Tô Chiêu Chiêu lại nhéo một cái rồi mới thả ra, “Người ta giúp chúng ta bứt cây
sậy mà, hai bạn kia lại là lần đầu đến nhà chúng ta, đương nhiên phải tiếp đãi chu
đáo, không thể keo kiệt. Nếu không sau này người ta sẽ không giúp nữa”
Cố Tưởng vẫn cảm thấy không đáng, nhưng cậu nghe lời mẹ, “Vậy được rồi, lần
sau đến có cho nhiều như vậy nữa không ạ?”
Nếu lần nào cũng thế, cậu sẽ không để họ giúp nữa.
Cố Niệm cũng tròn mắt nhìn.
“Lần sau đến thì không cho như vậy nữa đâu” Nếu ngày nào cũng đến thì ai chịu
nổi?
Hai anh em yên tâm rồi, chỉ có một điều, cả hai đều cảm thấy bạn bè ăn nhiều kẹo
nhà mình như thế, chỉ bứt cây sậy thì quá thiệt thòi.
“Hôm nay ở trường thế nào?” Ngày đầu tiên các con đến trường mới, Tô Chiêu
Chiêu cảm thấy vẫn nên hỏi thăm.
“Tiết học đầu tiên đã phát tập viết rồi, có tới mười quyển cơ!” Hai anh em chưa
bao giờ sở hữu nhiều vở như vậy, lúc nhận được vở đều kinh ngạc.
“Còn có hai quyển vở viết thư pháp, ô chữ bên trong giống hình chữ điền, cô Trịnh
nói sau này có tiết thư pháp, sẽ dạy bọn con viết thư pháp, bảo gia đình mua bút
lông và mực”
“Được, mẹ nhớ rồi” Tô Chiêu Chiêu hỏi thêm một câu, “Có phải lớp ba mới bắt
đầu học không?”
Cố Niệm lắc đầu, “Không phải, cô nói là môn học mới mở của trường, từ lớp ba
trở lên đều phải học”
“Tốt, mai mẹ sẽ đi cửa hàng bách hóa mua”
Hai đứa trẻ làm bài tập, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vừa mở cửa gió dưới bếp lò, Cố Hành đã về, vào nhà cởi đồng phục, hỏi thăm
bọn trẻ vài câu, rồi đi vào bếp.
“Tối nay ăn gì?”
“Mì, sáng nay em mua thịt mỡ về luyện dầu, còn thừa lại một chút thịt nạc và tóp
mỡ”
Tóp mỡ không nhiều, thời tiết này thịt dễ hỏng, Tô Chiêu Chiêu dự định xào ớt
chuông thái sợi với thịt nạc còn dư từ lúc muối dưa chua để trộn mì ăn cùng tóp
mỡ.
Cố Hành gật đầu, “Tốt, có cần anh giúp gì không?”
“Không cần”
Trong bếp không cần đến anh, Cố Hành liền đi ra ngoài.
Lúc Tô Chiêu Chiêu nhìn ra ngoài lần nữa, thì thấy anh đang ngồi xổm dưới mái
hiên dùng cây sậy chất ở góc tường đan chiếu cói, chỉ trong chốc lát đã đan được
một đoạn dài.
Đợi đến khi Tô Chiêu Chiêu gọi ăn cơm, anh mới dừng tay, đứng dậy vào bếp
bưng bát.
Vừa vào bếp, Cố Hành đã hắt hơi liên tục.
“Ách xì! Ách xì!”
Tô Chiêu Chiêu bưng nửa bát thịt thái sợi ớt chuông nhìn anh, “Có phải cay quá
không?” Vì cần dùng để muối dưa chua, cô đã mua loại ớt cay nhất ở quầy hàng,
để cho đủ vị, cô cũng cho khá nhiều vào món thịt thái sợi.
Cố Hành xua tay, “Không sao, anh thích ăn cay, chỉ là trước đây trong đơn vị ít
làm món cay, lâu rồi không ăn”
“Vậy thì tốt, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng thích ăn cay” Thói quen ăn uống thống
nhất, cuộc sống gia đình cũng sẽ hài hòa hơn.
Chương 40: Có lòng tham, không có gan
“Mẹ ơi, tóp mỡ thơm quá! Thịt thái sợi cũng ngon nữa!” Cố Niệm bị cay, vừa ăn
vừa xuýt xoa.
