“Dì biết rồi, dì sẽ ăn mà” Hoàng Thái Hà vừa đáp lời, vừa khều ra một miếng da
cá bé xíu, rồi đem phần thịt ngon gắp hết vào bát con gái.
Sau đó mẹ Đỗ lại gắp thêm một lần nữa, nhưng cuối cùng miếng cá vẫn nằm
gọn trong bát Vu Nguyệt Oanh. Mẹ Đỗ thấy vậy thì không gắp nữa. Bà tự ăn
phần mình, húp chút canh, ăn miếng cá.
Bà nội Đỗ tuổi đã cao, sợ hóc xương nên không ăn cá, chỉ uống canh. Bà nội
trái lại gắp thức ăn cho cháu ngoại Văn Tú hai lần, nào cá, nào thịt, nào trứng.
Hai miếng cá và thịt bà gắp, thực chất là nhường phần của mình cho cháu
ngoại.
Nhìn đĩa sườn và cá cứ vơi dần. Hoàng Thái Hà nãy giờ vẫn lầm lũi không nói
tiếng nào, bỗng nhiên ra tay gắp liền hai miếng cá: “Nguyệt Oanh nhà em theo
em chịu khổ rồi, từ nhỏ đến lớn chẳng được ăn cái gì ngon cả” Vừa nói bà vừa
rơm rớm nước mắt, đồng thời hai miếng cá đã nằm vững chãi trong bát Vu
Nguyệt Oanh.
“Lúc Nguyệt Oanh nhà em ở nhà nội nó, đến cái bàn cũng chẳng được ngồi
lên” Hoàng Thái Hà vừa lau nước mắt, vừa gắp thêm hai miếng sườn nữa vào
bát con gái.
Miếng sườn cuối cùng trong bát canh lớn cũng bị Hoàng Thái Hà gắp cho
chồng mình là Vu Cường.
Đỗ Tư Khổ sững sờ liếc nhìn người dì út này một cái.
Chương 8: Cái nồi to đùng
Mẹ Đỗ nhìn sườn, cá, trứng trong bát Vu Nguyệt Oanh chất đống như ngọn núi
nhỏ, lại nhìn bát của em gái mình, chỉ toàn da cá với rau xanh. Một luồng hỏa
khí vô cớ nghẹn lại trong lòng, cứ lửng lơ không lên không xuống, khiến người
ta bực bội khôn tả.
“Mẹ, mẹ tự ăn đi” Giọng Vu Nguyệt Oanh rất nhỏ, cô ta gắp một miếng sườn
nhiều mỡ bỏ vào bát Hoàng Thái Hà. Cô ta không thích ăn thịt mỡ.
Sắc mặt mẹ Đỗ bấy giờ mới dịu đi đôi chút.
Nhưng ngay sau đó, Hoàng Thái Hà lại gắp miếng sườn ấy bỏ vào bát chồng
mình là Vu Cường, rồi ngẩng đầu lên cười với mọi người: “Em không thích ăn
thịt đâu” Mọi thứ ngon lành bà đều dành hết cho chồng con.
Mắt mẹ Đỗ như bốc hỏa: “Hồi còn con gái dì đâu có thế này, sao lấy chồng
xong khẩu vị lại thay đổi vậy?” Hồi xưa lúc còn là thiếu nữ, ai là người tranh
thịt ăn với bà cơ chứ!
Hoàng Thái Hà cười khổ: “Chị à, nhà em Vu Cường sức khỏe yếu, cần phải bồi
bổ. Nguyệt Oanh là con gái lớn rồi, phải nuôi cho có da có thịt một chút mới dễ
nói chuyện gả chồng” Còn bà, đã từng này tuổi rồi, ăn thêm hay bớt vài miếng
thịt cũng chẳng thay đổi được gì.
Nói xong, Hoàng Thái Hà nhìn mẹ Đỗ hỏi: “Chị ơi, trong nồi còn canh không?
Em muốn múc cho mỗi người một bát” Bát canh trên bàn chỉ còn lại chút nước
cặn, phần lớn đều vào bụng bà nội Đỗ rồi.
Mẹ Đỗ đứng dậy: “Trong nồi vẫn còn, để chị vào múc ra cho mọi người” Người
đông nên lúc nấu bà cho nhiều nước, trong nồi vẫn còn không ít.
Đỗ Tư Khổ cúi đầu ăn cật lực. Cô vừa gắp một miếng cà tím xào, đang định ăn
thì thấy đũa của anh Ba định gắp cá. Cạch một tiếng, đũa chạm đũa. Nhìn kỹ
lại, đó là đũa của dì út Hoàng Thái Hà.
Dì út nở nụ cười với anh Ba: “Nguyệt Oanh nhà dì thân hình mảnh mai, sức
khỏe yếu” Ý bảo anh Ba là thanh niên trai tráng, sức dài vai rộng thì đừng có
tranh.
Trên đĩa vẫn còn hai miếng cá. Anh Ba rụt đũa lại. Dì út thuận lợi gắp miếng cá
vào bát Vu Nguyệt Oanh. Bát cơm đầy sụn và cá lúc nãy vừa vơi đi một chút,
giờ miếng cá đặt lên lại cao vống.
