Đỗ Tư Khổ vừa đi vừa hỏi thăm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy đồn công an khu
vực này.
Là đây phải không nhỉ?
Dù cô chưa từng được nhìn thấy cuốn sổ hộ khẩu, nhưng cả vùng này chỉ có
duy nhất đồn công an này, chắc chắn không sai vào đâu được. Cứ hỏi trước
đã.
Đỗ Tư Khổ tìm một người cán bộ công an có vẻ mặt hòa nhã rồi hỏi: “Đồng chí
ơi, quy trình làm thủ tục chuyển đi của hộ khẩu là như thế nào ạ?”
“Chuyển hộ khẩu đi đâu?”
“Cháu tìm được việc làm rồi, đơn vị bảo phải chuyển hộ khẩu vào xưởng thì họ
mới phát phiếu lương thực cho” Đỗ Tư Khổ thật thà trả lời.
“Đã mang đủ giấy tờ chưa?”
“Đây là giấy chứng nhận của đơn vị, đây là giấy chuẩn y cho chuyển đến, còn
sổ hộ khẩu thì anh trai cháu đang về lấy, sắp ra tới nơi rồi ạ” Tư Khổ nói tiếp,
“Cháu chỉ muốn hỏi xem ở đây còn cần điền thêm tờ khai nào nữa không?”
“Tờ khai xin chuyển đi và tờ khai xóa đăng ký hộ khẩu” Người cán bộ rất có
trách nhiệm, nhanh chóng lấy xấp biểu mẫu cần thiết đưa cho cô.
Tư Khổ mượn bút của họ rồi bắt đầu hí hoáy điền thông tin.
Tại nhà họ Đỗ.
Anh Ba về đến nhà thì thấy bố đang phơi quần áo trong sân.
“Bố, mẹ đâu rồi ạ?”
“Đưa dì út của các anh ra ngoài rồi” Bố Đỗ vắt khô quần áo, vắt vẻo lên dây
thừng. Đàn ông làm việc vốn dĩ thô kệch, phơi phóng trông xộc xệch, lộn xộn
hết cả.
Mẹ đi vắng rồi sao? Tốt quá.
Anh Ba liếc nhìn chậu quần áo còn phân nửa chưa phơi của bố, yên tâm đi
thẳng vào trong nhà.
Bố Đỗ phơi thêm được năm chiếc áo, có chiếc áo mỏng quá bị móng tay ông
làm xước cả sợi. Quần áo của con Đỗ Mẫn này sao mà không bền thế nhỉ, vải
vóc kiểu gì không biết. Chẳng bằng bộ đồ lao động mà cục đường sắt phát
cho.
Anh Ba thành thục tìm ra chìa khóa cất sổ hộ khẩu, mở ngăn kéo ra. Ngăn kéo
này chứa khá nhiều đồ, không chỉ có sổ hộ khẩu mà còn có tiền và phiếu lương
thực. Anh lấy cuốn sổ hộ khẩu ra, nhét kỹ vào người.
Đáng lẽ đến đây là phải khóa ngăn kéo lại rồi, nhưng anh chợt nghĩ con Tư ra
xưởng, nếu chưa kịp chuyển hộ khẩu vào, không có phiếu lương thực mà trong
tay lại không có tiền thì chắc chắn sẽ bị bỏ đói.
“Làm cái gì đấy?” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Anh Ba giật thót mình, vội vàng khóa ngăn kéo lại. Không cần quay đầu anh
cũng biết đó là giọng của bà nội: “Con đang nghĩ sắp đến Quốc khánh rồi, định
gửi cho anh Hai ít tiền và phiếu lương thực”
Bà nội nghe nhắc đến “anh Hai” thì sống mũi cay cay. Đứa cháu đáng thương
của bà, đi một mạch đã hai năm trời. Nói đi cũng phải nói lại, đều tại cái ông
già nhà bà với thằng con trai bà, hai người chẳng phân biệt nổi trong ngoài,
đem suất công việc ngon lành của cháu bà nhường cho kẻ khác, làm đứa nhỏ
uất ức mà đi.
Nghĩ đến đứa cháu thứ hai vốn tâm lý, ngoan ngoãn lại dẻo mồm, bà nội lại
thấy đau lòng.
Bà đóng sập cửa lại, bước tới chỗ anh Ba: “Sao lại khóa ngăn kéo rồi? Mở ra,
gửi cho thằng Hai hai mươi. không, năm mươi đồng, rồi gửi thêm hai mươi
cân phiếu lương thực nữa” Trong phòng bà còn một gói đường đỏ, vốn định để
tẩm bổ cho Đỗ Mẫn. Thôi thì. gửi hết cho thằng Vũ (anh Hai) vậy. Đỗ Mẫn ở
đây muốn gì thì ra cửa hàng cung tiêu mà mua. Thằng Vũ ở dưới quê thiếu
thốn đủ đường, khó khăn lắm mới gửi được đồ, phải gửi món nào tốt một chút.
Anh Ba sửng sốt. Bà nội có vẻ hơi thiên vị rồi, đều là cháu nội cả, sao lại phân
biệt đối xử thế kia?
