Từ Lệ Liên này vốn là cháu gái của Chủ nhiệm Từ bên phân xưởng hai, anh
Tiêu không muốn đắc tội.
Cô nàng lướt mắt qua cả ba người: “Đứng đấy chờ đi, bao giờ tôi gọi thì mới
được vào” Đây là cô nể mặt Tiểu Đỗ đấy nhé. Chứ nếu đổi lại là người khác, cứ
canh chừng đòi lương sớm thế này, cô nhất định sẽ để họ là những người nhận
lương cuối cùng, ít nhất cũng phải đợi đến lúc trời sập tối.
Từ Lệ Liên dùng chìa khóa mở cửa phòng tài vụ, vào trong một lát rồi gọi Đỗ
Tư Khổ vào.
“Đây là lương của em, năm đồng, lại đây ký tên đi” Từ Lệ Liên đưa tiền tận tay
Tư Khổ.
Ký tên xong là được nhận tiền. Ai không biết chữ thì lăn tay, phòng tài vụ lúc
nào chẳng sẵn mực đỏ. Tư Khổ ký xong, Từ Lệ Liên liền hỏi: “Hôm nay em đi
nhà máy dệt với họ à?”
“Vâng ạ”
“Sang bên đó em xem giúp chị xem nhà máy dệt có mẫu vải mới nào đẹp
không nhé” Từ Lệ Liên muốn may quần áo mới, khổ nỗi mấy hoa văn ở cửa
hàng cung ứng của xưởng cô đều mua hết rồi, chẳng có gì mới mẻ.
“Không thành vấn đề ạ”
Từ Lệ Liên móc ra 5 thước (thước thị trường) tem vải, cộng thêm 5 đồng tiền:
“Nếu có loại nào hợp, mua giúp chị 5 thước” 5 thước là đủ may một chiếc áo
khoác trên rồi. Cô còn dặn kỹ: “Phải chọn loại nào đẹp đấy”
Tư Khổ không nhận: “Chuyện này em không dám hứa chắc đâu. Hay là thế này,
nếu họ có vải vụn hay vải lẻ, em mang một ít về cho chị xem, chị ưng mẫu nào
thì hẵng đi mua”
“Được” Từ Lệ Liên thấy cách này lại hay hơn.
Nhờ tâm trạng tốt, lúc phát lương cho hai người còn lại, cô nàng cũng rất xởi
lởi, không hề ra vẻ khó chịu. Ký xong là phát tiền ngay.
Lúc này Đỗ Tư Khổ đã sang bên phòng tổng vụ để lĩnh tem lương thực. Lương
đã lĩnh, tem cũng phải cầm tay thì đi làm xa mới yên tâm được. Bên phòng
tổng vụ cô từng qua phụ việc nên ai nấy đều nhẵn mặt, không hề gây khó dễ.
Tiểu Lại vừa thấy cô đã đưa ngay 25 cân tem lương thực.
Tại cổng nhà máy cơ khí.
Tiền và tem đã đủ cả, Tư Khổ ra cổng tập hợp với anh Bằng và anh Tiêu. Hai
người kia đã đến trước rồi.
“Sao hai anh nhanh thế?” Tư Khổ ngạc nhiên. Cô là người đầu tiên lĩnh lương,
vừa rồi chỉ tốn thêm chút thời gian lấy tem, thế mà họ cũng xong rồi sao?
Không lẽ nhanh vậy?
“Đến là được rồi, đi thôi” Anh Bằng dẫn đầu, ba người rời xưởng đi về phía trạm
xe buýt.
Hôm nay chọn giờ khéo, đợi một lát là xe đến ngay. Trên xe còn chỗ, cả ba
ngồi ở hàng ghế cuối, tuy có hơi xóc nhưng không phải nhường chỗ cho ai.
Anh Bằng ngồi cùng hàng với Tư Khổ, cô ngồi phía trong cạnh cửa sổ, anh
Bằng ngồi ngoài, còn anh Tiêu ngồi ngay phía sau.
