TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng

Chương 32



Nói đến bí đỏ, mướp hương, bí đao, những loại có chữ “bí” (瓜 – dưa/bí) hình như

trông giống hệt nhau thì phải?

“Chỗ nhỏ, trồng không được bao nhiêu, tôi mỗi loại cần một ít thôi”

“Được, tôi mỗi loại để lại cho cô một ít” Vương Xuân Hoa mở từng túi ra, từ mỗi

túi bốc một nhúm nhỏ đặt lên bàn.

Cô ấy căn bản không nghĩ đến cô em gái Chiêu Đệ của mình không nhận ra hạt

giống.

“Không dùng hết phải gói lại bằng túi, tốt nhất là như tôi làm đây, kẻo bị ẩm mốc,

nếu chưa đến mùa mà đã nảy mầm thì phí cả hạt giống”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Vương Xuân Hoa đưa hạt giống xong thì về nhà, Cố Tưởng và Cố Niệm xách chai

nước tương về, đưa số tiền còn lại cho Tô Chiêu Chiêu, “Thầy thợ bảo chiều đi

lấy”

Cố Niệm ngậm một viên kẹo trong miệng, “Lúc bọn con đến, ông đang may đồ

nhà mình đấy ạ”

Tô Chiêu Chiêu: “Ai cho con kẹo?”

Trong nhà có kẹo, Tô Chiêu Chiêu cho chúng mỗi đứa một viên vào buổi sáng,

không cho ăn nhiều, kẻo bị sâu răng.

“Ông thợ may cho ạ, giống hệt loại kẹo nhà mình mua, ông ấy cũng cho anh một

viên, bọn con không nhận, nhưng ông cứ đưa, bảo là ông ấy không ăn được”

Hôm qua mình cho ông ấy hai viên, hôm nay ông ấy trả lại cho bọn trẻ, ông già

này cũng hay thật.

Nhìn những hạt giống trên bàn, Tô Chiêu Chiêu nảy ra ý kiến.

“Giao cho hai đứa một nhiệm vụ, gói từng loại hạt giống vào giấy, rồi viết tên hạt

giống lên ngoài”

Dừng một chút cô lại hỏi, “Hai đứa nhận ra hết chứ?” Nếu không nhận ra cô chỉ có

thể trồng bừa.

Cố Tưởng và Cố Niệm gật đầu, “Nhận ra ạ” Cái này đơn giản mà!

Nhận ra là tốt rồi!

“Vậy giao cho hai đứa đó, mẹ đi nấu cơm đây”

Cố Tưởng thấy chuyện này không cần hai người, “Để em gái làm đi, con giúp mẹ

nấu cơm”

Cố Niệm: “Vâng ạ”

Lòng mẹ Tô Chiêu Chiêu suýt chút nữa dâng trào, ôi chao! Ngoan thật!

Chương 26: Đây là thế giới thật

Lần đầu tiên nấu cơm ở nhà mới, Tô Chiêu Chiêu dùng bếp than, trước đây chưa

từng dùng, tốn chút sức để châm lửa, nhưng một khi đã cháy thì không cần lo

lắng nữa, không cần canh lửa liên tục, thật hoàn hảo!

Chưa ra chợ nên trong nhà chưa mua thịt, cô dùng rau Vương Xuân Hoa cho, làm

món cà tím kho tương và xào rau xanh.

Ở đây người ta ăn cả cơm và màn thầu, Tô Chiêu Chiêu là người miền Nam nên

vẫn quen ăn cơm, buổi trưa cô nấu cơm trắng.

Cố Tưởng và Cố Niệm ăn rất ngon lành!

“Cơm mẹ nấu ngon thật!”

“Có dầu có gia vị có tương đương nhiên là ngon rồi”

Tài nấu ăn của nguyên chủ vẫn rất ổn, trong ký ức, khi còn ở nhà họ Cố đã biết

nấu những món ăn ngon, sau này gặp nạn, về nhà mẹ đẻ, một mình nuôi con, có

cơm ăn đã là may rồi, tiền đâu mà mua dầu mua tương, tay nghề tự nhiên giảm

sút.

cua-chung/chuong-32.html]

Nhiệm vụ giao cho Cố Niệm đã hoàn thành trước bữa cơm, Tô Chiêu Chiêu cầm

lên xem, chữ viết khá đẹp, có vài loại hạt giống nhận ra nhưng không biết viết thế

nào, cô bé còn vẽ hình minh họa lên gói giấy, trông cũng ra dáng lắm.