“Bà ơi, năm mươi đồng nhiều quá, tối mẹ về đếm tiền là lộ ngay đấy ạ”
Bà nội: “Sợ cái gì, tiền này không cho anh Hai anh tiêu thì cũng bị mẹ anh đem
đi cho dượng út chữa bệnh thôi” Bà lão đã sống hơn bảy mươi tuổi đầu,
chuyện gì mà bà chưa từng thấy qua. Gia đình con em gái của con Thái Nguyệt
kia chẳng phải hạng vừa đâu.
Anh Ba: “Mẹ con đâu có phóng khoáng thế” Bảo mẹ bỏ tiền cho dượng út chữa
bệnh thì anh không tin lắm. Trừ khi là ông bà ngoại, mẹ mới dám chi mạnh tay
như thế.
Bà nội không nói gì, tự tay lấy thêm một xấp tiền ra, đưa cho anh Ba năm mươi
đồng cùng một ít phiếu lương thực.
Thấy cơ hội lấy tiền đã đến, anh Ba nhanh trí bảo: “Bà ơi, con Tư tìm được việc
làm thời vụ rồi, tối nay nó định dọn đến đó ở luôn”
Bà nội nhìn anh: “Cần bao nhiêu?”
“Cũng phải cần tiền cơm với phiếu lương thực một tháng chứ bà, đi làm thời vụ
thì tháng sau mới có lương” Anh Ba nói.
Bà nội rút ra một tờ năm đồng, ba tờ một đồng, bốn tờ năm hào, tổng cộng là
mười đồng. Phiếu lương thực cũng đưa cho mười cân.
“Cái con Tư dạ dày nhỏ, ăn chẳng bao nhiêu đâu, bảo nó tiết kiệm một chút”
Bà nội nhìn anh Ba một lát, lại rút thêm hai tờ hai đồng nữa: “Anh cũng chẳng
còn nhỏ nhắn gì, em gái còn biết tự tìm việc, anh cũng ra ngoài mà tìm đi. Nếu
không tìm được việc thì rước một đứa cháu dâu về đây cũng được”
Cái thằng Ba này đầu óc đúng là không linh hoạt bằng thằng Hai.
“Bà ơi, thế con đi gửi thư cho anh Hai đây” Sổ hộ khẩu đã có, tiền cũng có, anh
Ba có thể chuồn được rồi.
“Đợi đã” Bà nội lục lọi một hồi, chỉ để lại tiền cơm và phiếu lương thực của một
tháng, còn lại bà vét sạch, đến cả sổ tiết kiệm cũng đút vào túi mình. Khóa
ngăn kéo lại.
Anh Ba mở cửa ra thì đụng ngay ánh mắt của bố Đỗ đang bưng chậu đi tới.
Mặt bố Đỗ tối sầm lại. Cái thằng ranh con này lén lút trong phòng làm cái gì
không biết.
Bà nội thong thả bước ra từ phía sau, liếc nhìn con trai một cái rồi bảo cháu:
“Sang phòng bà”
60/chuong-11.html]
Anh Ba nhún vai với bố, ý bảo: “Đều là ý của bà nội, không liên quan đến con”
Vào phòng, bà nội lấy ra gói đường đỏ được giấu kỹ bấy lâu nay, đây là loại
đường đỏ truyền thống xịn gói trong giấy dầu: “Đừng có mà viết sai địa chỉ
đấy” Nói đoạn, bà lại móc từ đâu ra hai nắm kẹo hoa quả đưa hết cho anh:
“Anh chỉ được ăn vụng đúng một viên thôi, còn lại gửi hết cho anh Hai”
Thằng Ba ở nhà muốn ăn gì cũng có, không như thằng Hai, khổ cực trăm bề.
Anh Ba gật đầu đồng ý tắp lự.
Trong phòng, con Văn Tú đang ngủ bỗng hé mắt nhìn qua khe hở, nó thấy bà
ngoại lén đưa đồ cho anh họ. Thiên vị quá! Nó bĩu môi, định bụng buổi tối sẽ
lén mách với mẹ.
Anh Ba bước ra khỏi phòng bà nội, thấy bố vẫn đứng đợi ở ngoài.
“Vừa rồi hai bà cháu làm gì đấy?”
“Bà bảo con gửi ít tiền với phiếu lương thực cho anh Hai ạ,” Anh Ba nói, “Năm
nay anh ấy không về ăn Tết”
Lòng bố Đỗ thắt lại. Cái thằng ranh con đó tính khí nóng nảy thế không biết
giống ai.
Anh Ba liếc nhìn ra sau, thấy cửa phòng bà nội đã đóng, liền thì thầm: “Bà sợ
mẹ đem tiền cho nhà dì út mượn nên vừa rồi bà lấy đi nhiều lắm”
Bố Đỗ: “Mẹ anh không phải người hồ đồ đâu” Sẽ không thế đâu.