Trong đĩa chỉ còn miếng cá cuối cùng. Đũa của Đỗ Tư Khổ vươn tới, cạch, lại
chạm đũa với dì út.
Dì út nở nụ cười áy náy với Tư Khổ. Tư Khổ cũng cười lại, nhưng tay thì nhanh
thoăn thoắt gắp miếng cá cuối cùng về, bỏ vào bát anh Ba: “Anh Ba, ăn cá đi”
Thành bát của anh Ba sạch trơn, chẳng có xương cá cũng chẳng có xương
sườn, nãy giờ anh ấy đâu có gắp được miếng mặn nào.
Hành động không chút khách sáo này của Tư Khổ, cả bàn đều nhìn thấy. Nụ
cười của dì út cứng đờ, bà rụt đũa lại, đặt lên bàn rồi ngồi im, không đụng đũa
nữa. Cả người toát lên vẻ im lặng đến đáng sợ.
Mẹ Đỗ ở trong bếp múc canh nên không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Bố Đỗ
vốn định mắng con gái vài câu, khách đến nhà là khách, sao lại đi tranh giành
với khách như thế. Nhưng nghĩ đến lúc nãy con bé đau đầu đến vã mồ hôi lạnh,
ông lại thôi. Trẻ con ốm yếu, tính tình cáu bẳn chút cũng là chuyện thường.
Bà nội Đỗ thì nhìn chằm chằm Đỗ Tư Khổ một hồi lâu. Đứa nhỏ này hình như
có gì đó khác trước rồi.
Đỗ Tư Khổ ăn rất nhanh, loáng cái đã hết một bát, cô vào bếp định xới thêm
nửa bát cơm nữa. Mẹ Đỗ đang múc canh, múc được ba bát, trong đó một bát
toàn vụn thịt, đây là phần bà chuẩn bị riêng cho em gái mình: thịt không ăn thì
uống bát canh có vụn thịt cũng được.
“Mẹ, con cũng lấy nửa bát canh”
“Tự múc đi” Mẹ Đỗ bưng bát canh định đi ra, “Còn một bát là của dì út con, lát
bưng ra hộ mẹ” Nếu bưng bát có vụn thịt ra trước, chắc chắn em gái bà lại
nhường cho chồng con mất.
Tư Khổ nói: “Dì út vừa đặt đũa xuống rồi, cơm chẳng ăn, rau chẳng gắp, cứ
ngồi thừ ra đó thôi”
60/chuong-9.html]
Mẹ Đỗ ngó ra ngoài một cái, vội vàng đặt hai bát canh xuống hỏi Tư Khổ: “Có
chuyện gì thế? Sao lại không ăn cơm?” Ngoài kia có chồng và mẹ chồng, bà
không tiện ra hỏi thẳng ngay được.
“Lúc nãy còn hai miếng cá cuối cùng, dì ấy gắp một miếng cho chị họ. Con
thấy anh Ba chưa được miếng cá hay sườn nào nên gắp miếng còn lại cho anh
ấy, thế là dì ấy đặt đũa luôn” Tư Khổ xới thêm nửa bát cơm, múc cho mình nửa
bát canh, tranh thủ ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Chiều nay còn phải ra đồn công an chuyển hộ khẩu. Nếu xong xuôi thì tối có
thể về xưởng luôn, còn không xong thì dù có về xưởng cũng vẫn phải quay lại
đây làm tiếp.
“Chỉ có thế thôi? Dì út con đã bỏ đũa không ăn rồi?”
“Vâng”
Lẽ nào thế? Mẹ Đỗ thầm thắc mắc. Đây dù sao cũng không phải nhà họ
Hoàng, đây là nhà họ Đỗ, nhà chồng của bà. Em gái bà có dỗi thì cũng không
nên dỗi ngay trước mặt chồng và mẹ chồng bà chứ. Như vậy chẳng phải làm
khó bà sao?
Tư Khổ không muốn ra ngoài nhìn cái bản mặt khổ sở của dì út, nên đứng luôn
trong bếp ăn cơm chan canh.
“Mẹ, sổ hộ khẩu nhà mình để đâu vậy?”
“Con cần hộ khẩu làm gì?” Mẹ Đỗ lập tức cảnh giác. Thằng Hai năm đó chính
là thừa lúc bà không để ý đã trộm sổ hộ khẩu để đi thanh niên xung phong về
nông thôn, đi một mạch là hai năm trời. Cái thằng nhẫn tâm ấy, hai năm chẳng
gửi một tin nhắn, một lá thư nào về nhà.
Tư Khổ không ngờ mẹ Đỗ lại coi trọng sổ hộ khẩu đến thế, hỏng bét, khó lấy rồi
đây.
“Con hỏi hộ khẩu làm gì?” Mẹ Đỗ nhìn chằm chằm con gái. Định học theo
thằng Hai đi nông thôn, hay là phải lòng thằng nhãi ranh nào bị nó lừa rồi? Tư
Khổ đã là con gái lớn 18 tuổi, đúng là có thể kết hôn được rồi.
