Năm, sáu trăm cân nghe có vẻ không ít, nhưng đây gần như là khẩu phần ăn cả
năm của một gia đình.
Cố Hành đóng cửa tủ quần áo, “Đừng gửi, gửi thư không an toàn như em nghĩ
đâu, có khả năng bị mất trên đường đi, để anh sắp xếp, xem có xe nào đi về phía
đó không, nếu tiện đường thì nhờ họ giúp vận chuyển một chuyến, lúc đó bù lại
tiền xăng là được”
Như vậy đương nhiên là tốt hơn, chiến hữu của nam chính rải khắp cả nước, giao
chuyện này cho anh ấy thì chắc chắn rồi.
Tô Chiêu Chiêu không có ý kiến, “Vậy nghe lời anh, em viết thư về nói trước một
tiếng”
Cố Hành gật đầu, đi đến cửa lại hỏi cô, “Có cần mang thứ gì về không?”
Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, “Có. Trước đây ở làng, vợ chồng chị Quách
Đại đã giúp đỡ nhà mình rất nhiều, em có thể đưa các con đến tìm anh nhanh như
vậy cũng là nhờ họ giúp liên lạc, để em đi mua ít đồ, mua xong em sẽ đưa cho
anh”
Cố Hành gật đầu, đứng ở cửa chờ một lát, vốn tưởng cô sẽ nhắc đến những
người khác, dù sao ở quê cô vẫn còn một đứa em trai.
Tô Chiêu Chiêu nói xong thì cúi đầu viết thư.
Cố Hành hiểu ý, cầm quần áo đi ra ngoài rửa mặt.
Khi anh quay lại, Tô Chiêu Chiêu đã viết xong thư, đang cầm quần áo của anh lên
đo đạc.
“Sao vậy?” Cố Hành nhìn cô nghi hoặc.
Tô Chiêu Chiêu rụt tay lại, chớp chớp mắt, “Em muốn đo kích thước của anh”
“Không cần làm quần áo cho anh đâu, đơn vị hàng năm đều phát quần áo, quần
áo của anh đủ mặc rồi”
“Không phải quần áo mặc ra ngoài, em định làm cho mỗi người trong nhà một bộ
đồ mặc khi ngủ. Vải em đã mua xong rồi, đã để ở tiệm may”
Mặc khi ngủ?
Cố Hành nhìn bộ đồ cô đang mặc, hai ngày nay tối nào cô cũng mặc chỉnh tề,
không giống ngủ mà cứ như sắp ra ngoài.
Chẳng lẽ bộ đồ cô mặc đó là đồ ngủ?
Cũng chẳng khác gì quần áo mặc ra ngoài.
Ban đầu Cố Hành không hiểu tại sao đã nằm trên giường ngủ rồi mà còn mặc kín
đáo như vậy.
Sáng sớm hôm sau anh chợt hiểu ra, chắc là do cô ấy ngại.
Điều này cũng dễ hiểu, hai người tuy là vợ chồng, nhưng cũng chưa ngủ chung
giường được mấy lần, cô ấy không quen, thực ra bản thân anh cũng không quen.
“Vậy em đo đi”
Tô Chiêu Chiêu lại chớp chớp mắt: “Đo quần áo không chính xác lắm”
Cố Hành dang hai tay ra, quay lưng về phía cô.
Cái dáng vẻ ‘cứ tự nhiên làm gì thì làm’ này là sao đây!
Tô Chiêu Chiêu gào thét như con chuột chũi trong lòng.
Trong nhà không có thước dây, đo kích thước dùng phương pháp thô sơ nhất,
dùng tay.
Tô Chiêu Chiêu đưa bàn tay của mình ra, đứng sau lưng Cố Hành đo vai trước,
một, hai, ba…
Rồi đo chiều dài tay áo…
Sau đó là vòng ngực… vòng eo.
Oa chà~
Cơ ngực này thật là cường tráng, cô còn muốn gõ thử xem có phát ra tiếng ‘cộp
cộp’ không nữa.
Rất cố gắng kiềm chế.
Cả cơ bụng này nữa…
Cảm giác chạm vào…
cua-chung/chuong-50.html]
Cách lớp áo mà vẫn…
“Khụ khụ!”
Tiếng ho bất ngờ khiến Tô Chiêu Chiêu hoàn hồn.
Nhìn lại bàn tay của mình, sợ hãi vội vàng rụt lại!
