Kể cả cô không chắc có thể sống đến lúc nó trị giá năm triệu đồng, thì cũng có thể
giữ lại làm vật gia truyền cho đời sau chứ!
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này cô phải có chút tiền mới được.
Số tiền mười tám vạn năm hào sáu xu (mười tám đồng năm hào sáu xu) này
khiến cô hoàn toàn không có khả năng của một nhà sưu tập.
Trong nhà nuôi hai con gà, ăn cơm xong Cố Niệm bận rộn cho gà ăn, rau dại cắt
nhỏ trộn với cám thô xay từ lần xay gạo đầu tiên để cho gà ăn.
Cách nhà tranh một đoạn không xa về phía trước là ba căn nhà xây bằng đá và
gạch bùn. Trong lúc Cố Niệm đang cho gà ăn, một người đàn ông gầy gò đi ra từ
cửa sau. Chỉ cách vài bước, người đàn ông vừa đi vừa ngoái nhìn phía sau.
Đến bên ngoài hàng rào dậu, người đàn ông không vào sân mà gọi nhỏ Cố Niệm
đang cho gà ăn, sau đó móc trong túi ra một quả trứng gà.
“Nhanh lấy đi”
Cố Niệm gọi tiếng cậu, hai tay nhỏ nhắn giấu sau lưng lắc đầu. Cô bé không dám
nhận đồ cậu cho nữa, mợ mà biết sẽ làm ầm ĩ lên, còn đòi lấy lại đồ. Mẹ không
cho bọn họ nhận bất cứ thứ gì cậu cho, bất kể là cái gì cũng không được nhận.
Tô Lai Bảo vừa định bước vào sân nhét quả trứng vào tay đứa bé thì phía sau
vang lên giọng nói oang oang của vợ mình.
“Tô Lai Bảo! Anh làm cái gì đấy?!”
Tô Lai Bảo run lên, theo bản năng nhét quả trứng vào túi, quay đầu lại, “Không có
gì, anh chỉ đến xem chị cả thế nào rồi thôi”
Hứa Đại Nữu không tin anh ta, nhanh chân bước đến, ánh mắt nghi ngờ quét qua
quét lại, “Đừng quên anh còn ba đứa con phải nuôi đấy! Nhà mình không có dư
để cứu trợ thân thích nghèo khổ đâu!”
Bị vợ làm mất mặt trước mặt cháu gái, mặt Tô Lai Bảo nóng ran, nhưng anh ta
không dám nổi nóng với Hứa Đại Nữu, chỉ đành phụ họa: “Biết rồi, biết rồi”
Cố Niệm mím môi hờn dỗi, họ không phải là thân thích nghèo khổ.
“Đi, về nhà”
“Ây” Tưởng rằng mọi chuyện kết thúc như vậy, ai ngờ lúc anh ta quay lưng đi,
Hứa Đại Nữu bất ngờ kéo tay anh ta đang nhét trong túi ra, cùng lúc đó quả trứng
trong tay cũng lộ ra.
“Hay lắm!” Hứa Đại Nữu nổi cơn tam bành!
“Ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng! Tôi nói sao mấy hôm nay gà nhà
lại đẻ ít trứng thế! Thì ra là có kẻ trộm trong nhà!”
Hứa Đại Nữu giật lấy quả trứng, chỉ vào Tô Lai Bảo bắt đầu chửi rủa.
“Mẹ nó chứ! Tôi vất vả cực khổ quán xuyến gia đình, trong nhà ngoài sân việc gì
cũng đến tay, nuôi gà vất vả chết đi được, chỉ mong bán trứng lấy tiền mua
muối, anh thì hay rồi! Đem đồ nhà đi cho người ngoài, cái thứ khuỷu tay cong ra
ngoài! Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới lấy phải cái thằng vô dụng như anh, anh
lấy vợ sinh con làm gì? Thôi được, hai ta ly hôn đi, anh qua sống với chị anh luôn
đi!”
“Không có chuyện đó, anh không định cho, em đừng mắng nữa…” Tô Lai Bảo mặt
đỏ bừng vì xấu hổ, mắt đảo lung tung, sợ tiếng cãi vã sẽ thu hút người khác đến
xem trò cười.
cua-chung/chuong-5.html]
Người khác chưa đến, thì lại lôi Tô Chiêu Chiêu ra: “Muốn mắng muốn đánh thì
làm ơn về nhà mình, đừng gây ô nhiễm tiếng ồn ở đây”
Cố Niệm chạy nhanh đến, “Mẹ ơi, con không nhận trứng gà cậu cho đâu”
Tô Chiêu Chiêu xoa đầu cô bé, “Anh con đâu?” Vừa nãy vào nhà vẫn còn ở đây
mà.
