Ta Mở Quán Ăn, Cả Kinh Thành Tranh Nhau

Chương 33: ---



Cơm Nắm Tự Có Khách

Bạch Thanh Uyển lại mỉm cười, nhưng đầy tự tin quảng cáo: “Vậy thì công tử

có thể nếm thử món mặn nhà chúng ta, tuyệt đối là loại bên ngoài không có,

công tử chưa từng được ăn bao giờ”

Lúc này vị công tử đã có chút không kiên nhẫn, hắn nghĩ bụng ta đến đây mua

một cái cơm nắm, đã là vì cơm nắm nhà ngươi trông ngon miệng, ta cho ngươi

mặt mũi rồi, sao ngươi còn nói nhiều thế?

Bạch Thanh Uyển liền bổ sung thêm một câu: “Thật sự ngon, không ngon

không chỉ không lấy tiền, mà còn tặng thêm cho ngươi một cái chay hoàn

toàn”

Lời nói không kiên nhẫn của công tử bột lại bị hắn nuốt ngược vào trong.

Ngay cả người giàu có cũng không thể chịu được chiêu trò tiếp thị “không

ngon không lấy tiền” của xã hội hiện đại.

Cuối cùng hắn gật đầu, lại móc thêm năm văn tiền từ túi ra: “Ngươi đúng là

biết làm ăn, được rồi, vậy thì cho ta một cái mặn đi, ngươi cứ tự chọn món cho

ta. Ta muốn nếm thử xem rốt cuộc nó ngon đến mức nào mà khiến ngươi tự tin

như vậy!”

“Tốt lắm, đa tạ công tử đã tin tưởng!”

Bạch Thanh Uyển vui vẻ đáp một tiếng, sảng khoái nhận lấy tiền bạc.

Vương Tú Nương là một người rất lanh lợi, lập tức bắt đầu làm cơm nếp.

Tối qua khi mô phỏng kinh doanh nàng đã học qua rồi, gói cơm nếp rất đơn

giản. Để có thể làm ăn lâu dài, có khách quen, họ càng bỏ đầy đủ rau củ vào

cơm nắm.

Vương Tú Nương dùng hai tay đưa cơm nắm vừa lớn vừa căng tròn cho vị công

tử ca: “Đây, công tử ngài nếm thử đi. Cơm nếp còn hơi nóng, ngài dùng cẩn

thận kẻo bỏng nhé!”

Mèo Dịch Truyện

Vị công tử ca gật đầu, nhận lấy cơm nắm.

Dù sao đi nữa, thái độ phục vụ của gia đình này vẫn khiến y hài lòng, nhiệt tình

chu đáo.

Y cầm cơm nắm đi sang một bên, chuẩn bị dùng bữa.

Y nào hay biết, từ lúc y vừa tới mua cơm nắm, đã có không ít người đang dõi

theo tình hình bên này.

Y mở lớp giấy dầu bọc ngoài cơm nắm, cắn một miếng.

Miếng đầu tiên đã cắn trúng thịt kho tàu, miếng thịt kho béo gầy xen kẽ, được

bao bọc trong hương thơm của cơm nếp, một miếng xuống bụng, hòa quyện

vào nhau, hương vị trực tiếp bùng nổ trong khoang miệng y.

Y hơi mở to mắt, thậm chí còn chưa kịp nói lời nhận xét nào, đã nóng lòng

cắn miếng thứ hai.

Miếng thứ hai là rau xanh giòn mát, hoàn hảo trung hòa đi chút ngấy ngán mà

miếng thịt kho vừa rồi mang lại, càng làm miếng thịt kho kia thêm phần hậu vị

vô tận.

Chẳng mấy chốc, y ăn một miếng rồi lại một miếng, chỉ chốc lát đã chén sạch

cơm nắm to bằng hai nắm tay mình.

Y vẫn còn thòm thèm, muốn ăn thêm một cái nữa, đáng tiếc lại ợ một cái,

chứng tỏ y đã no căng, thực sự không thể ăn thêm được nữa.

