[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 10



Vu Nguyệt Oanh cũng không biết đã đứng đó nghe bao lâu rồi.

Cô ta nhẹ giọng nói: “Mẹ bảo con qua lấy canh” Canh mãi chưa thấy bưng lên

bàn, cô ta qua xem có chuyện gì.

Đỗ Tư Khổ nhân cơ hội đi ra ngoài. Không còn việc của cô nữa.

“Em họ Tư Khổ, nhà họ Vu chúng tôi không phải hạng người thích chiếm hời

của ai. Lần này tới chúng tôi có mang theo phiếu lương thực và tiền, không ăn

không ở không đâu” Giọng Vu Nguyệt Oanh thanh mảnh, nhưng đủ để những

người đang ngồi ăn ở gian chính nghe thấy, “Chị biết em không hoan nghênh

chúng tôi, nhưng em cũng không được làm mẹ chị giận chứ. Mẹ chị vốn dĩ dạ

dày đã không tốt, trưa nay chẳng ăn được mấy miếng cơm, lát nữa lại đau dạ

dày cho xem”

Một cái “nồi” to đùng đổ ụp xuống đầu. Bảo là cô làm dì út giận đến mức bỏ

bữa?

Đỗ Tư Khổ quay lại: “Cháu còn chẳng biết mình làm dì út giận lúc nào nữa cơ.

Chị nói thử xem nào, để em còn biết đường mà kiểm điểm”

Là vì thịt không gắp hết vào bát nhà họ Vu nên nổi giận sao? Đống xương sườn

gặm sạch bên cạnh bát kia là ai ăn thế?

Đỗ Tư Khổ chẳng việc gì phải sợ, cô mới chỉ ăn đúng một miếng cá, một miếng

sườn, không gắp nhiều hơn.

Vu Nguyệt Oanh im lặng nhìn Đỗ Tư Khổ, không nói gì. Tư Khổ cũng nhìn chằm

chằm lại cô ta.

Mẹ Đỗ nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia: “Thôi được rồi, bưng canh ra đi, ăn

cơm trước đã” Sao hai đứa trẻ này lại giở tính khí với nhau thế không biết.

Vu Nguyệt Oanh đứng im không nhúc nhích, cô ta nhìn về phía mẹ Đỗ: “Dì à,

mẹ cháu nói từ nhỏ tình cảm của mẹ với dì đã rất tốt. Mẹ cháu là bề trên, Tư

Khổ chắc là lâu ngày không gặp mẹ cháu nên không biết kính trọng người lớn,

sau này dì phải dạy dỗ em ấy cẩn thận vào”

“Tôi không kính trọng bề trên chỗ nào? Là vì không nhét hết sườn với cá trong

đĩa vào bát các người, không để các người ăn cho sướng mồm đúng không?”

Tư Khổ bật cười, “Cứ phải ép tôi nói thẳng ra mới chịu à? Bao nhiêu con mắt

trên bàn nhìn thấy cả đấy. Bát chị có bao nhiêu thịt, bát mọi người có rau gì,

chị xót mẹ chị thì sao chị không đổi bát của chị cho mẹ đi?”

Vu Nguyệt Oanh mắt rơm rớm, mặt đỏ bừng lên vì nghẹn họng.

“Các người là khách, nhà chúng tôi cũng đã tận tâm tận lực tiếp đãi. Hạt dưa,

đậu phộng, bánh quy đào đều bưng ra cả, cá thịt cũng mua về. Tôi gắp thêm

một miếng cá mà mẹ chị đã đau lòng đến mức ăn không trôi rồi đổ hết lên đầu

tôi à? Thế tối nay ngủ không ngon thì chắc là do giường nhà tôi cứng quá,

không trải thêm cho dì vài lớp đệm hả?” Đỗ Tư Khổ mồm mép vốn sắc sảo,

bình thường cô thấy không cần thiết nên hiếm khi cãi nhau, nhưng một khi đã

đụng đến là cô không ngại va chạm.