“Đi bắt ve sầu rồi ạ”
Tô Lai Bảo kéo Hứa Đại Nữu muốn bỏ đi, Hứa Đại Nữu không chịu, liếc xéo Tô
Chiêu Chiêu, nói với Tô Lai Bảo: “Anh tưởng anh cho một quả trứng là người ta
sẽ nhớ ơn anh à? Có những người ấy mà, có phúc không biết hưởng, đáng đời
khổ sở. Số phận này là do ông trời định rồi, chúng ta làm thân thích, giúp người ta
rồi người ta cũng chẳng nhớ ơn đâu, thà vứt xuống cống còn hơn, ít ra còn nghe
được tiếng động!”
🤡 Tô Chiêu Đệ Lên Cơn
Câu “có phúc không biết hưởng” này có nguyên do. Năm Hứa Đại Nữu mới gả về,
cô ta không có ác cảm gì lớn với người chị chồng đã về nhà mẹ đẻ này, dù sao
lúc đó Tô Chiêu Đệ đã bị đuổi ra khỏi nhà, sống một mình với con cái, không đe
dọa gì đến cô ta. Gặp mặt hàng ngày cũng cười chào hỏi.
Đợi đến khi Hứa Đại Nữu sinh con trai ở nhà họ Tô, tự cho mình đã đứng vững
gót chân, cô ta bắt đầu chỉ đạo mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Tô, bao gồm cả
người chị chồng không sống chung này.
Chị chồng không có đàn ông, cô ta làm em dâu phải lo liệu cho.
Không lâu sau, cô ta tìm cho Tô Chiêu Đệ một ông góa vợ lớn tuổi trong làng mẹ
đẻ của mình. Ông góa này hơn Tô Chiêu Đệ hơn mười tuổi, lại còn có sáu bảy
đứa con riêng, người vợ trước của ông ta là do sinh con không qua khỏi mà
chết. Nhà nghèo rớt mồng tơi, nhưng ông ta lại còn đòi hỏi cao, biết Tô Chiêu
Đệ có hai đứa con thì nói chỉ cần con trai, không cần con gái, con trai có thể làm
việc, con gái nuôi lớn là bát nước đã đổ đi, lỗ vốn! Hứa Đại Nữu tự ý quyết định,
thậm chí còn chưa nói với Tô Chiêu Đệ một tiếng đã đồng ý.
Cô ta tự cho rằng Tô Chiêu Đệ là một góa phụ kéo theo hai đứa con mọn, ngoại
trừ vẻ ngoài còn tạm được thì chẳng có gì cả, quanh năm phải dựa vào thuê đất
của địa chủ để sống qua ngày. Người ta chấp nhận một đứa con đã là chuyện tốt
trời ban rồi, vừa hay làng bên có người muốn nuôi con dâu nuôi từ bé, điều kiện
gia đình cũng tạm được, cô ta liền tự ý sắp xếp tìm nhà chồng cho Cố Niệm, nghĩ
rằng ở gần, có thể tiện theo dõi, Tô Chiêu Đệ sẽ không từ chối.
Tô Chiêu Đệ cô ấy cũng từng là con dâu nuôi từ bé, con gái cũng giống cô ấy thì
tốt thôi.
Lúc đó Cố Niệm mới bốn tuổi.
Sau khi cô ta sắp xếp mọi thứ xong xuôi, quay sang cười hề hề làm mối cho Tô
Chiêu Đệ. Tô Chiêu Đệ không muốn tái giá, chỉ muốn nuôi lớn hai đứa con. Sợ
đắc tội với cô em dâu này, lúc đầu còn nhẹ nhàng tử tế, nhưng đến khi cô ta nói
ra chuyện gửi Cố Niệm đi làm con dâu nuôi từ bé, Tô Chiêu Đệ không chịu nổi
nữa!
Cô ấy, người vốn hiền lành, đã đuổi Hứa Đại Nữu ra khỏi nhà.
Vì chuyện này, bố mẹ nhà họ Tô còn đến nhà mắng Tô Chiêu Đệ một trận, nói cô
không nên đuổi em dâu ra khỏi nhà, không biết điều, vv.
Kể từ đó, Hứa Đại Nữu nhìn Tô Chiêu Đệ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm,
nhìn một cái như thể sẽ làm bẩn mắt cô ta vậy.
Miệng cô ta thường xuyên gọi Tô Chiêu Đệ và hai đứa trẻ là đồ nghèo hèn.
Khi giải phóng chia đất, cô ta còn gây chuyện một trận, muốn Tô Chiêu Đệ đổi hai
mẫu ruộng nước tốt được chia lấy đất của nhà họ Tô, còn nói cô, một người con
gái đã xuất giá, không có quyền được chia đất ở làng mẹ đẻ.
Trong làng không chỉ có mình cô ta nghĩ như vậy, may mắn là cán bộ trong làng
đều là người làm việc thực tế, không nghe những lời đàm tiếu này, còn giáo dục
cho những kẻ nói xấu một bài học.