[TRỌNG SINH TN 60] XƯỞNG CƠ KHÍ NHỮNG NĂM 60

Chương 41



Tại xưởng cơ khí, nếu đã có thể nhập được hộ khẩu thì chắc chắn không phải

là lao động tạm thời, mà chính là công nhân chính thức.

Ông nội Đỗ xin địa chỉ xưởng cơ khí từ chỗ Tiểu Tiêu, quyết định trước tiên sẽ

về nhà, dẫn theo Lão Tam làm một chuyến đến xưởng để xem rốt cuộc chuyện

này là thế nào.

Chương 26: Kẹo hỷ (Chương chuyển tiếp)

Khu tập thể đường sắt.

Sáng sớm, Lưu Vân nhà bên cạnh đã qua tìm mẹ Đỗ. Cô ta muốn dẫn Đỗ Tư

Khổ đến đơn vị của Thẩm Dương để “ra mắt”, cho mọi người bên đó biết rằng

Thẩm Dương nhà cô ta đã dứt khoát với vợ cũ, và gia đình đã nhắm cho anh

một người mới.

Hôm qua Lưu Vân còn ra cửa hàng cung ứng cân mấy lạng kẹo, định bụng sẽ

phát kẹo hỷ trước để lo liệu cho xong xuôi hôn sự. Trong lòng Thẩm Dương dù

có không đồng ý, nhưng một khi đồng nghiệp đều đã biết cả rồi, anh ta còn

dám phản đối sao? Sau này còn muốn đi làm nữa không?

Còn về ý kiến của Đỗ Tư Khổ, Lưu Vân nghĩ chuyện này chỉ cần bàn bạc kỹ với

mẹ Đỗ, định ngày cưới là xong, suy nghĩ của bọn trẻ không quan trọng.

“Bác Khâu (bà nội Đỗ họ Khâu), chị Hoàng (mẹ Đỗ) có nhà không ạ?” Lưu Vân

thấy bà nội Đỗ đang ngồi trong sân, nhìn chằm chằm vào dây phơi quần áo mà

thẫn thờ.

Cái dây phơi đó có gì mà nhìn? Lưu Vân liếc qua, trên dây treo năm sáu bộ

quần áo, có hai bộ giống như đồng phục học sinh của Lão Ngũ nhà họ Đỗ.

Quần áo phơi ít thật đấy. Nhìn sang cái xô đặt cạnh cửa, một đống quần áo

bẩn chất đống mà chẳng có ai giặt.

Chuyện này là sao? Chị Hoàng vốn đâu phải người lười biếng.

Lưu Vân hỏi xong không thấy bà nội Đỗ trả lời, bà vẫn ngồi đực ra đó. Tưởng

bà bị bệnh, cô ta tiến lại sờ trán bà: “Bác Khâu, bác sao thế, trong người không

khỏe ạ?” Trán không nóng, không sốt.

Bà nội Đỗ giọng mệt mỏi: “Tôi bị đau đầu”

Lưu Vân nói: “Nhà cháu có dầu gió, để cháu về lấy cho bác bôi, ngửi mùi dầu

vào là hết đau ngay” Nói rồi cô ta định chạy về lấy dầu.

“Tiểu Lưu này, tôi hơi đói, cô giúp tôi chạy ra nhà ăn mua chút gì được không?”

Bà nội Đỗ móc trong túi ra phiếu ăn và tiền: “Mua ít cháo trắng là được rồi” Bà

cũng không biết mình bị làm sao, chỉ thấy người không còn sức lực, đầu thì

đau, muốn đi ra nhà ăn mua miếng ăn cũng không đi nổi.

Trong nhà dường như không có ai. Cửa phòng Đắc Mẫn đóng chặt, nghe có

tiếng động bên trong nhưng gõ cửa chẳng ai thưa. Bà nội Đỗ đành tự ra sân

ngồi cho thoáng.

