Hôm nay ai nấy đều đặc biệt nhiệt tình
Bạch Thanh Uyển đã nghĩ kỹ rồi, nàng có thể nhân việc mang cơm trưa cho
Bạch Mặc, để chàng ăn ở bên ngoài, dùng cách này để thu hút các công tử ăn
cơm ở cổng học viện.
Chỉ những món ăn thanh đạm nhạt nhẽo mà các công tử kia ăn, Bạch Thanh
Uyển không dám tưởng tượng được họ sẽ kích động đến mức nào khi ngửi
thấy mùi thơm của thức ăn.
Từ đây đến trấn mất hai canh giờ, tức bốn tiếng đồng hồ. Để kịp giờ ăn trưa,
phải làm xong và mang đi trong vòng một tiếng.
Nhưng hôm nay kế hoạch của Bạch Thanh Uyển vẫn chưa thực hiện được, vì
tối qua có người từ trấn trở về mang theo tin tức, nói Bạch Mặc đã xin nghỉ học
hôm nay để về nhà.
Chắc là Bạch Mặc hôm qua nghe Bạch Thanh Uyển và mọi người nói chuyện
xong, trở về nghĩ đi nghĩ lại thấy lạ, hoặc vẫn không yên tâm, nên sau khi nộp
học phí xong, vẫn quyết định về nhà xem sao.
Tuy nhiên không sao cả, hôm nay không thể đi đưa cơm cũng chẳng sao, đúng
lúc Bạch Mặc về rồi, đúng lúc có thể bàn bạc kỹ càng vấn đề này với thành
viên cuối cùng trong gia đình chưa biết chuyện, cũng là thành viên thông minh
nhất nhà.
Bạch Thanh Uyển kiểm kê lại những nguyên liệu còn sót lại trong nhà.
Thịt heo và thịt dê vào thời tiết này không giữ được lâu, cơ bản là đã bán hết
rồi.
Thịt heo còn lại một phần ba chỉ, và ba thanh sườn. Thịt dê còn lại một phần
đùi sau, được treo trong giếng nước ở sân sau, giữ nơi mát mẻ có thể bảo quản
được một thời gian.
Mèo Dịch Truyện
Những thứ còn lại là một ít rau củ quen thuộc. Bạch Thanh Uyển rất nhanh đã
nghĩ ra thực đơn.
4.Nàng nói với Bạch Khang Thị: “Vừa hay hôm nay tiểu bá bá về rồi, vậy trưa
nay con sẽ trổ tài cho người xem, rồi sẽ nói với người về ý định mở quán ăn ở
cổng học viện, thế nào ạ?”
“Ta thấy được lắm!” Bạch Khang Thị đương nhiên không có ý kiến gì, thậm chí
khi nghe Bạch Thanh Uyển nói trưa nay còn trổ tài, bà lại không kìm được mà
nuốt nước bọt.
Nghĩ đến bữa tối hôm qua thực sự quá ngon, đó là bữa ăn ngon nhất họ từng
ăn trong đời.
Nếu là trước đây họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, ai có thể ngờ những
món ngon như vậy họ lại có thể thường xuyên ăn được chứ!
Bạch Khang Thị cảm thấy cả người mình trở nên tinh thần và đầy năng lượng:
“Ta giúp con nổi lửa!”
Trưa Bạch Mặc về nhà, từ xa đã cảm thấy ngôi nhà hôm nay dường như có
chút khác biệt.
Chưa đến nhà đã ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ nồng nàn.
Chàng rõ ràng chưa từng ngửi thấy mùi hương này bao giờ, thế nhưng nước
bọt đã bắt đầu tự động tiết ra rồi.
Vừa đến cổng nhà, Dương thẩm tinh mắt nhìn thấy Bạch Mặc về, liền lập tức từ
sân nhà mình đi ra.
Nàng vừa chào hỏi Bạch Mặc vừa hỏi: “Tiểu Mặc con hôm nay từ học đường
nghỉ học về nhà à? Ê, con có biết gần đây nhà con đang làm món ăn gì không?
Mùi thơm này quá sức rồi, thằng nhóc nhà ta hôm qua với hôm nay đều thèm
đến phát khóc, cứ đòi hỏi món ăn thần kỳ gì, còn bắt ta làm cho nó nữa!”
Lời nói của Dương thẩm mang theo nửa phần oán trách nửa phần đùa giỡn, dù
sao con mình thèm đến phát khóc cũng không phải lỗi của nhà người ta,
nhưng mùi thơm bay ra thật sự quá thơm đi!
Bạch Mặc cũng sững sờ một chút, chàng lắc đầu, đầy vẻ xin lỗi nói: “Xin lỗi
Dương thẩm, ta hôm nay mới vừa về nhà, cho nên cũng không biết tình hình
trong nhà ạ”
Dương thẩm cười phất tay nói: “Ê, thẩm biết con hôm nay mới về nhà, thẩm chỉ
thuận miệng hỏi vậy thôi. Mau mau về nhà đi, hiếm khi được nghỉ học mà, ở
nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, đọc sách vất vả lắm!”
Bạch Mặc học hành giỏi giang, đó là chuyện cả làng đều biết.
