“Chị không biết tôi mất mặt cỡ nào đâu, ban đầu tôi còn tưởng người ta ngại
không dám nhận, dù sao cũng là món ngon như quẩy, tôi còn cứ cố nhét vào tay
cô ta, ai ngờ cô ta vỗ một cái, quẩy rơi xuống đất lấm lem!”
Vương Xuân Hoa tiếc của, ngay cả cô ấy cũng chẳng dám ăn hết một mình đâu!
“Tôi sống mấy chục năm rồi, lẽ nào không nhìn ra sắc mặt của người ta? Chê tôi
bẩn đó! Chê cả cái quẩy tôi làm cũng bẩn!”
Lúc Vương Xuân Hoa mới đến, cũng chẳng khác Tô Chiêu Chiêu bây giờ là bao,
quần áo vá chằng vá chịt, đôi tay thô ráp, da dẻ đen sạm, trên mặt còn có hai vệt
hồng nguyên do sống ở vùng cao, một người vợ nhà quê chính hiệu.
“Cô coi thường tôi, tôi còn chẳng thèm coi trọng cô! Chị nói xem cô ta có gì mà
chảnh chọe chứ? Bây giờ là xã hội mới rồi, nếu không phải cô ta lấy được một
người chồng tốt, thì còn chẳng biết thế nào nữa!”
Sợ Tô Chiêu Chiêu nói cô ấy lắm chuyện, “Cũng không phải chỉ mình tôi nói cô ta
đâu, nhiều người nói cô ta coi thường người khác, nói chuyện với cô ta thì cứ nửa
vời chẳng thèm đếm xỉa”
Tô Chiêu Chiêu cũng không hùa theo cô ấy để chỉ trích Vu Huệ Tâm, chỉ coi như
nghe một chuyện phiếm, cười cười, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ không
lấy mặt nóng đi áp mông lạnh của người ta đâu”
Bữa tiệc ở nhà tan tầm khoảng gần chín giờ, tiễn khách xong, Tô Chiêu Chiêu
nhìn đống bát đĩa bừa bộn trên bàn mà đau đầu.
Nấu ăn ngon có thể mang lại cảm giác thành tựu, nhưng rửa bát thì không.
Vương Xuân Hoa định ở lại giúp đỡ, nhưng Tô Chiêu Chiêu không cho, cô ngại
nhờ người ta giúp nấu ăn rồi lại bắt người ta ở lại rửa bát.
Tô Chiêu Chiêu không muốn rửa bát, nhất là nhiều bát đến thế này.
Cố Hành uống hơi nhiều rượu, tiễn khách xong đi vào nhà vệ sinh một chuyến, đi
ra thì thấy cô đang chống tay vào hông đứng giữa sân, mắt nhìn chằm chằm vào
cái bàn, cau mày, vẻ mặt khổ sở.
Chương 36: Lần sau sẽ chú ý
“Để anh làm cho” Cố Hành cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài đưa cho Tô Chiêu
Chiêu, mặc chiếc áo ba lỗ bắt đầu dọn dẹp.
Thấy Tô Chiêu Chiêu ôm quần áo đứng im không nhúc nhích, anh nhìn cô một
cái, “Tối nay em có tắm không?”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Có” Cả người đầy mùi khói dầu.
“Vậy em đi đun nước đi”
Ánh mắt đó như đang nói, đứng đây làm gì? Làm cột điện à?
Tô Chiêu Chiêu hơi ngượng ngùng sờ mặt, đi vào nhà đặt quần áo xuống.
Thật là vô dụng.
Chẳng qua là gặp phải một người đàn ông vừa đẹp trai vừa chủ động làm việc
nhà thôi mà, hừ!
Cố Tưởng, Cố Niệm vốn đang trong phòng xem sách giáo khoa mới, thấy khách đi
rồi, liền đặt sách xuống ra ngoài giúp dọn dẹp bát đũa.
Cố Hành bảo chúng đi rửa mặt trước, “Mai là ngày khai giảng, phải dậy sớm”
Cố Tưởng bưng một chồng bát vào bếp, “Dọn xong thì đi ạ”
Trong cái nồi sắt trên bếp lớn có nước nóng được ủ bằng than hồng còn sót lại,
chuyên dùng để rửa bát.
Sau khi bát đũa được dọn vào, Cố Hành đứng trước bếp rửa bát, Cố Tưởng lau
khô rồi xếp từng cái vào chạn bát, Cố Niệm cầm giẻ lau bàn.
Tô Chiêu Chiêu đặt ấm nước đầy lên bếp than, thấy ba cha con phối hợp rất ăn ý,
cô khoanh tay dựa vào cửa nhìn.