“Sáng nay cháu có nấu cháo, vẫn còn dư, để cháu múc cho bác một bát. Bác

ăn kèm dưa muối không?”

“Cho tôi một ít”

Muốn mang cháo qua thì phải có bát, Lưu Vân nghĩ thôi cứ lấy luôn bát nhà họ

Đỗ cho tiện, đỡ mất công trả bát đi trả bát lại cho phiền. Cô ta sải bước vào

bếp nhà họ Đỗ.

Chà, sao mà cả một nồi bát đĩa bẩn thế kia. Lưu Vân đành quay về nhà mình

lấy bát.

Một lát sau, Lưu Vân bưng một bát cháo trắng lớn sang. Cháo hơi loãng vì

phần đặc gia đình cô ta đã ăn hết từ sáng, chỉ còn lại nước cháo. Bên trên nổi

một lớp dưa đậu đũa muối.

“Bác ăn lót dạ đi, nếu không đủ cháu về nấu cho bác bát mì” Lưu Vân đưa bát

cháo cho bà nội Đỗ, rồi móc lọ dầu gió từ trong túi ra: “Bác ăn xong rồi bôi hay

là bôi ngay bây giờ?” Dầu gió mùi nồng, bôi bây giờ sợ ảnh hưởng đến vị cháo.

Bà nội Đỗ húp một ngụm cháo lớn, cái dạ dày mới dịu lại. Bà bảo: “Lát nữa hãy

bôi” Cứ ăn cháo đã, dưa muối ăn kèm cháo ngon cực kỳ.

“Tiểu Lưu, tay nghề muối dưa của cô thật khéo. Lão Thẩm lấy được cô đúng là

phúc khí, chẳng bù cho tôi, già ngần này tuổi đầu rồi, có con dâu có cháu gái

mà chẳng ai ngó ngàng, đến ngụm cháo nóng cũng không có mà húp” Bà nội

Đỗ thở dài.

Lưu Vân nhất thời không biết nói sao, bèn hỏi: “Mấy ngày nay chị Hoàng không

ở nhà ạ?”

“Có việc đi vắng rồi” Bà nội Đỗ mấy ngày nay rất bất mãn với mẹ Đỗ, tối qua ăn

xong đến cái bát cũng không rửa, cứ vứt đấy trong nồi là sao?

“Thế còn Lão Tứ? Con bé vốn chăm chỉ nhất nhà mà, cháu nhìn cái nồi bát đĩa

kia chắc là từ hôm qua rồi phải không?” Lưu Vân bắt đầu nghi ngờ. Lão Tứ Đỗ

Tư Khổ trong nhà họ Đỗ là người thạo việc nhất, không nói đến bát đĩa, ngay

cả đống quần áo ở góc cửa kia cũng không nên chất đống ở đó.

Bà nội Đỗ đột nhiên cảnh giác, chuyện của Lão Tứ không được nói ra ngoài,

phải để ông cụ đi kiểm tra trước đã: “Con bé Lão Tứ ấy mà”

Đang nói thì ông nội Đỗ về tới. Đã có tin tức của Lão Tứ, giờ ông về để dắt Lão

Tam đi cùng, dù sao có thêm người cũng dễ làm việc hơn.

“Tiểu Lưu đến đấy à”

“Bác Đỗ chào bác ạ”

60/chuong-41.html]

“Không sớm nữa đâu” Ông nội Đỗ thấy bà nội đang húp cháo, xoa xoa bụng:

“Trong nhà còn cháo không, cho tôi một bát” Ông đi nhà họ Tiêu từ sớm, chưa

kịp ăn sáng, giờ xong việc về mới thấy đói.

Bà nội Đỗ gắt gỏng: “Cháo này là của Tiểu Lưu cho đấy, nhà làm gì có cái gì ăn.

Cái Thải Nguyệt từ sáng sớm đã dắt con cháu gái nó đi đâu mất rồi, chẳng biết

làm cái gì nữa”

Bố Đỗ hôm qua cũng không biết về lúc nào, sáng sớm nay cũng chẳng thấy

bóng dáng đâu.