Lúc này, Từ Phàm nhìn tiểu quán ăn vặt với ánh mắt hoàn toàn khác, mang

theo vẻ kính nể. Y thật sự không ngờ, một tiểu quán ăn trông bình thường đến

vậy lại có thể có món ngon hiếm có trên đời này!

Y thay đổi hẳn thái độ khi nói chuyện với Bạch Thanh Uyển và gia đình nàng:

“Các ngươi không hề nói khoác, cơm nắm này quả thực rất ngon! Sáng nay ta

vừa học xong môn Lục nghệ của quân tử, mệt đến nỗi ngay cả sức giơ tay

cũng không còn,

Nhưng sau khi ăn no cơm nắm nhà các ngươi, ta cảm thấy bây giờ không còn

chút mệt mỏi nào nữa, thậm chí còn có thể học thêm nửa buổi chiều môn Lục

nghệ của quân tử nữa!”

Trong Lục nghệ của quân tử bao gồm cả cưỡi ngựa bắn cung, Thanh Phong

Thư viện là một trong những thư viện hàng đầu, đương nhiên cũng có mở

những khóa học này.

Theo cách hiểu của Bạch Thanh Uyển, điều này tương đương với các môn giáo

dục thể chất ở thời hiện đại.

Vẻ mặt tươi cười của Bạch Thanh Uyển không thay đổi, nàng thầm nghĩ đây

không phải vì huynh ấy ăn no, mà là vì thuộc tính đặc biệt của thịt kho tàu

trong cơm nắm của ta đã phát huy tác dụng.

Từ Phàm không biết có phải vì cơm nắm ở đây quá ngon hay không, mà còn

không kìm được lòng tự giới thiệu về mình.

“Ta họ Từ, là học sinh lớp Ất của Thanh Phong Thư viện. Hôm nay là lần đầu

tiên các ngươi đến đây bày quán phải không? Trước đây từng bày ở nơi nào

khác chăng? Sau này có thường xuyên bày quán ở đây không?”

Bạch Thanh Uyển đáp lời bằng giọng trong trẻo, thẳng thắn: “Chúng ta là lần

đầu tiên ra ngoài bày quán, trước đây chưa từng bày ở nơi nào khác. Gia đình

chúng ta có người bị thương, mùa đông năm nay lại có tiểu bảo bảo sắp chào

đời,

33.html]

Chúng ta muốn dùng nghề gia truyền này ra ngoài bày quán, kiếm thêm chút

bạc. Nếu không có gì bất trắc, chúng ta sẽ luôn bày quán ở đây!”

Thái độ nàng trực tiếp nói rằng gia đình cần tiền nên mới ra ngoài bán đồ ăn

vặt cũng khiến người ta cảm thấy không hề tự ti hay kiêu căng.

Thực ra, bất kể triều đại nào cũng vậy, chỉ cần là người có tam quan chính trực,

mọi người đều ghét kẻ lười biếng, ưa thích người chịu khó, làm việc chăm chỉ.

Bên này Từ Phàm đang nói chuyện với Bạch Thanh Uyển và gia đình nàng,

những người xung quanh đang chú ý đến việc Từ Phàm ăn cơm nắm đã không

nhịn được nữa.

Từ Phàm hoàn toàn không nhận ra rằng, vẻ mặt không nói một lời, chỉ lo ngấu

nghiến cơm nắm của y vừa rồi trông hấp dẫn đến nhường nào.

Trước đó, gia đình ba người Bạch Thanh Uyển đã ăn rất ngon lành, vô cùng thu

hút sự chú ý rồi.

Chỉ là suy nghĩ của họ lúc đó đều tương tự, cho rằng tiểu quán ăn vặt này nhìn

qua chẳng có vẻ gì sang trọng, người bán hàng lại trông như người nhà quê, có

thể ăn được món gì ngon chứ.

Họ bị thu hút thì bị thu hút, nhưng không ai đến mua.