24.html]
Người trong làng vốn đã rất tôn trọng và khách khí với những người biết đọc
biết chữ, huống hồ là người học hành đặc biệt giỏi giang như vậy, giỏi giang
đến mức sau này có thể thi đỗ công danh, trở thành quan lớn.
Người khác tôn trọng chàng, Bạch Mặc cũng chưa bao giờ làm giá hay kiêu
căng, chàng chắp tay vái chào Dương thẩm một cái rồi mới đi.
Ngay cả một lễ nghi đơn giản nhất cũng khiến Dương thẩm vui vẻ không thôi.
Nàng nhìn Bạch Mặc về nhà rồi cánh cửa sân đóng lại, cảm thán: “Nhà họ
Bạch này tuy bây giờ có nghèo hơn chút, thế hệ cháu con cũng toàn là nữ nhi,
nhưng có tiểu Mặc là một nam đinh như vậy, một đứa con trai đã bằng năm
sáu đứa con trai nhà khác rồi!
Cái Bạch Khang Thị này đúng là biết đẻ, đúng là có phúc khí!”
Thế nhưng, điều nàng không hay biết là, người được Bạch gia yêu quý nhất lúc
này không phải Bạch Mặc tinh thông thư sách, mà là Bạch Thanh Uyển, người
đã được “Thần Bếp” thu làm đệ tử.
Khi Bạch Mặc về đến nhà, cả gia đình đã tề tựu đông đủ, chỉ là nếu mọi người
đều ngồi trước bàn ăn mà chờ đợi thì thật sự quá khó coi và lúng túng.
Thế nên, ai nấy đều tản ra khắp nơi, kẻ đứng ở sân, người ở cửa bếp mà chờ.
Có người giả vờ nhặt rau, có người giả vờ nhổ cỏ dại trong sân, Phan Thị và
Vương Tú Nương thì cầm đế giày ngồi vá ở sân, Bạch Dũng thì đang hăng hái
bổ củi.
Nhưng dù mọi người đang làm gì, ánh mắt đều hướng về phía cửa, thỉnh
thoảng lại liếc nhìn một cái, chờ đợi Bạch Mặc trở về.
Thế là, khi Bạch Mặc vừa đặt một chân vào sân, y liền cảm thấy ánh mắt của
tất cả mọi người trong sân “xoẹt” một cái tập trung vào mình, thậm chí còn
như phát sáng nữa.
Lan Nha, cô bé nhỏ tuổi nhất, là người đầu tiên không kìm được mà reo lên:
“Tiểu bá bá về rồi! Tiểu bá bá về rồi! Tiểu bá bá cuối cùng cũng về rồi! Chúng
ta cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn cơm trưa rồi!”
Ngay sau đó, Bạch Mặc liền được cả nhà tiếp đón nồng nhiệt chưa từng thấy.
Bạch Khang Thị mỉm cười vẫy tay với y: “Con trai ta về rồi! Đường xa vất vả lắm
phải không? Mau mau lại đây ngồi xuống dùng bữa!”
Bạch Mặc đáp: “Ta đi cất hành lý vào phòng trước đã…”
“Tiểu bá bá, để con giúp người cất!” Mai Nha và Lan Nha, hai cô bé con, vô
cùng chủ động bước tới, háo hức nhận lấy hành lý của y, vừa nhảy nhót vừa
mang vào phòng y.
Sau đó, dưới sự nhiệt tình mời chào của Bạch Dũng, y đã ngồi vào bàn ăn.
Suốt quá trình ấy, y cứ cảm thấy có gì đó không ổn, dường như người nhà hôm
nay… đặc biệt nhiệt tình?
Sự nhiệt tình ấy khiến y có chút bối rối, nhưng rất nhanh y đã hiểu ra lý do.
Sau khi mọi người đã an tọa, Bạch Khang Thị khẽ ho một tiếng rồi nói: “Bây giờ
mọi người đã tề tựu đông đủ rồi, vậy chúng ta khai tiệc thôi. Bàn thức ăn hôm
nay vẫn là do Uyển Uyển làm,
A Mặc à, con ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của Uyển Uyển. Đừng hỏi gì
vội, có chuyện gì cứ ăn xong rồi chúng ta hãy nói nhé!”
Bạch Mặc lúc này mới để ý, trên bàn bày một bàn đầy ắp món ăn sắc, hương, vị
đều có đủ mà y chưa từng thấy bao giờ.
Mùi hương ngào ngạt mà y ngửi thấy ở cửa lúc nãy đều tỏa ra từ bàn thức ăn
này.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thanh Uyển đang ngồi cạnh Bạch Khang Thị.
Cô cháu gái nhỏ này của y thường ngày vốn ít lời, không mấy gây chú ý, y vừa
rồi cũng theo thói quen mà lơ là nàng.
Thế nhưng giờ phút này, nàng ngồi yên tĩnh ở đó, nghiêng đầu mỉm cười với y
lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, trông nàng lanh lợi, đầy sức sống, hệt như một
vầng mặt trời nhỏ.
Hôm qua, khi Bạch Mặc hồi tưởng lại, y đã cảm thấy lời Bạch Thanh Uyển giải
thích lúc đó có vẻ mạch lạc hơn, giờ nhìn kỹ lại, rõ ràng là cả tinh thần của
nàng đã hoàn toàn khác biệt rồi.