“Sao em có thể nói như vậy!” Vu Nguyệt Oanh bị mắng cho phát khóc.

Tư Khổ bồi thêm: “Tôi nói sự thật, nói lời thật lòng, sao chị lại lăn ra khóc rồi?”

Mẹ Đỗ nhìn con gái đầy vẻ không tin nổi. Con bé này chẳng phải vốn là đứa

lầm lì ít nói sao, sao hôm nay cãi nhau lại trơn tru thế này?

Tư Khổ giải thích: “Bác sĩ bảo rồi, cú ngã này làm đầu óc con thông suốt hẳn

ra”

Mẹ Đỗ dở khóc dở cười, nhưng nhìn Vu Nguyệt Oanh đang lã chã nước mắt

cũng không thể đứng nhìn, bà lườm Tư Khổ: “Con xem con kìa, sao lại làm chị

khóc rồi, mau xin lỗi chị đi”

Người ngoài đều đang nghe thấy cả.

Tư Khổ quay người đi thẳng ra ngoài. Khóc là có lý chắc? Vừa rồi là chị họ lên

mặt dạy đời cô trước nên cô mới đánh trả. Hơn nữa, nhìn từ đoạn ký ức “thừa

thãi” kia thì cô chị họ này. cũng chẳng ra làm sao.

“Con Tư!”

Đỗ Tư Khổ đi càng nhanh hơn, đi ngang qua bàn ăn ở gian chính cô cũng

chẳng thèm dừng lại, xông thẳng ra khỏi sân.

“Thằng Ba, mau đi xem em gái con đi” Bà nội Đỗ lên tiếng. Anh Ba chẳng đợi

bà nội bảo cũng đã đuổi theo ngay rồi.

Vu Nguyệt Oanh lau nước mắt từ trong bếp đi ra, đến bên cạnh Hoàng Thái Hà,

níu lấy tay bà: “Mẹ, chúng ta về nhà đi” Một tay kéo, một tay lau nước mắt.

Hoàng Thái Hà đứng dậy, cũng sụt sịt khóc theo con gái.

“Đừng mà, vừa mới tới sao đã đi rồi. Con Tư nó nói bậy đấy, dì với dượng đừng

chấp nó. Thái Hà, dượng ơi, canh tới rồi đây, hai người uống một ít đi” Mẹ Đỗ

nhiệt tình níu kéo, vừa giữ người vừa mắng Tư Khổ không hiểu chuyện.

Gia đình em gái ruột vừa mới tới, mới ăn được bữa cơm đã đòi đi thì mặt mũi

bà để đâu? Mẹ Đỗ không muốn Tết này về nhà ngoại bị người ta mắng chửi

đâu.

Bà nói hết nước hết cái, cuối cùng mới giữ được người ở lại.

Bên ngoài.

“Tư Khổ, chăn gối của em đâu rồi?” Anh Ba vừa đuổi kịp vừa hỏi, “Sáng nay anh

qua chỗ bác sĩ Viên, bà ấy bảo em không đến thay thuốc, em đi đâu? Thật

sự đi tìm việc thời vụ à?”

Đỗ Tư Khổ không dừng lại: “Vâng, em tìm được việc rồi” Cô đột ngột khựng lại,

quay đầu nhìn anh Ba: “Anh, anh có biết sổ hộ khẩu nhà mình mẹ cất ở đâu

không?”

“Em lấy hộ khẩu làm gì?” Anh Ba thực sự biết chỗ. Năm đó anh Hai cãi nhau

với gia đình, đòi bỏ nhà đi thanh niên xung phong, lúc đó sổ hộ khẩu cũng là

do anh Hai lén lấy. Anh Ba đều biết hết.

“Anh Ba, nếu anh giúp em lấy được sổ hộ khẩu, em sẽ kể hết cho anh nghe” Tư

Khổ nhận ra giọng điệu của anh Ba có vẻ biết cách lấy. Có hy vọng rồi.