Thế nhưng bây giờ ngay cả Từ Phàm cũng ăn ngon lành đến vậy.

Từ Phàm thì họ biết rõ, chính là học sinh lớp Ất của Thanh Phong Thư viện,

người mà món ăn tiểu tư mang đến mỗi ngày đều khác biệt, lại vô cùng tinh

xảo cầu kỳ.

Sao ngay cả hắn cũng ăn ngấu nghiến đến thế kia?

Vậy thì họ có hứng thú rồi.

Hai ba vị công tử ca cùng nhau đi tới, nghi ngờ hỏi Từ Phàm: “Đây là món gì

vậy? Vừa rồi thấy huynh ăn, hương vị thế nào?”

Các vị công tử ca vẫn giữ sĩ diện, không hỏi trực tiếp Bạch Thanh Uyển và gia

đình nàng.

Họ chỉ có tiền, chứ đâu phải kẻ ngốc, hỏi thẳng chủ quán thì họ chắc chắn sẽ

như “Vương bà bán dưa, tự khen lấy mình” mà nói là ngon thôi!

Vương Tú Nương và Bạch Dũng đều không khỏi có chút căng thẳng, hỏng rồi,

vừa rồi họ đều quên mất vị khách quý này cảm thấy hương vị thế nào, có ngon

không!

Mà những vị khách đến sau đều chỉ hỏi khách quý chứ không hỏi họ, khiến

lòng họ treo ngược cành cây.

Chỉ có Bạch Thanh Uyển vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười trên môi không hề

thay đổi.

Quả nhiên, Từ Phàm được hỏi, gần như không chút do dự, đã giơ ngón tay cái

lên nói: “Cái này là cơm nắm nhà họ bán, ngon, vô cùng ngon!”

Ngoài ra không có lời khen nào khác, chỉ có vẻ chất phác mà thôi.

Nhìn vẻ mặt Từ Phàm nhiệt tình giới thiệu, y rõ ràng đã trở thành “fan cứng”

của cơm nắm.

Hai vị công tử ca kia thấy Từ Phàm nhiệt tình giới thiệu như vậy, trong lòng

không khỏi tò mò, rốt cuộc nó có thể ngon đến mức nào chứ?

Họ lại hỏi giá cả, thấy giá cũng không đắt, thầm nghĩ nếm thử thì nếm thử thôi,

dù sao không ngon cũng chỉ mất tiền hai tờ giấy Tuyên Thành, thế là liền sảng

khoái mỗi người gọi một cái.

Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của Bạch Thanh Uyển, cả hai đều chọn loại mặn,

đều là loại có thêm thịt kho tàu.

Chẳng cần nói nhiều, khi họ cầm cơm nắm ra một bên bắt đầu ăn, vừa cắn

miếng đầu tiên, đã không còn thời gian để nói thêm lời nào khác, thật sự quá

ngon.

Cùng với việc đến giờ cơm trưa, số học sinh ra khỏi thư viện cũng ngày càng

nhiều, số người chú ý đến bên này cũng ngày càng tăng.

Dần dần, số người đến mua cũng nhiều lên, trong số đó không ít người là vì tò

mò, nhưng sau khi hỏi những người đã ăn, họ đều nói là ngon, thế là những

người được giới thiệu liền đến mua.

Một đồn mười, mười đồn trăm, số người đến mua ngày càng nhiều, Bạch

Thanh Uyển và Vương Tú Nương cùng lúc bận rộn.

Sau khi Vương Tú Nương thành thạo việc gói cơm nắm, dù sao bà cũng là

người lớn, tay và sức lực đều lớn hơn Bạch Thanh Uyển, tốc độ gói cơm nắm

của bà còn nhanh hơn Bạch Thanh Uyển đến ba phần.

Bạch Thanh Uyển liền dứt khoát nhường công việc gói cơm nắm cho nương

của mình, nàng chỉ chuyên phụ trách thu tiền và tiếp đón khách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.