“Thế Lão Tam đâu?” Ông nội Đỗ lại hỏi. Lão Tam không có công việc đàng

hoàng, không ở nhà thì đi đâu?

“Sáng ra tôi đã chẳng thấy nó đâu rồi” Bà nội Đỗ đáp. Lão Ngũ thì đi học.

Ăn xong cháo, bà đặt bát sang một bên. Lưu Vân đưa lọ dầu gió tới, bà đổ ra

lòng bàn tay rồi xoa lên thái dương. Cái nhà này sắp thành cái gì rồi không

biết?

Lưu Vân thấy cả hai ông bà đều có mặt, trong đầu nảy ra ý định: “Bác Đỗ, nhà

cháu có bột mì, để cháu về làm cho bác cái bánh áp chảo nhé, nhanh lắm”

Tiện tay cô ta cầm luôn cái bát lớn bà nội vừa ăn xong, đi thẳng về nhà mình.

Ông nội Đỗ kéo ghế ngồi xuống cạnh bà nội: “Chuyện của Lão Tứ có tin rồi”

Bà nội Đỗ ngồi bật dậy: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ông nội Đỗ nói: “Không sao, nó tìm được việc ở xưởng cơ khí, đã chuyển hộ

khẩu đi rồi” Nghe giọng ông có vẻ khá tán thưởng: “Tìm được việc làm thì cũng

không phải chuyện xấu, sao con bé không nói với gia đình một tiếng nhỉ?”

Hóa ra là vì công việc nên mới chuyển hộ khẩu đi. Bà nội Đỗ hoàn toàn yên

tâm. Con gái ra ngoài dễ chịu thiệt, chỉ cần không bị ai lừa gạt là tốt rồi.

“Trưa nay tôi đợi Lão Tam về rồi dắt nó cùng đến xưởng cơ khí xem sao” Ông

nội Đỗ bàn bạc. Cái xưởng cơ khí kia xa, ông già cả chân yếu, dắt thêm người

đi vẫn tốt hơn.

Bà nội Đỗ liếc nhìn về phía gian phòng phía tây: “Lão Tứ đã muốn ở lại xưởng

thì cứ để nó ở. Cái giường phòng phía tây đang để cho con cháu gái Thải

Nguyệt ngủ, tôi thấy mấy ngày nay Thải Nguyệt hay đưa con bé Tiểu Vu ra

ngoài, có phải là đang làm giấy tạm trú không?”

Nếu vậy, con bé Tiểu Vu kia chắc còn ở lại nhà mình một thời gian nữa. Bà nội

Đỗ lầm bầm: “Cái con bé Tiểu Vu kia chẳng chăm chỉ gì cả, ông nhìn xem, quần

áo chất thành đống rồi mà chẳng chịu giặt” Bà lại chỉ tay vào dây phơi: “Ông

xem, Lão Tam còn biết tự giặt đồ của mình đấy” Lão Tam dù sao cũng là đàn

ông con trai.

Ông nội Đỗ nhìn đống quần áo, mặt tối sầm lại: “Việc nhà không ai làm à?” Ông

đứng dậy: “Thế còn Đắc Mẫn?”

“Sao ông lại lôi cái Đắc Mẫn vào, chuyện của thằng Tiểu Quách làm nó loạn

hết cả tâm trí, người vốn đã ốm yếu, lấy đâu ra sức mà giặt đồ” Bà nội Đỗ vội

vàng bênh vực con gái.

Phải chi Lão Tứ còn ở nhà thì tốt, nhà cửa đã không loạn cào cào thế này.

Tại xưởng cơ khí, phân xưởng hai.

Dư Phượng Mẫn từ nhà ăn về thì thấy sư phụ mình định đi ra ngoài: “Sư phụ,

thầy đi đâu đấy ạ?”