Khi xe ngày một đông, anh Bằng bắt đầu thấy hối hận vì lĩnh lương sớm. Chỉ sợ
trên xe có bọn móc túi, thời buổi này kẻ trộm cắp vặt không thiếu.
Sau một hồi lắc lư, xe cũng đến trạm. Ba người xuống xe, đi bộ thêm nửa tiếng
đồng hồ nữa mới tới cổng nhà máy dệt. Nhà máy này khá lớn, cổng xây rất oai
phong: Nhà máy Dệt số 2 Thành phố.
“Đồng chí, chúng tôi bên xưởng cơ khí qua để kiểm tu máy móc”
“Ba vị đồng chí, phiền các vị cho xem giấy tờ”
Anh Bằng lấy chứng minh thư và giấy giới thiệu ra. Trên giấy ghi rõ tên của cả
ba người. Đồng chí bên đội bảo vệ nhìn thấy ba chữ “Đỗ Tư Khổ” thì sững người
lại, rồi liếc nhìn thẻ công tác của cô.
Đỗ Tư Khổ, đúng rồi! Người chị đại hôm qua đến tìm người chính là nhắc đến
cái tên này!
Thật tiếc cho 100 cân than giá rẻ của anh ta mà! Đồng chí bảo vệ đau xót
trong lòng. Đáng lẽ xem xong giấy tờ là phải cho vào ngay, nhưng anh ta cứ
cầm tờ giấy giới thiệu chần chừ mãi, cuối cùng không nhịn được hỏi Tư Khổ:
“Cô tên Đỗ Tư Khổ?”
“Đúng ạ” Tư Khổ tưởng là kiểm tra thông thường.
“Nhà cô. có phải làm bên đường sắt không?” Anh ta hỏi tiếp.
Đúng. Nhưng sao người này lại hỏi thế? Tư Khổ nhất thời không đoán được ý
đồ, bèn hỏi: “Đồng chí, có chuyện gì sao ạ?”
60/chuong-40.html]
“Hôm qua có một chị tầm ngoài 40 tuổi qua đây tìm người, bảo con gái chị ấy
làm lao động tạm thời ở nhà máy dệt. Tôi giúp tìm cả buổi, đài truyền thanh
của xưởng cũng gọi mãi mà chẳng thấy đâu” Anh bảo vệ nhìn chằm chằm Tư
Khổ: “Này đồng chí, nhà tôi dùng nhiều than lắm, người nhà cô có thể giúp tôi
kiếm ít than cầu giá hời không?”
Anh ta vẫn còn tiếc hùi hụi vụ 100 cân than.
Người chị bên đường sắt, lao động tạm thời nhà máy dệt. Chắp nối các manh
mối lại, Tư Khổ đoán ngay ra: Chuyện cô xóa tên trong sổ hộ khẩu chắc chắn
đã bị người nhà phát hiện rồi. Nhanh thật, mới có mấy ngày chứ mấy.
Cô nhìn nhìn anh bảo vệ trước mặt, thấy ánh mắt nhiệt tình thế kia, chắc chắn
anh ta sẽ chẳng giấu giếm giúp cô đâu. Hiện giờ cô đến đây với tư cách nhân
viên xưởng cơ khí, nếu lần sau người nhà lại tìm tới, đơn vị công tác của cô
chắc chắn sẽ lộ diện. Phiền phức thật mà.
“Đồng chí, xem xong giấy tờ chưa? Chúng tôi vào được chưa?” Anh Bằng thúc
giục.
“Được được, mời các vị vào”
Trên đường vào phân xưởng.
Anh Tiêu thì thầm hỏi Tư Khổ: “Gặp rắc rối gì à?”
“Chuyện gia đình thôi ạ”
Chuyện gia đình thì anh Tiêu chịu, không xen vào được. Chứ nếu Tư Khổ mà bị
tên du thủ du thực nào quấy rối, anh sẵn sàng dùng nắm đấm để “nói lý lẽ”.
Đang đi, Tư Khổ chợt thấy một cô gái mặc váy hoa nhí nền xanh hoa trắng, vải
này màu sắc rất nhã.