60/chuong-10.html]

“Em phải nói trước là định làm gì” Anh Ba không dễ mắc mưu đâu. Lúc nãy Tư

Khổ vừa cãi nhau với họ hàng xong, nhỡ đâu nó lên cơn dở chứng học theo

anh Hai bỏ đi thì hỏng. Anh Hai là con trai, đi xa không sao, Tư Khổ là con gái

lại xinh xắn (dù hơi gầy), đến nơi đất khách quê người mà chịu thiệt thòi thì

biết làm thế nào?

Tư Khổ nói thẳng: “Chuyện công việc ạ. Em tìm được việc rồi, cần chuyển hộ

khẩu” Cô giải thích thêm: “Chuyển hộ khẩu qua đó mới lĩnh được phiếu lương

thực. Xưởng mười lăm hàng tháng phát phiếu, hôm nay đã mười hai rồi, hai

ngày này mà không làm xong thì tháng này em không có phiếu ăn đâu”

“Xưởng nào?”

“Anh Ba, chuyện này giờ em chưa nói được, trừ khi anh đồng ý giúp em lấy sổ

hộ khẩu”

“Em không lừa anh đấy chứ?” Anh Ba bán tín bán nghi. Việc làm giờ dễ tìm thế

sao? Lại còn chuyển hộ khẩu? Đó là đãi ngộ của công nhân chính thức, công

nhân thời vụ làm gì được chuyển.

Tư Khổ bồi thêm: “Có giấy giới thiệu của trường, bạn học đi cùng em có bố làm

ở Ủy ban Cách mạng, anh nghĩ xem có thật không?”

“Thật à?”

“Đương nhiên, hay là thế này, anh cứ giúp em lấy sổ hộ khẩu đi, lát em ra đồn

công an anh đi cùng em luôn” Tư Khổ vỗ vào túi áo, “Giấy tờ em mang đủ cả

rồi, chỉ cần đồn bên này cho chuyển ra là ngày mai em nhập vào hộ khẩu tập

thể của xưởng luôn”

Chỉ còn chờ mỗi cuốn sổ hộ khẩu ở nhà thôi.

Chương 9: Lấy được hộ khẩu

“Được, anh về lấy cho em,” Anh Ba đưa ra điều kiện, “Nhưng trước khi em cắt

hộ khẩu đi, anh phải cùng em qua xưởng xem thế nào đã”

Anh sợ em gái bị lừa. Xưởng cơ khí ở ngoại ô, lúc này đã hơn hai rưỡi chiều rồi.

Nếu đi qua đó, chưa tính thời gian chờ xe buýt, nội việc đi về một chuyến thôi

chắc đồn công an cũng đóng cửa mất.

Đỗ Tư Khổ thấy đau đầu: “Hôm nay không còn sớm đâu, giờ qua xưởng thì

không kịp việc ở đồn công an mất” Như thế là hỏng hết việc.

“Mai chuyển cũng được mà” Anh Ba rất kiên trì.

Tư Khổ thuyết phục: “Lãnh đạo chỉ cho em nghỉ đúng chiều nay thôi. Anh nghĩ

xem, em là người mới, vừa mới đến đã nghỉ phép liên miên thì lãnh đạo nghĩ

sao về em? Công việc có giữ nổi không?”

Cô nói tiếp: “Anh Ba, thế này đi, em hứa với anh, đợi chuyển được hộ khẩu ra,

anh em mình cùng qua đồn công an bên xưởng cơ khí để làm thủ tục nhập

vào. Như thế anh thấy được không?”

Anh Ba chỉ sợ em gái chuyển hộ khẩu ra rồi không có nơi nhập vào, trở thành

người không có hộ tịch (hộ đen). Nếu là chuyển vào hộ khẩu tập thể của xưởng

và chiều nay có thể làm luôn thì anh thấy ổn.