“Máy sản xuất bên nhà máy thực phẩm có vấn đề, bên mình phải cử vài người

qua đó xem sao” Sư phụ cô họ Thư, tuổi không lớn, gương mặt trông rất đáng

tin cậy. Trước đây khi anh Bằng dẫn cô đến phân xưởng hai, chỉ có sư phụ Thư

Thần là chịu nhận một người mới như cô. Những người khác thấy cô là nữ đều

không mặn mà gì. Thật là coi thường người khác. Họ khinh thường Dư Phượng

Mẫn, cô cũng chẳng thèm để ý đến họ!

“Sư phụ, thầy cho con đi cùng với” Dư Phượng Mẫn lập tức đòi đi theo. Đỗ Tư

Khổ đã cùng anh Bằng đến nhà máy dệt rồi, đều là người mới như nhau, chẳng

lý nào cô lại không được đến nhà máy thực phẩm.

“Cấp trên bảo chỉ đi ba người thôi, thêm một người bên tài vụ khó thanh toán

lắm”

“Con tự bỏ tiền túi đi cũng được mà” Dư Phượng Mẫn nhất quyết đòi đi. Sư

phụ mà không có ở đây, mấy người khác trong xưởng chẳng ai thèm dạy cô cái

gì cả, hừ.

“Vậy thì đi thôi”

Phải qua phòng tổng vụ làm giấy giới thiệu trước, trên giấy cần ghi thêm tên

một người nữa. Chủ nhiệm Lý ở ban đăng ký đang giúp việc bên phòng tổng

vụ, thấy Dư Phượng Mẫn thì rất nhiệt tình. Nghe nói cô muốn cùng sư phụ Thư

đến nhà máy thực phẩm, ông liền điền thêm tên cô vào. Không chỉ tên có

trong giấy giới thiệu, mà cả tiền xe lẫn tiền cơm lần này đều được thanh toán

hết.

“Tiểu Dư, em với Chủ nhiệm Lý ban đăng ký quan hệ tốt thế à?” Thật không

nhìn ra nha. Mọi người ở phân xưởng hai đều tưởng Dư Phượng Mẫn là một

con nhóc mới đến ngờ nghệch, không ngờ lại có “mối quan hệ” như vậy. Chủ

nhiệm Lý ban đăng ký tuy việc không nhiều, nhưng hễ xưởng tuyển công nhân

mới là đều phải qua tay ông ấy, “màu mỡ” không ít đâu.

“Cũng thường thôi ạ” Dư Phượng Mẫn lại hếch cái cằm nhỏ lên. Mọi người đều

cười rộ lên. Con bé này tuy hay hếch cằm nhìn người nhưng thực ra tâm địa

không xấu. Tiếp xúc mấy ngày nay, ai cũng biết Tiểu Dư là người nhiệt tình, chỉ

có điều tính khí hơi lớn một chút.

“Vậy đi thôi, xe bên nhà máy thực phẩm đến đón rồi”

Chẳng mấy chốc, bốn người đã lên xe của nhà máy thực phẩm. Đó là một

chiếc xe tải, cabin phía trước tính cả tài xế thì ngồi được ba người, thùng xe

phía sau dùng để chở hàng. Dư Phượng Mẫn là nữ nên mọi người nhường cô

ngồi phía trước cùng sư phụ. Hai nam công nhân còn lại của phân xưởng hai

ngồi ở thùng xe phía sau.

Nhà máy thực phẩm Đông Phong nằm ở trong nội thành, sản xuất rất nhiều

thứ: bánh xốp, bánh quy, bánh điểm tâm, rồi cả kẹo nữa. Đến mùa họ còn làm

cả đồ hộp, mùa này đang có bán đào vàng đóng hộp. Xưởng cơ khí nằm ở

ngoại ô, còn nhà máy thực phẩm ở trong thành phố, lái xe đi mất khoảng hơn

ba mươi phút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.