện trả tiền ngay, nhưng Tân Tú Quyên đã mở miệng. Liễu Nhân

Nhân cũng không phải thánh mẫu, đời nào lại chiều theo thói xấu của bà ta: “Nợ

thì phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhà các người chưa phân gia đúng

không? Vậy trong nhà ai quản tiền thì người đó phải trả”

Tân Tú Quyên tự nhiên sẽ không vì chút tiền mà chịu phân gia, cụp mắt xuống

nói: “Tôi cũng sớm nói với các người rồi, trong nhà thật sự không có tiền, cô

muốn tôi cũng không lấy ra được!”

Dù sao bà ta cứ cắn chết là không có tiền, bộ dạng muốn làm lão lại (kẻ chây ỳ

nợ nần).

Liễu Nhân Nhân đảo mắt nhìn quanh, nói: “Căn nhà này của các người nhìn cũng

được đấy chứ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.