“Tiểu Niệm à, mẹ cháu đỡ hơn chưa?”
Cố Niệm xách nửa giỏ rau dại, cúi đầu lủi thủng về nhà. Đi ngang qua cổng một
nhà, cô bé bị người phụ nữ trung niên từ trong nhà bước ra gọi lại.
“Quách đại nương” Cố Niệm dừng bước, ngoan ngoãn chào người ta, “Mẹ cháu
đỡ hơn rồi ạ…”
Chỉ là hơi kỳ lạ… Vừa nghĩ đến, đôi lông mày nhỏ nhắn của cô bé theo bản năng
nhíu lại thành hình chữ Xuyên, trong lòng đầy rẫy lo lắng.
“Đỡ hơn là tốt rồi” Khuôn mặt đen sạm vì nắng của Quách đại nương nở nụ cười,
“Cháu nói với mẹ cháu là nghỉ ngơi thêm một ngày đi, thu hoạch mùa thu xong rồi,
việc đồng áng cũng không còn nhiều, không cần vội ra đồng đâu, hợp tác xã của
chúng ta đầy rẫy người già người trẻ làm việc mà”
“Vâng, cháu biết rồi ạ”
Đợi Cố Niệm đi khuất, một người đàn ông trung niên vác cuốc từ sau nhà đi ra,
“Bà nói chuyện với ai thế?”
“Với con bé Tiểu Niệm ấy” Quách đại nương bước lên phủi bớt vụn cỏ dính trên
quần áo của chồng, “Mẹ nó hôm kia chẳng phải bị ngất xỉu sao, tôi định lát nữa
sang thăm, thì thấy Tiểu Niệm đi qua cổng, nên nói chuyện vài câu, bảo mẹ nó
nghỉ thêm một ngày, đừng vội ra đồng”
Người đàn ông đặt cuốc xuống, phủi bùn đất trên ống quần, hừ một tiếng, “Bà thì
giỏi sắp xếp công việc rồi, chức xã trưởng này để bà làm luôn đi”
Người đàn ông chính là Tô Căn Sinh, trưởng thôn kiêm xã trưởng hợp tác xã của
làng Tô Gia Câu, cũng là chồng của Quách đại nương.
Quách đại nương lườm ông ta một cái, “Sao? Tôi sắp xếp như vậy không được à?
Năm ngoái nếu không phải thiếu một phiếu, chức xã trưởng này còn chẳng biết là
của ai đâu!”
Hễ nhắc đến cái phiếu thiếu hụt đó, Quách đại nương lại đầy bụng oán hận, cứ
cảm thấy cái phiếu đó bị chính chồng mình chơi xấu.
“Khụ!” Tô Căn Sinh hơi chột dạ ho khan một tiếng, “Thôi thôi, cứ nhắc chuyện
năm xưa làm gì?” Ông ta vội vàng chuyển chủ đề, “Bà rảnh thì đi thăm mẹ con bé
Tiểu Niệm đi, một người phụ nữ nuôi hai đứa con không dễ dàng, cũng chẳng có
ai giúp đỡ. Tô Lai Bảo là thằng vô dụng, không quản được vợ, chẳng dám nói
nhiều với chị mình một câu, nói gì đến chuyện giúp đỡ”
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi” Quách đại nương đáp lời, cầm liềm ra vườn rau
bên nhà cắt rau chuẩn bị cho bữa trưa, miệng vẫn lầm bầm với chồng: “Nếu mẹ
con bé Tiểu Niệm tìm người khác nữa thì cũng không đến nỗi bị bệnh vì lao lực
như thế, trong nhà không có đàn ông, vẫn là không ổn”
Tô Căn Sinh kéo một cái ghế ra ngồi trong sân, tiện tay cầm cái giỏ đan dở dang
bên cạnh, “Bà đừng có nhắc chuyện này trước mặt người ta nữa, cẩn thận lại bị
người ta gạt phắt đi đấy”
“Gạt đi thì gạt đi, đáng nói vẫn phải nói, dù gì cũng là người trong tộc, không có ai
lo lắng cho mẹ con họ thì ông, cái người làm cán bộ lại còn là người cùng tổ tiên
với họ, càng phải nghĩ cho họ!”