“Chữ nào không biết có thể dùng bính âm…” Nói đến đây Tô Chiêu Chiêu khựng

lại, theo lịch sử chính xác thì Hán ngữ bính âm phải đến năm 1958 mới chính

thức được thực hiện.

Trường học hiện tại vẫn chưa có dạy cái này.

“Chữ nào không biết thì hỏi mẹ, mẹ dạy cho”

Cố Niệm xích lại gần, “Con không biết viết chữ ớt, chưa học”

Tô Chiêu Chiêu bảo cô bé lấy bút ra, viết hai chữ 辣椒 (lạt tiêu – ớt) lên giấy.

Viết xong nhìn chữ trước mắt cô chợt nhớ ra, phông chữ hiện tại có lẽ vẫn chưa

được giản thể hoàn toàn, việc phổ biến chữ giản thể là theo từng đợt, từng năm.

Nhưng trong thời gian này, từ bảng hiệu bên ngoài, phông chữ trên vé xe, hay tên

hạt giống Cố Niệm viết, Tô Chiêu Chiêu không hề thấy một chữ phồn thể nào,

theo lịch sử, thời điểm này đáng lẽ chưa thể giản thể hóa hoàn toàn chữ phồn

thể.

Đúng rồi, chỉ có tờ báo đăng về anh hùng chiến đấu Cố Hành vài năm trước là có

chữ phồn thể.

Điều này nói lên điều gì?

Sai sót do tác giả viết cuốn sách này không tìm hiểu kỹ lịch sử?

Vậy, cô có thể hiểu là đường lối lịch sử lớn không thay đổi, nhưng những chi tiết

nhỏ đã bị bỏ qua chăng?

Trong thời gian đến đây, những người cô gặp, những đứa trẻ nghe lời, nam chính

đẹp trai, tất cả cảm giác đều rất chân thật, Tô Chiêu Chiêu chưa bao giờ cảm thấy

đây là một thế giới giả, cũng chưa bao giờ coi họ là những nhân vật trên giấy.

Đối với cô, đây là một thế giới có thật, nếu là giả, vậy làng Tô Gia, nơi chưa bao

giờ xuất hiện trong sách, từ đâu mà có?

Ý thức thế giới tự động lấp đầy sao?

Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, không phải thế, cô tin rằng thế giới này đang dần thoát

khỏi những thiết lập ban đầu trong sách, nên mới xuất hiện cô.

Nếu đây chỉ là một cuốn sách, thì cô phải lo lắng cho Cố Hành, dù sao anh ấy là

nam chính, còn cô không phải nữ chính trong sách.

Nói đi thì nói lại, thiết lập trong sách rốt cuộc có ảnh hưởng đến Cố Hành không?

Anh ấy thực sự không có cảm giác gì với nữ chính sao?

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi…

Ban đầu muốn tìm việc làm, giờ lại bắt đầu lo lắng đàn ông chạy theo người phụ

nữ khác.

Ôi! Sắc đẹp nam giới hại người!

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát ở nhà, Tô Chiêu Chiêu đeo giỏ ra khỏi nhà, Cố

Tưởng và Cố Niệm đi theo cùng.

Cô định bảo chúng đi chơi với Tiểu Quân, nhưng hai đứa đều không chịu, nói là

muốn ở nhà làm việc.

Tô Chiêu Chiêu đi chợ trước, cô vốn định mua một ít thịt, nhưng đi một vòng

quanh chợ, không thấy có món mặn nào, quầy có chữ “thịt” trống trơn, xem ra là

bán hết rồi, sau này muốn mua thịt phải đi sớm.

Tô Chiêu Chiêu mua một ít tỏi và hành tây, thấy quầy bán đậu phụ còn lại hai

miếng, cô mua ngay trước khi khách hàng tiếp theo đến quầy.

Cách đó không xa, người phụ nữ xách giỏ thất vọng thở dài.

Tô Chiêu Chiêu hớn hở dẫn Cố Tưởng và Cố Niệm rời đi.

Ra khỏi chợ, ba mẹ con lại đến tiệm may, thợ may già vẫn đang bận rộn, thấy họ

liền chỉ vào góc phòng.

Tô Chiêu Chiêu trả tiền công, cũng không làm phiền ông, nhét ga trải giường vỏ

chăn đã làm xong vào giỏ, đeo lên vai rồi về nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.