Tư Khổ đáp: “Con hỏi thế thôi” Thấy mẹ không tin, cô bịa đại một lý do: “Nếu
chị họ nhập hộ khẩu vào nhà mình thì có thành người thành phố được không
mẹ?”
“Cái con bé này, nói nhảm gì thế” Mẹ Đỗ mắng, “Chị họ con họ Vu, nhập vào
nhà mình làm gì. Mẹ thấy cái đầu con bị ngã hỏng thật rồi!” Không nói đến việc
bà có đồng ý hay không, riêng cửa bà nội đã không qua nổi rồi.
Tư Khổ ăn xong đi ra ngoài. Hộ khẩu xin công khai không được thì phải nghĩ
cách “mượn tạm” một lát thôi.
“Đợi đã,” Mẹ Đỗ gọi Tư Khổ lại, bà có việc muốn bàn với cô, “Tư Khổ này, con
cũng thấy rồi đấy, dì út con đưa cả ba người tới, nhà mình không đủ chỗ ở. Ban
đầu định kê tấm ván giường ở phòng con với con Út để dì và chị họ ở cùng,
nhưng giờ dượng cũng tới, ở vậy không tiện”
Đến rồi đây. Tư Khổ dừng bước quay người lại: “Mẹ, mấy bát canh kia nguội hết
rồi kìa, chuyện này để lát nữa nói được không?”
“Vài câu thôi” Mẹ Đỗ nói nhanh: “Nhà họ Thẩm bên cạnh, cái con Thẩm Dao
(em gái Thẩm Dương) là bạn học của con, hai nhà lại là hàng xóm lâu năm,
quan hệ rất tốt. Hay là thế này, để mẹ nói với dì Lưu một tiếng, mấy ngày dì út
ở đây, con sang bên đó ở nhờ vài ngày. Con chịu khó nhanh tay nhanh chân,
giúp người ta làm việc nhà, lau dọn, giặt giũ chút là họ không nói gì đâu”
Ở nhờ sao? Tư Khổ thầm nhẩm trong lòng: Hèn chi trong ký ức lại có lời ra
tiếng vào giữa cô và Thẩm Dương, hóa ra là từ đây mà ra. Ở chung một nhà,
sao tránh khỏi mấy lời đàm tiếu được.
“Con không đi” Tư Khổ từ chối thẳng thừng.
Mẹ Đỗ không ngờ Tư Khổ dám từ chối. Đứa nhỏ này dạo này gan to bằng trời
rồi, học đâu ra cái thói đó không biết!
“Con xem con đi, suốt ngày rảnh rỗi ở nhà, chẳng có công việc đàng hoàng, 18
tuổi đầu rồi ăn của nhà, dùng của nhà. Mẹ nói vài câu con đã cãi lại, con muốn
lên trời à!” Mẹ Đỗ cao giọng.
“Mẹ, công việc thời vụ của con có tin rồi, tối nay con có thể dọn vào ký túc xá
ở luôn, mẹ đừng lo cho con nữa” Tư Khổ đã sắp xếp lời lẽ trong đầu.
“Con có ký túc xá rồi? Đơn vị nào, lương bao nhiêu? Phúc lợi thế nào?” Trong
đầu mẹ Đỗ đã bắt đầu tính xem lương hằng tháng của con gái nên tiêu vào
việc gì rồi. “Phiếu lương thực mỗi tháng được bao nhiêu?”
Lại thế rồi. Tư Khổ đã đoán trước sẽ như vậy. Cô lập tức đánh lạc hướng: “Dì
út họ đến có mang theo phiếu lương thực không mẹ? Cô út ở nhà mình rồi,
lương và phiếu của cô ấy mẹ chắc chắn không thấy đâu” Thêm cả ba người
nhà dì út nữa, phiếu lương thực hằng ngày e là không đủ đâu.
Đánh lạc hướng thành công. Nghe nhắc đến mấy miệng ăn, lòng mẹ Đỗ nặng
trĩu, nhưng miệng vẫn cứng: “Con nói cái kiểu gì thế, dì út bao nhiêu năm mới
tới một lần, sao con lại tính toán thế, sau này học em gái con ấy, phóng
khoáng một chút”
Nói thì nói vậy, nhưng lòng mẹ Đỗ đang thầm tính: việc này đúng là phải bàn
kỹ với ông Đỗ. Phiếu lương thực của hộ khẩu nông thôn là phải bán lương thực
cho nhà nước mới đổi được, thành phố đâu có phát phiếu cho mẹ con Thái Hà.
Ở lâu thật là phải ăn vào định mức của gia đình mình rồi. Ba miệng ăn, nuôi
không nổi đâu.
Đúng lúc này, ngoài bếp bỗng vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ: “Dì ơi, chúng
cháu có mang theo phiếu lương thực ạ”
Tiếng động đột ngột khiến mẹ Đỗ hồn siêu phách lạc, vỗ vỗ lồng ngực quay
đầu nhìn lại: là Vu Nguyệt Oanh.