Quách đại nương đứng thẳng người, rũ bùn đất trên cọng rau, “Những năm trước
cô ấy không tìm là sợ người khác đối xử không tốt với hai đứa trẻ, cũng chẳng có
mấy người sẵn lòng nuôi hai đứa nhỏ. Bây giờ bọn trẻ lớn rồi, có thể làm việc, lại
còn ngoan ngoãn chăm chỉ, có lẽ sẽ dễ tìm hơn. Vài năm nữa Tiểu Niệm phải lấy
chồng, Tiểu Tưởng phải cưới vợ lập gia đình, tìm một người còn có thể giúp đỡ…”
Lải nhải một hồi dài, Tô Căn Sinh nghe mà đau cả tai. Chuyển đề tài, Quách đại
nương lại bắt đầu kể lể với chồng về việc ai là người phù hợp.
cua-chung/chuong-1.html]
“Thôi thôi, người trong cuộc còn chưa lên tiếng, bà đã sắp đặt cả ngày cưới cho
người ta rồi”
Cái bà này, nói nhiều quá, may mà không để bà làm xã trưởng, nếu không thì xã
viên bị bà cằn nhằn đến chết mất.
“Tôi chỉ nói với ông thôi mà, nói thật đi, mấy người tôi nhắc đến ông thấy thế
nào?”
“Chẳng ra sao cả”
“Chậc! Ông này… Trưa nay ăn cháo rau nhé? Tôi làm thêm món rễ rau trộn
nữa…”
Quách đại nương và chồng trò chuyện rôm rả, còn mẹ của Tiểu Niệm mà bà nhắc
tới lúc này lại đang ngồi trước cửa nhà, ngẩn người nhìn cây sơn trà trong sân.
Ánh mắt đờ đẫn, hai mắt vô hồn, chính là dáng vẻ hiện tại của Tô Chiêu Chiêu.
Cô chỉ là thức khuya đọc một cuốn tiểu thuyết quân hôn, ai mà ngờ vừa mở mắt
ra đã từ căn hộ nhỏ xinh được trang hoàng lộng lẫy của mình đến căn nhà tranh
vách đất này, nơi mà con chuột thấy còn phải quay đầu bỏ đi.
Trong căn nhà tranh còn có hai đứa trẻ, rất không may, hai đứa trẻ này lại là con
của cô.
Cô, một thiếu nữ xinh đẹp tuổi hai mươi lăm, độc thân từ trong bụng mẹ, bỗng
chốc trở thành mẹ của trẻ con, người mẹ này còn lớn hơn cô hẳn hai tuổi!
Lúc soi gương, Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa làm rơi cái gương!
Không dám tin người phụ nữ vừa đen vừa gầy trong gương lại là mình, chỉ nhìn
vẻ ngoài, đây đâu phải là lớn hơn hai tuổi, nói là lớn hơn mười mấy tuổi cũng có
người tin.
Điều an ủi duy nhất là ngũ quan nhìn vẫn thanh tú, nếu được chăm sóc cũng sẽ
xinh đẹp trở lại, nhưng cái nhà nghèo đến mức chuột cũng lười đào hang này thì
làm sao mà chăm sóc được?
Thảm hơn nữa là nguyên chủ không chỉ là mẹ của trẻ con, mà còn là một góa phụ
đã thủ tiết nhiều năm.
Vừa tỉnh dậy, Tô Chiêu Chiêu đã bị nhồi nhét một đống ký ức của nguyên chủ một
cách cưỡng ép, sau khi tiếp nhận ký ức xong, cô tóm tắt số phận của nguyên chủ
bằng một câu.
Người phụ nữ mệnh khổ.
Nguyên chủ tên là Tô Chiêu Đệ, ngay từ cái tên đã có thể thấy cô sinh ra trong
một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ, dưới cô còn có một em gái tên Tô Lai
Đệ, một em trai tên Tô Lai Bảo.
Mười mấy năm trước, bố mẹ nhà họ Tô đã lần lượt bán đi hai chị em nhà họ Tô
trên đường chạy nạn.
Tô Lai Đệ bị bán đi từ đó không còn tin tức gì, còn Tô Chiêu Đệ thì trở thành con
dâu nuôi từ bé.