“Có cần giúp gì không?” Cô còn giả vờ hỏi.
Cố Niệm: “Mẹ cứ nghỉ đi ạ” Trong lòng cô bé vẫn nhớ chuyện Tô Chiêu Chiêu đã
bận rộn trong bếp cả buổi chiều.
Đúng là một chiếc áo bông nhỏ ấm áp.
Chiếc áo khoác da (chỉ Cố Tưởng) cũng rất chu đáo, “Mẹ, mẹ ngồi xuống đi ạ,
đứng mỏi chân”
cua-chung/chuong-44.html]
“Ừ!” Tô Chiêu Chiêu vui vẻ đáp lời, kéo một chiếc ghế ra ngồi ở cửa.
Sân vốn không có đèn, trước khi ăn tối kéo đèn từ phòng khách ra treo dưới mái
hiên, mới có ánh sáng.
Tô Chiêu Chiêu ngồi ở cửa, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời
đêm, lắng nghe tiếng ếch ‘quàng quạc quàng quạc’, chỉ cảm thấy lòng mình thật
yên bình.
Cố Hành liếc nhìn cô mấy lần.
Trên bầu trời ngoài sao và mặt trăng ra thì đen thui, chẳng biết có gì mà đẹp đến
thế.
“Nước xong rồi”
Tô Chiêu Chiêu hoàn hồn, đứng dậy đi vào bếp, bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ,
cái chậu sắt lớn được đặt dưới đất, Cố Hành đang đổ nước vào.
“Thật giỏi giang!” Cô vô thức khen ngợi.
Cố Hành liếc cô một cái, “Không giỏi bằng em, anh đi lấy thêm ấm nước nữa để
pha vào” Nói rồi anh đi ra ngoài.
Cô vừa bị nam chính khen sao?
Đợi Tô Chiêu Chiêu rửa mặt xong đi ra, trời đã không còn sớm, Cố Tưởng và Cố
Niệm đã đi ngủ, chỉ còn đèn phòng phía Đông là vẫn sáng.
Cố Hành ngồi trước bàn sách đọc sách, thấy cô đi vào, anh khép sách lại, “Ngủ
sớm đi”
Hai người nằm xuống giường, mỗi người một bên, rồi tắt đèn, và không có ‘rồi
sau đó’ nữa…
Sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu dậy rất sớm.
Trời còn chưa sáng hẳn cô đã dậy, tưởng mình đã dậy sớm lắm rồi, không ngờ
Cố Hành còn dậy sớm hơn, trên giường không thấy bóng dáng anh.
Bước ra ngoài, thấy anh đang cởi trần lau người bên cạnh bể nước.
“Anh không sợ bị cảm lạnh à?”
Bây giờ đã bước sang tháng chín, ngoài buổi trưa hơi nóng ra, thời tiết sáng sớm
và tối đều mang theo hơi lạnh, đặc biệt là buổi sáng, mặc áo cộc tay đã không
thích hợp nữa rồi.
Anh còn cởi trần tắm rửa.
“Không sao, trước đây anh thường xuyên tắm nước lạnh” Cố Hành cầm chiếc áo
ba lỗ vắt trên giá chậu rửa mặt mặc vào.
Tô Chiêu Chiêu kinh ngạc, “Anh còn tắm nước lạnh à? Trong ấm có nước nóng
mà!”
Lửa trong bếp lò không tắt, bên trên đặt ấm nước lớn, qua một đêm, nước vẫn
còn ấm, vừa đủ dùng để rửa mặt vào buổi sáng.
Cô còn tưởng anh dùng nước nóng trên bếp.
Cố Hành quen dùng nước lạnh, đặc biệt là buổi sáng, nước lạnh xoa lên mặt, cả
người tỉnh táo hẳn.
“Không sao, trời nóng, anh quen dùng nước lạnh rồi”
“Cái gì mà không sao?” Tô Chiêu Chiêu tỏ vẻ không đồng tình, “Anh tưởng mình
vẫn là người cô đơn sao? Nếu anh bị ốm, Cố Tưởng và Cố Niệm sẽ lo lắng đấy!”
Lòng Cố Hành ấm áp, đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy những lời này.
“Được, lần sau anh sẽ chú ý”
“Không phải là chú ý, mà là nhất định” Cô đưa cánh tay cho anh xem, “Anh xem
nhiệt độ này, da gà của em nổi hết rồi đây này, anh còn thấy nóng à? Nóng chỗ
nào?”
“Đi mặc thêm áo vào”
Bản thân không chú ý, lại còn biết nói cô, Tô Chiêu Chiêu cố ý nói: “Sáng sớm
lạnh, tôi quen rồi, lần sau sẽ chú ý”