Anh Ba bồi thêm: “Bố, con Tư tìm được việc thời vụ rồi, hôm nay nó dọn vào ký
túc xá ở luôn. Nó bảo nếu làm được thì làm tiếp, không thì lại về” Con Tư tối
nay không về, kiểu gì cũng phải có một lý do chính đáng.
“Xưởng nào?”
“Chắc là xưởng dệt ạ”
“Bố, bà bảo con đi gửi đồ cho anh Hai, con ra bưu điện trước đây”
“Đợi đã, để bố vào lấy món đồ này anh gửi đi cùng” Bố Đỗ vào phòng lấy ra
một chiếc áo bông mới, đây là đồ đơn vị mới phát. Nơi anh Hai ở hẻo lánh, mùa
đông lạnh thấu xương.
“Bố, cho anh Hai ạ?”
Bố Đỗ bật cười: “Được rồi, sang năm đơn vị phát đồ mới bố sẽ cho anh. Lớn
tướng rồi còn tị nạnh”
“Thế thì quyết định vậy nhé!”
Anh Ba cầm đồ đi về phía bưu điện. Đợi đến khi khuất tầm mắt của người nhà,
anh rẽ ngoặt một cái, hướng thẳng về phía đồn công an.
Anh vừa đi không bao lâu thì mẹ Đỗ hớt hải chạy về: “Ông nó ơi, mau lên!
Dượng út đang trên đường về thì thổ huyết rồi, phải đưa ông ấy lên bệnh viện
tuyến trên ngay. Ông mau đi mượn cái xe bò, tôi vào lấy tiền” Chuyện liên quan
đến mạng người. Bố Đỗ cũng chẳng kịp hỏi nhiều, vội vàng chạy sang nhà
hàng xóm mượn xe.
Tại đồn công an.
Đỗ Tư Khổ ngồi không yên, cứ thỉnh thoảng lại ra cửa ngóng chừng xem anh
Ba đã tới chưa. Chờ hơn nửa tiếng, cuối cùng anh Ba cũng xuất hiện.
“Anh, sao anh mang nhiều đồ thế?”
“Đây là đồ lát nữa gửi cho anh Hai, anh ấy đi hai năm rồi mà nhà mình chưa
gửi gì qua cả” Anh Ba đưa chiếc áo bông dày cho Tư Khổ, “Cầm hộ anh một
lát”
Anh móc từ trong ngực ra cuốn sổ hộ khẩu: “Cầm lấy”
Lấy được thật rồi! Tư Khổ lật đến trang áp chót, đúng là có tên cô ở đó. May
quá, tờ khai cũng đã điền xong, giấy tờ đều đủ cả. Bắt đầu làm thôi!
Chương 10: Đã ký tên
Tư Khổ trả lại chiếc áo bông cho anh Ba, rồi cầm sổ hộ khẩu cùng một xấp
giấy tờ chứng minh đến cửa sổ làm việc.
“Đồng chí ơi, đây là hồ sơ của cháu, nhờ đồng chí xem giúp còn thiếu gì không
ạ”
“Đủ cả rồi, ra phòng hộ tịch phía sau mà làm”
“Cháu cảm ơn ạ”
Tư Khổ bước đi nhẹ nhàng hướng về phòng hộ tịch. Anh Ba ôm đống đồ lỉnh
kỉnh đi theo sau, em gái còn nhỏ lại là con gái, anh sợ có gì sai sót nên phải
theo sát nút. Không ngờ con Tư trông thế mà làm việc cũng ra dáng lắm.
Đồng chí công an ở phòng hộ tịch đặc biệt hỏi lại Tư Khổ: “Chắc chắn xóa hộ
khẩu chứ?”
“Chắc chắn ạ”
Được rồi. Giấy tờ chứng minh đã xem, sổ hộ khẩu là thật, tờ khai không có vấn
đề gì. Đồng chí công an nhanh chóng hoàn tất thủ tục, đóng dấu, kẹp các loại
giấy tờ lại với nhau, chỉ còn chờ lãnh đạo ký tên nữa là xong.
“Xong rồi, hai người có thể đi được rồi”
Đi luôn sao? Giấy chuyển đi vẫn chưa đưa, hộ khẩu cũng chưa chính thức xóa
mà. Tư Khổ thầm thở dài, xem ra không kịp đợt phát phiếu lương thực ngày
mười lăm rồi.
Cô vẫn không bỏ cuộc, hỏi thêm: “Đồng chí ơi, khi nào thì thủ tục mới xong hẳn
ạ?”
“Trong thành phố với nhau, nếu không có gì bất thường thì khoảng ba đến năm
ngày nhé” Đồng chí công an nói, “Lúc đó cô tự qua mà lấy, nhớ chưa?”
“Đồng chí ơi, cuốn sổ hộ khẩu này cháu đang cần gấp, mấy ngày nữa không
chắc đã mang qua đây được, đồng chí xem có cách nào giúp cháu nhanh hơn
một chút được không ạ?” Tư Khổ nói bao nhiêu lời ngon ngọt, “Dạo này nhà
cháu nhiều việc quá, hôm nay cháu mới tranh thủ trốn ra được một lúc. Đồng
chí ơi, nhờ đồng chí giúp cháu với ạ”