“Có ăn được không? Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa, mẹ làm món khác cho
con” Thấy cô bé cay đến mức đó, Tô Chiêu Chiêu tự kiểm điểm xem mình có làm
cay quá không.
Cố Niệm ôm bát gật đầu, “Ăn được ạ! Ngon lắm!”
cua-chung/chuong-49.html]
Cố Hành ăn mì xì xụp, dùng hành động thực tế cho cô biết bữa tối này hợp khẩu
vị của anh đến mức nào.
Cả nhà không có kiểu ‘ăn không nói’, vừa ăn vừa trò chuyện trên bàn ăn.
“Mẹ ơi, trường bọn con hàng ngày cũng có rèn luyện” Câu này của Cố Niệm chủ
yếu là nói cho bố cô bé nghe.
Tô Chiêu Chiêu: “Là tập thể dục buổi sáng à?”
Cố Niệm ngạc nhiên, “Mẹ sao mẹ biết?” Trước đây ở trường tiểu học thị trấn chưa
bao giờ có tập thể dục buổi sáng.
Chúng đều không biết tập thể dục buổi sáng là gì, sau tiết học thứ hai mọi người
đều chạy ra sân tập, cô bé và anh trai còn thấy lạ.
Đến sân tập thấy mọi người xếp hàng, chúng cũng xếp theo, nhạc từ loa phát lên,
chúng liền làm theo động tác của người phía trước.
Cô bé và anh trai đều cảm thấy rất mới lạ, hóa ra trường con em cán bộ ngày nào
cũng phải tập thể dục buổi sáng.
“Nghe người khác nói” Đương nhiên là hồi nhỏ mẹ cũng tập rồi, theo phản xạ cô
liền nghĩ đến, bây giờ chắc là tập bài thể dục buổi sáng nhỉ!
“Ồ, là vậy ạ” Cố Niệm ôm bát nhìn bố một cái.
Cố Hành lại hiểu được ý nghĩa của cái nhìn đó của cô bé.
“Bài tập thể dục buổi sáng ở trường là để các con thư giãn giữa giờ, không có
tác dụng rèn luyện lớn” Ý là, việc cần rèn luyện vẫn phải rèn luyện, không thể
bàn cãi.
Cố Niệm: “Ồ~”
Cố Tưởng thì không hề nghĩ đến chuyện không rèn luyện, đối với chuyện này, cậu
bé còn có chút nôn nóng, rất muốn nhanh đến sáng mai.
Tô Chiêu Chiêu:… May mà mình là vợ chứ không phải con gái.
“Hỏi anh một chuyện”
Cố Hành nhướng mày, ý bảo cô hỏi đi.
“Anh có biết chỗ nào bán ghế bập bênh không? Cái loại ngồi lên có thể đung đưa
về phía trước và phía sau ấy”
“Em muốn mua à?”
“Đúng vậy” Không muốn mua thì tôi hỏi anh làm gì?
“Trong thành phố mới có, hay là tìm thợ mộc làm đi, anh lo chuyện này”
“Được, vậy giao cho anh nhé” Có người chịu trách nhiệm, cô càng thảnh thơi,
mắt Tô Chiêu Chiêu cong thành hình lưỡi liềm.
Còn chuyện cắt tóc thì thôi không cần anh giúp nữa, chủ yếu là sợ anh cũng là
‘tay thợ vụng’.
Tô Chiêu Chiêu không quên chuyện viết thư cho Quách Đại Nương sau khi ổn
định, rửa mặt xong, cô vào phòng trước, tìm một tờ giấy trắng, cầm bút máy của
Cố Hành lên ngồi vào bàn viết thư.
“Chữ em viết đẹp lắm”
Tô Chiêu Chiêu giật mình, chữ vừa viết xong bị cô gạch thêm một nét.
Quay đầu lại nhìn, là Cố Hành.
Không biết anh đã đứng sau lưng bao lâu rồi?
“Anh mới vào” Cố Hành nói, “Viết thư cho ai vậy?”
Tô Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, “Viết cho một chị dâu trong làng, nhà còn có
lương thực thu hoạch vụ mùa, bây giờ cũng ổn định rồi, em bảo chị ấy gửi cho
em”
“Có bao nhiêu?” Cố Hành mở tủ quần áo, lấy một chiếc áo ba lỗ và quần sạch sẽ
ra.
“Tổng cộng khoảng năm, sáu trăm cân” Trong số năm, sáu trăm cân này ngoài
lúa ra, còn có hạt ngô, khoai lang khô, và đậu.