“Đồng chí, đồng chí ơi!” Cô chạy tới gọi lại.
Cô gái quay đầu, ngơ ngác: “Cô gọi tôi à?”
“Đồng chí, chiếc váy này của cô đẹp quá, mặc vào trông cô vừa trắng trẻo vừa
xinh đẹp” Tư Khổ khen lấy khen để trước, rồi mới hỏi: “Vải này là của nhà máy
mình dệt đúng không ạ?”
Cô gái nghe khen thì sướng rơn: “Đúng rồi, đây là mẫu mới mùa hè năm nay
của xưởng tôi đấy. Hết hè rồi, vải chưa bán hết nên vẫn còn tồn trong kho”
Nhân viên nhà máy dệt thường được mua với giá nội bộ, chứ để đến năm sau
là thành vải cũ, dễ bạc màu. Tư Khổ hỏi giá để xem có thể kiếm ít vải vụn về
cho Từ Lệ Liên không. Cô gái cho biết giá nội bộ là 2 đồng 5 cho 5 thước,
người ngoài mua phải 3 đồng, và vẫn cần tem vải.
Cô gái tên Phượng Anh, làm ở phân xưởng hoàn thiện. Cô rất có cảm tình với
Tư Khổ vì được khen xinh nên bảo Tư Khổ cứ xong việc thì qua tìm mình.
Tư Khổ chạy về chỗ anh Bằng và anh Tiêu, giải thích là giúp thủ quỹ Từ bên tài
vụ hỏi thăm mẫu vải. Anh Bằng gật đầu tán thành: “Làm tốt lắm” Người bên tài
vụ là không được đắc tội, phải cung phụng cho khéo.
Anh Tiêu bỗng ngập ngừng tiến lại, tằng hắng một tiếng: “Tiểu Đỗ này, cô gái
lúc nãy là ai thế?”
“Nhân viên nhà máy dệt, tên Phượng Anh, người đẹp tính lại hay” Tư Khổ chỉ
đường phía trước: “Đi thôi, sao hai anh lại đứng đực ra đấy?”
Tiểu Đỗ này được việc thật, hỏi han kỹ gớm. Anh Tiêu thầm nghĩ, nếu ngày xưa
bên cạnh anh có trợ thủ như Tiểu Đỗ, thì việc theo đuổi con gái chắc đã không
thất bại thảm hại hết lần này đến lần khác.
Trong khi đó, tại khu tập thể đường sắt.
Sáng sớm, mẹ Đỗ dẫn Vu Nguyệt Oanh lên phố xin giấy chứng nhận để làm
tạm trú. Còn chuyện của Lão Tứ, bà để ông cụ lo.
Bà nội Đỗ sáng ra thấy nồi đậy vung kín mít, tưởng con dâu hôm nay chăm chỉ
dậy nấu bữa sáng. Ai dè mở ra, chỉ thấy một nồi bát đĩa bẩn ngâm cả đêm, đũa
thậm chí đã bắt đầu mốc xanh. Bà nội Đỗ run tay, nắp nồi rơi choang xuống
đất. Bà đau đầu quá đỗi.
Ông nội Đỗ thì đã có mặt ở nhà họ Tiêu từ sớm.
“Tiểu Tiêu này, tối qua cậu tra giúp tôi chưa? Cái đứa thứ tư nhà tôi, tên khai
sinh là Đỗ Tư Khổ, hộ khẩu nó chuyển đi đâu rồi? Nhập vào đâu?”
“Bác Đỗ, tra được rồi ạ. Hộ khẩu chuyển ra là nhập vào nhà máy cơ khí, bên đó
đã tiếp nhận và đóng dấu xác nhận rồi ạ”
Nhà máy cơ khí. Một đứa con gái chân yếu tay mềm như Lão Tứ mà lại vào đấy
làm việc. Ông nội Đỗ nghĩ mãi không thông: Một là con bé tìm đâu ra công
việc đó, hai là việc ở xưởng cơ khí vất vả cực nhọc, nó chịu sao thấu?