“Được” Anh Ba nói, “Em ra đồn công an đợi anh, anh lấy được sổ hộ khẩu sẽ

qua ngay”

“Vâng!”

Hai anh em chia nhau hành động. Đỗ Tư Khổ ra đồn công an trước để xem thủ

tục chuyển đi cần điền giấy tờ gì, chuẩn bị sẵn sàng, đợi anh Ba mang sổ hộ

khẩu tới là xong ngay.

“Anh Ba, đợi đã, hai anh em mình thề nhé. Chuyện công việc của em anh không

được nói với ai hết, nhất là mẹ. Đợi em làm xong hộ khẩu, nếu mẹ hỏi em đi

đâu thì anh cứ bảo em đi làm công nhân thời vụ ở xưởng thôi”

“Được”

“Ai nói lộ ra sau này người đó cô đơn đến già!”

Lời thề cũng độc đấy. Anh Ba quyết định sẽ giữ kín miệng, anh vẫn còn muốn

lấy vợ mà.

Tại nhà họ Đỗ.

Vu Nguyệt Oanh và Hoàng Thái Hà lúc này đang ở trong phòng cô út. Dì út

Hoàng Thái Hà thấy không khỏe nên phải nằm nghỉ một lát.

Ban đầu, mẹ Đỗ định sắp xếp cho họ ở phòng phía Tây (phòng của Tư Khổ và

con Út). Nhưng Vu Nguyệt Oanh không chịu, cô ta kéo tay mẹ nhất quyết

không vào: “Dì à, thái độ của em họ lúc nãy dì cũng thấy rồi đấy. Em ấy đã ghét

chúng cháu rồi, giờ lại còn chiếm phòng em ấy, chẳng biết lát nữa em ấy về lại

nói những lời khó nghe gì đâu” Ngừng một lát, cô ta nói nhỏ: “Mẹ cháu có tuổi

rồi, người lại đang mệt, tốt nhất là nên tránh hít thở không khí căng thẳng thì

hơn”

Thế thì biết làm sao? Nghỉ ở đâu giờ? Phòng anh Ba? Anh Ba là thanh niên trai

tráng, nếu gia đình em gái ở đó thì anh Ba ở đâu? Không lẽ để anh Ba sang

phòng phía Tây chen chúc với mấy đứa em gái? Không hợp lý chút nào, lời ra

tiếng vào cũng không hay.

Hoàng Thái Hà ôm ngực, vẻ mặt rất khó chịu.

Mẹ Đỗ nói: “Gần đây có trạm y tế, hay để chị đưa dì qua đó khám xem sao?” Bà

bồi thêm: “Bác sĩ Viên ở đó giỏi lắm, kinh nghiệm đầy mình, y thuật có khi còn

hơn cả bác sĩ ở bệnh viện tỉnh ấy chứ”

Hoàng Thái Hà lập tức tỉnh táo lại hẳn: “Bệnh gì ông ấy cũng chữa được sao?”

“Cái đó phải để ông ấy bắt mạch mới biết được”

Hoàng Thái Hà mừng rỡ: “Chị Hai, vậy chị đợi em một chút, em đưa cả nhà em

cùng đi” Nói đoạn, bà vào phòng anh Ba dìu ông Vu Cường vừa mới nằm

xuống ra ngoài.

Nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho chồng, cái dạ dày của bà hết đau, ngực

cũng hết nghẹn ngay lập tức. “Chị Hai dẫn đường đi ạ”

Mẹ Đỗ hơi do dự một chút, rồi cũng dẫn cả ba người nhà dì út hướng về phía

trạm y tế. Bà thầm nghĩ Vu Nguyệt Oanh nói họ có mang theo tiền, chắc là bà

không cần mang theo tiền hộ đâu nhỉ. Lúc nãy bấu víu làm cơm, ví tiền bà đã

khóa kỹ trong phòng rồi, trên người chỉ có ít tiền lẻ vài xu một hào thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.