Tay cô chạm vào lúc nào vậy?
Vừa rồi cô bị mê trai nhập sao?
Không, là tại người viết cuốn sách này đã xây dựng nam chính quá mức quyến rũ!
“Được rồi” Tô Chiêu Chiêu cố tỏ ra bình tĩnh, cầm bút ghi chép lại ngay.
Cố Hành cũng rất ngượng, nếu không phải thấy ngứa quá, anh đã có thể nhịn
được.
Rụt tay lại, một người đàn ông to lớn bỗng nhiên không biết tay chân nên đặt ở
đâu, cách duy nhất nghĩ ra là chạy trốn, “Anh đi nhà vệ sinh đây”
Tô Chiêu Chiêu ‘ừ ừ’ gật đầu.
Đợi anh đi ra, cô không nhịn được tự vỗ tay mình hai cái, “Bảo mày không biết
kiềm chế, bảo mày sờ loạn, ngại chưa? Có lòng tham, không có gan!”
Tô Chiêu Chiêu đã tự đưa ra một nhận xét rất công tâm về bản thân.
Đặt bút xuống đứng dậy, định bụng vào giường nằm trước khi Cố Hành quay lại,
đi ngang qua gương, Tô Chiêu Chiêu dừng lại.
“… Đen thế này mà cũng nhìn ra mặt đỏ, Tô Chiêu Chiêu cô đúng là đồ vô dụng!”
Chương 41: Đi thành phố
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, khi Tô Chiêu Chiêu tỉnh dậy thì Cố Hành và
các con đã dậy hết rồi, đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.
“Anh đưa bọn trẻ ra ngoài chạy hai vòng, em ở nhà nấu cơm”
Nói xong, ánh mắt Cố Hành dừng lại trên người cô vài giây, “Quần áo mới rất
đẹp”
Cố Tưởng và Cố Niệm cũng gật đầu, “Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Sáng nay Tô Chiêu Chiêu đã thay quần áo mới, tóc cô học theo kiểu của hầu hết
các bà vợ trong khu gia đình quân đội bây giờ, tết thành bím rồi búi sau gáy, lúc
ra ngoài cô soi gương, thấy cũng ổn, đẹp hơn búi tóc tròn.
“Chỉ hôm nay mẹ mới đẹp thôi sao?” Cô cố ý hỏi.
Cố Tưởng và Cố Niệm vẫn rất lanh lợi, “Ngày nào mẹ cũng rất đẹp!”
Chúng cũng không nói dối, theo cách nhìn của Tô Chiêu Chiêu, bây giờ cô chẳng
có gì là đẹp, dù mặc quần áo mới cũng chỉ nhận được hai chữ ‘mộc mạc’.
Nhưng đây là những năm năm mươi, hầu hết mọi người đều thiếu ăn thiếu mặc,
ngày đêm lao động vất vả, chẳng có mấy người có thể giữ được làn da trắng trẻo
sạch sẽ.
Vẻ ngoài hiện tại của Tô Chiêu Chiêu thực ra cũng giống như mọi người, nhưng
cô thắng ở chỗ có nền tảng tốt, ngũ quan thanh tú, lại còn có thêm vài phần xinh
xắn hơn người khác.
Nếu cô ấy không đẹp, năm xưa ở quê cũng sẽ không khiến những người phụ nữ
kia căm ghét, sợ chồng mình nhìn cô ấy nhiều thêm một cái.
Từ khi đến đây, người đẹp nhất mà Tô Chiêu Chiêu gặp là nữ chính.
Đối với cô mà nói, đó mới là mỹ nhân.
Ngay cả Vu Huệ Tâm ăn mặc thời thượng, cũng chỉ có nhan sắc bình thường,
kém xa nữ chính.
Đương nhiên, cô bây giờ còn không bằng, cô còn không đẹp bằng Vu Huệ Tâm.
Người ta tuy trông bình thường, nhưng người ta trắng trẻo! Lại biết chăm sóc bản
thân.
Tục ngữ có câu ‘nhất bạch che trăm xấu’, huống hồ người ta không hề xấu, làn da
trắng nõn, trong thời đại này đương nhiên là mỹ nhân rồi.
Vừa trắng vừa đẹp, đó chính là đại mỹ nhân!
Cố Hành đưa hai đứa trẻ ra khỏi nhà, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu rửa mặt, rồi làm
bữa sáng.